Lọc Truyện

Võ Nghịch Cửu Thiên Giới - Diệp Hàn (FULL)

“Diệp sư muội, như muội mong muốn!” La sư huynh kia đi về hướng Diệp Hàn, lạnh lẽo nhìn quét qua, uy hiếp toàn trường. 

“Nếu ngươi nhúng tay vào thù hận giữa ta và cha con Diệp gia thì ta và ngươi không đội trời chung.” Diệp Hàn cắn chặt răng, vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết. 

Đáng tiếc vết thương trong kinh mạch khó trị, nhất thời căn bản không khôi phục được, đối mặt với cao thủ Thần Lực cảnh, Diệp Hàn cảm thấy thật bất lực. 

“Không đội trời chung?” La sư huynh như nghe thấy một chuyện cười, vênh mặt hất hàm lên ra vẻ thượng đẳng: “Thứ cóc ké bị một ngón tay ấn chết như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta, quả thực là không biết sống chết.” 

Một ngón tay điểm ra, chỉ lực (lực ngón tay) vô cùng sắc bén đâm mạnh vào ngực Diệp Hàn. 

Thân thể Diệp Hàn chấn động, cơn đau như xé ngực truyền đến, một cái lỗ máu đã xuất hiện, hắn cảm thấy ngón tay kia như muốn trực tiếp đâm thủng thân thể mình, muốn đóng đinh mình ngay ở nơi đây. 

“Ta và ngươi không oán không thù, ngươi dám đối phó ta như vậy, Diệp Hàn này chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Diệp Hàn thê thảm gào rống, hận ý vô biên dâng trào. 

Hắn thầm điên cuồng điều động nguyên lực, chuẩn bị liều chết tấn công, hiện giờ nguyên lực trong cơ thể hắn hùng hậu vô biên, quả thực còn nhiều hơn cả võ giả Tụ Nguyên cửu trọng, nếu có thể tập trung bùng nổ, đánh ra một đòn thì nhất định có thể làm họ La này trả giá đắt. 

Dù lưỡng bại câu thương, hắn hoàn toàn bị phế bỏ, cuộc đời này vô vọng, Diệp Hàn cũng muốn trút cục tức này ra, còn đỡ hơn là uất ức hèn nhát bị người này trực tiếp nghiền giết. 

Ầm ầm ầm!!! 

Trong vô hình, gân cốt trong cơ thể Diệp Hàn cùng phát ra tiếng động, cứ như bắt đầu chấn động. 

Nguyên lực được vận chuyển, hung hãn như một hùng sư ngủ đông trăm ngàn năm sắp sửa xuất thế, há miệng nuốt lấy thế gian. 

“Buồn cười!” La sư huynh nâng cánh tay phải lên, ai lại để ý lời uy hiếp của một con kiến? 

Một kích giáng xuống, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Diệp Hàn, sắp sửa tiêu diệt hắn. 

Phanh!!! 

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong nháy mắt tiếp theo, một bóng người bị đẩy lui trăm bước. 

Mọi người xung quanh quảng trường trợn to đôi mắt, không thể tin mà nhìn tình cảnh này, người bị đánh lui lại là La sư huynh kia. 

“Một tên đệ tử bình thường nho nhỏ của thư viện Luân Hồi cũng dám đụng vào đệ tử của Mạc Khinh Nhu này.” Một giọng nói kỳ ảo mà lạnh lẽo truyền đến, tầm mắt mọi người lập tức tập trung lên người nữ tử trên xe lăn. 

Mạc Khinh Nhu? Một sư phụ bị tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn của thư viên Viêm Dương, căn bản không có gì nổi bật mà dám ăn nói như vậy với thiên tài của thư viện Luân Hồi? 

“Mạc... Mạc Khinh Nhu, người từng đứng trên bảng m Dương lúc trước. Thì ra ngươi ẩn cư ở Viêm thành, tiểu tử này là đệ tử của ngươi?” La sư huynh rất kinh hãi, vô cùng kiêng kị. 

Xe lăn di chuyển, chậm rãi lăn đến bên cạnh Diệp Hàn, nữ tử trên xe lăn không mở miệng, nhưng sự lạnh lẽo và khinh thường trong mắt lại như một lưỡi đao vô thượng hung hăng đe doạ trái tim La sư huynh. 

Gã dán mắt nhìn vào hai chân của nữ tử, có vẻ đã lấy lại được vài phần dũng khí: “Là ngươi thì thế nào? Cảnh đời đổi dời, ngươi đã không phải Mạc Khinh Nhu của lúc trước, đệ tử của ngươi dám ra tay với người mà Phong sư huynh coi trọng, vậy...” 

“Cút!” Nữ tử liếc nhìn La sư huynh một cái. Một chữ thôi mà giống như thiên âm đáng sợ, vang dội oang oang, làm La sư huynh biến sắc. 

“Ta sẽ báo chuyện hôm nay lại cho Phong sư huynh.” Sắc mặt La sư huynh liên tục thay đổi, dứt khoát kéo Diệp Chỉ Huyên lên rồi rời đi. 

“Chờ một chút!” Diệp Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng người kia: “Ngày nào đó ta sẽ trả lại mối nhục hôm nay, ta nhất định sẽ trấn áp ngươi, ngươi tên là gì?” 

“La Thiên Chinh! Tiểu tử, ngươi muốn trấn áp ta? Đến thư viện Luân Hồi được đi rồi nói sau.” La Thiên Chinh rất hứng thú mà liếc nhìn Diệp Hàn một cái, cứ như đang nghe một con kiến kêu gào. 

Nhìn bóng hai người rời đi, Diệp Hàn siết chặt nắm tay: “Diệp Hàn này có thù tất báo, thư viện Luân Hồi đúng không? Các ngươi chờ cho ta...” 

Đệ tử của thư viện Luân Hồi thì thế nào? Hào quang vạn trượng cao quý hơn người khác? 

Trước kia Diệp Hàn nghĩ cũng không dám nghĩ đến loại thiên tài chỉ có thể ngước nhìn này, hiện giờ hắn lại rất tự tin! 

Có được Cửu Giới Trấn Long tháp trong cơ thể, sớm muộn gì hắn cũng sẽ dùng một quyền đấm chết nhân vật như La Thiên Chinh. 

Diệp Hàn giãy giụa đứng dậy rồi vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Khinh Nhu. Bị La Thiên Chinh chặn ngang một tay nên hắn vẫn không thể giết chết Diệp Chỉ Huyên, không thể đoạt lại chiến cốt, hắn không cam lòng. 

Mạc Khinh Nhu nhẹ nhàng nắm tay Diệp Hàn: “La Thiên Chinh kia là võ giả Thần Lực cảnh, hiện tại đương nhiên con không thể sánh bằng, đừng suy nghĩ nhiều, hắn cũng không tính là gì, về sau con có thể bước vào thư viện Luân Hồi, có rất nhiều cơ hội đánh một trận với hắn.” 

“Vâng, sư phụ, con đưa người trở về.” Diệp Hàn gật gật đầu, không để ý tới người khác mà đẩy xe lăn ra ngoài Diệp gia. 

Rất nhiều tộc nhân Diệp gia trong tầm mắt đều nổi giận đùng đùng, lại vô cùng kiêng kị, đám người đại trưởng lão đang hết sức đau đầu, quả thực muốn điên mất. 

Diệp Hàn không chết! Diệp Hàn tự tay đánh nát khí hải của gia chủ! 

Diệp Chỉ Huyên có Thiên Giao Chiến Thể cũng không phải đối thủ của Diệp Hàn? 

“Ha ha ha... Chúng ta cũng nên trở về!” 

“Ta không tham dự buổi tiệc của Diệp gia nổi, tương lai có rất nhiều cơ hội từ từ giao lưu.” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ cười to đứng dậy. 

Các đại gia chủ khác cũng rời đi, không còn thái độ vâng vâng dạ dạ như trước, ai cũng ra sức đánh chó rơi xuống nước, đây là cơ hội tốt, trước đó Diệp Dương Phủ quá bá đạo, căn bản không coi bọn họ ra gì, ai nấy đều uất nghẹn trong lòng. 

Diệp Chỉ Huyên có thân phận kia, tuy họ không đến mức làm Diệp gia biến mất khỏi Viêm thành, nhưng sẽ không thể ít lần ngáng chân sau lưng. 

Gia chủ bị phế, cuộc sống sau này của Diệp gia ở Viêm thành sẽ không tốt nổi. 

Có thể nhìn ra không ít chuyện từ hành vi của La Thiên Chinh, thư viện Luân Hồi căn bản không có khả năng quan tâm một Diệp gia nho nhỏ sẽ như thế nào. 

Thư viện có bao nhiêu đệ tử, nếu nhà nào xảy ra chút chuyện cũng phải quản thì còn gọi là thư viện gì? Trực tiếp kêu Hình Phạt Điện cho xong... 

Viêm thành, thư viện Viêm Dương! 

Đều là ở Viêm thành, thư viện cách Diệp gia không quá xa, mười lăm phút sau Diệp Hàn đã đẩy Mạc Khinh Nhu đi tới thư viện, đi vào gác mái mà Mạc Khinh Nhu sống. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!