Lọc Truyện

Võ Nghịch Cửu Thiên Giới - Diệp Hàn (FULL)

“Gia chủ?” Đám cao tầng Diệp gia đều đứng dậy, kinh sợ nhìn tình cảnh này. 

Sinh tử chỉ trong một suy nghĩ, không ai có thể lập tức xâm nhập chiến trường, ngăn cản Diệp Hàn ra tay. 

Chủ yếu là mọi người không ngờ một thế tử Diệp gia vừa bị phế bỏ lại có thể đánh ngang với gia chủ, có thể ép ông ta đến mức này. Mấy thập niên qua, Diệp Dương Phủ tu luyện cho chó ăn hết rồi sao? 

“Ngươi làm càn!” Diệp Dương Phủ tức đến nổ phổi. 

Đứa con hoang trong mắt ông ta lại đạp lên đầu mình trước mặt mọi người, coi hai cha con họ như đá kê chân, chuyện này thật sự mơ hồ không chân thật như mộng ảo. 

Phanh!!! 

Một quyền nện vào giữa khí hải của Diệp Dương Phủ, sức mạnh hung hãn xuyên qua thân thể, đâm vào bên trong, rốt cuộc Diệp Dương Phủ cũng không thể kiên trì mà trực tiếp văng ra hơn mấy chục mét, bất lực quỳ rạp trên mặt đất. 

Mặt ông ta tái nhợt, không còn chút máu, giống như bị bệnh bất trị, sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay sau đó. 

Máu tươi tràn lên tới miệng không cách nào kiềm lại, cả người ông ta run rẩy, lớp áo nửa người trên đã rách bươm, lộ ra da thịt bị đánh nát, chỉ thấy ở ngoài khí hải xuất hiện một quyền ấn màu đen, có máu loãng không ngừng chảy ra. 

Không lâu trước đó Diệp Dương Phủ còn khí phách hăng hái, lúc này giống như một lão già sắp bước xuống mồ, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. 

“Ta là nghĩa phụ của ngươi!” Diệp Dương Phủ thần sai quỷ khiến thế nào mà nói ra câu này: “Ngươi dám giết ta hay sao?” 

“Ha ha ha, nghĩa phụ? Diệp Hàn này đau khổ mài giũa ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, may mắn có được Thiên Giao Chiến Cốt, cũng tìm được ba viên đan dược Thương Lan đan Thiên cấp, bản thân không nỡ dùng mà mang về cho Diệp Chỉ Huyên một viên, hai viên còn lại muốn để cho ngươi và sư phụ.” 

“Nhưng cha con các ngươi lại trực tiếp trở mặt, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, phế bỏ ta ngay tại chỗ, đánh nát khí hải, cướp đi chiến cốt của ta, hôm nay còn tuyên án trước mặt mọi người, muốn biếm ta làm nô bộc?” Giọng Diệp Hàn to lớn vang dội, chấn động thiên địa: “Ngươi cho rằng ta sẽ nhịn nhục, ngươi cho rằng đã hoàn toàn bắt chẹp được ta, trời không tuyệt đường người, Diệp Hàn này phá rồi mới lập, nghịch cảnh đột phá, nổi đau bị móc xương, mối hận bị huỷ khí hải, tình cảm giữa ta và Diệp gia đã hết.” 

“Giết ngươi quá hời cho ngươi, ta tự tay đánh vỡ khí hải của ngươi, biến ngươi thành phế nhân, để ngươi cũng cảm nhận được nổi đau vô biên đó.” 

Diệp Hàn nói tới đây thì đã xuất hiện cách Diệp Dương Phủ 3 mét, hắn nâng quyền phải lên nhắm thẳng vào Diệp Dương Phủ. 

“Diệp Hàn, ngươi dám động vào phụ thân ta thì ta và ngươi không chết không ngừng.” Diệp Chỉ Huyên thê lương gào lên. 

Phanh!!! 

Quyền quang giáng xuống, xuyên thẳng qua. 

Toàn trường yên tĩnh lại, thời gian như ngừng trôi. 

Mọi người chính mắt nhìn thấy khí hải của gia chủ Diệp gia Diệp Dương Phủ nổ mạnh, nguyên lực trôi đi, tu vi võ đạo hoàn toàn bị phế bỏ. 

Võ giả thường gặp phải cảnh ngộ sinh tử, bồi hồi trong hiểm cảnh, nhưng kỳ thật cũng có dạng người như Diệp Dương Phủ, bình thường luôn sống sung sướng trong Viêm thành, chỉ cần không tiến vào hiểm cảnh như khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, không chủ động muốn chết thì sẽ được sống an ổn cả đời, không đến mức xuống dốc như vậy. 

Nhưng hôm nay ngay trước mặt rất nhiều đại nhân vật của Viêm thành, ông ta bị nghĩa tử ngày xưa là Diệp Hàn đích thân phế bỏ. 

“Gieo gió gặt bão!” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng, vui sướng khi người gặp họa: “Đã sớm nghe nói tuy Diệp Hàn là nghĩa tử được nhặt về, nhưng luôn trung thành và tận tâm với Diệp gia, kính trên nhường dưới, không đến mức đột nhiên thay đổi tính tình, chuyện này hơn phân nửa là sự thật, cha con Diệp gia dồn ép hắn đến mức không còn đường để đi, vì thế chỉ có thể ra tay.” 

“Không sai, Diệp Dương Phủ thật ngu ngốc, Diệp Hàn có thể đánh bại Diệp Chỉ Huyên có được Thiên Giao Chiến Cốt, còn giao thủ với cao thủ Tụ Nguyên cửu trọng, quả thực là thiên tài chân chính, trở thành đệ tử nội môn của thư viên Viêm Dương cũng không thành vấn đề, sao nhân vật như vậy lại bị Diệp Dương Phủ nhằm vào?” Gia chủ Chu gia Chu Văn Quang châm chọc nói. 

“Chứ còn gì nữa, tuy mấy đại gia tộc chúng ta có không ít đệ tử ở thư viên Viêm Dương, nhưng cơ bản đều là tạp dịch mà thôi, số người trở thành đệ tử bình thường đếm được trên đầu ngón tay, ai có thể trở thành đệ tử nội môn đều là gia chủ, trưởng lão tương lai, người như vậy lại bị chèn ép, hay là Diệp gia thật sự cảm thấy có một Diệp Chỉ Huyên là từ bỏ được tất cả?” Gia chủ Vương gia Vương Duy Nhân tán thành mở miệng. 

“Không tốt rồi, Diệp Hàn... Phế đi Diệp Minh!” Lúc này có người của Diệp gia phát hiện thảm trạng của Diệp Minh, sợ hãi mà chạy tới quảng trường, Diệp gia sắp rối loạn. 

Nhìn thấy Diệp Minh thoi thóp bị người ta nâng lại đây, đại trưởng lão Diệp gia Diệp Cương tức giận đứng bật dậy: “Diệp Hàn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” 

Chỉ trong khoảnh khắc, đám cao tầng Diệp gia được Diệp Cương dẫn dắt lập tức lao về phía quảng trường, chuẩn bị bắt giữ Diệp Hàn. 

“Tôn tử của ngươi thích nói bậy quá, ta quản giáo thay cho ngươi.” Diệp Hàn liếc nhìn đại trưởng lão một cái, trong chớp mắt đã lao thẳng đến trước mặt Diệp Chỉ Huyên. 

Đều là một đám gà vườn chó xóm, trừ phi vị lão tổ tông hư hư thực thực bước vào Thần Lực cảnh của Diệp gia phá quan đi ra, nếu không không ai có thể trấn áp mình, Diệp Hàn có tự tin này. 

Kế tiếp hắn muốn đoạt lại Thiên Giao Chiến Cốt, lại phế đi Diệp Chỉ Huyên, để nữ tử ác độc này phải trả giá đắt. 

“Đủ rồi!” Diệp Hàn vừa muốn ra tay thì một giọng nói lạnh như băng đột nhiên truyền đến. 

Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy nam tử trước đó đứng bên cạnh Diệp Chỉ Huyên đột nhiên xuất hiện. 

Đối phương hiện thân cách hắn hơn mười mét rồi đánh một chưởng đến, có cả một hư ảnh chân không bùng nổ. 

“Cái gì?” Diệp Hàn kinh hãi, thật sự cảm nhận được áp ực. 

Chưởng lực phá không mà đến, trong khoảnh khắc đã nghiền áp đến trước mặt, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhận đòn. 

“Cửu Thiên Ngự Long Quyết!” Diệp Hàn yên lặng mặc niệm trong lòng, toàn bộ nguyên lực lập tức trải rộng khắp người, bảo vệ toàn thân. 

Một va chạm, Diệp Hàn đã kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi bị đánh bay ra ngoài. 

“Nguyên lực hội tụ, ngưng luyện thần lực, thêm vào võ kỹ? Thần lực, đây là cao thủ Thần Lực cảnh.” Diệp Hàn liên tục rống giận trong lòng, rất không cam lòng. 

Hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung, chưởng lực của đối phương đánh vào cơ thể, cắt đứt kinh mạch thành từng khúc, nếu không phải thân thể hắn đã được long khí rèn luyện trở nên vô cùng cứng cỏi thì sợ là hiện giờ đã biến thành thi thể. 

Dưới sự chênh lệch tuyệt đối, nguyên lực hùng hồn đến cỡ nào cũng không có tác dụng, Thần Lực cảnh, sao Thần Lực cảnh trẻ như thế lại xuất hiện ở Diệp gia? 

Ở Viêm thành, loại cường giả này không vượt qua mười đầu ngón tay, đệ nhất cao thủ Viêm thành là thành chủ đại nhân cũng chỉ là Thần Lực cảnh. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!