Lọc Truyện

Võ Nghịch Cửu Thiên Giới - Diệp Hàn (FULL)

Diệp lão cẩu? 

Vô số ánh mắt lập tức dời về hướng Diệp Hàn, cả quảng trường im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng châm rơi. 

Không ai ngờ Diệp Hàn lại đột nhiên mở miệng vào thời điểm này, còn dám gọi gia chủ Diệp gia như thế? 

“Ngươi tự tay móc Thiên Giao Chiến Cốt của ta, tiện tì Diệp Chỉ Huyên cũng phế khí hải của ta. Ngươi xứng ra lệnh, tuyên án ta ở chỗ này? Diệp Hàn này may mắn chưa chết, mối hận này khó tan, cha con ngươi không chết thì lòng ta khó yên.” Diệp Hàn bước từng bước một về phía trước, khuôn mặt lạnh đến thấu xương: “Hôm nay ta và cha con các ngươi đánh một trận, sinh tử vô thường, nghe theo thiên mệnh.” 

Mọi người ngơ ra, đây là tình huống gì thế này? 

Một thế tử bị phế bỏ lại đột nhiên khiêu chiến gia với chủ Diệp gia? Không, với cả Diệp Chỉ Huyên vừa ra đời Thiên Giao Chiến Thể nữa? 

Mặt các đại gia chủ và Lý Huyền của phủ Thành chủ đều giãn ra, rất hứng thú mà ngồi xem chuyện này. 

Nghe lời Diệp Hàn nói thì hình như có ẩn tình khác, tạm thời không quan tâm đến chuyện thật hay giả, bọn họ rất vui khi nhìn thấy Diệp gia xảy ra chuyện. 

“Ăn nói bậy bạ, câm miệng!” Diệp Dương Phủ phẫn nộ, sắc mặt Diệp Chỉ Huyên đứng bên cạnh trở nên khó coi. 

Vốn chỉ là một tên phế nhân, cha con bọn họ đều không để trong lòng, ai biết Diệp Hàn đột nhiên quái đản bá đạo như thế, hay là điên rồi? 

“Phụ thân, Diệp Hàn này khẩu xuất cuồng ngôn, không biết sống chết, hãy để nữ nhi đích thân chém giết, răn đe cảnh cáo, từ khi nào mà một tên nô bộc dám khiêu khích gia chủ.” Diệp Chỉ Huyên bước ra, nhắm thẳng vào Diệp Hàn. 

“Diệp Chỉ Huyên, ăn miếng trả miếng!” Diệp Hàn đằng đằng sát khí. 

“Diệp Hàn, mau trở lại...” Nữ tử ngồi trên xe lăn vội mở miệng, đáng tiếc hai người phía trước đã va chạm với nhau. 

Ầm ầm!!! 

Thân hình Diệp Hàn chấn động, nguyên lực dâng trào, khí kình bá đạo xuyên qua cánh tay phải, ầm ầm giáng một quyền xuống. 

Diệp Chỉ Huyên có kim quang hộ thể, Thiên Giao Chiến Thể gia trì, nắm đấm của ả ta cứng rắn đến cực điểm. 

Là Tụ Nguyên bát trọng, Diệp Chỉ Huyên vừa có được Thiên Giao Chiến Thể mà đã đột phá thành công, đạt tới Tụ Nguyên bát trọng? 

Trong nháy mắt va chạm, Diệp Chỉ Huyên kêu lên một tiếng, cả người bị đánh lui mấy chục bước, khí huyết sôi trào quay cuồng. 

“Cái gì?” Diệp Chỉ Huyên lập tức biến sắc. 

“Bát Cực Bạo Quyền!” Diệp Hàn khép năm ngón tay lại, gầm nhẹ một tiếng rồi tung thêm một quyền về phía Diệp Chỉ Huyên. 

Tuy Bát Cực Bạo Quyền là quyền pháp bình thường mà người nào cũng có thể luyện tập của thư viên Viêm Dương, nhưng thắng ở thực dụng, nếu có đủ nguyên lực thì khả năng bùng nổ rất mạnh. 

“Thần Hạc Kiếm Khí!” Diệp Chỉ Huyên không dám lơ là, vội vàng rút Chiến Kiếm bên hông ra, thi triển một loại kiếm thuật linh động. 

Từng luồng kiếm khí được kích phát, quỹ đạo huyền ảo, linh động bay bổng, sau khi có được Thiên Giao Chiến Thể, trong sự bay bổng đó có thêm vài phần bá đạo, uy lực tăng mạnh hơn bình thường đâu chỉ mấy lần. 

Thế nhân chạy theo các loại thần thể, chiến thể, hoàng thể, là bởi vì mỗi một loại “Thể chất đặc thù” đều có ưu thế khác nhau, có thể sinh ra gia trì khác nhau đối với mỗi võ giả, làm chiến lực tăng vọt, căn cơ bùng nổ ... 

Tuy Diệp Chỉ Huyên bước vào Tụ Nguyên bát trọng không lâu, nhưng có loại thể chất này thêm vào, chiến lực của ả đã vượt qua những cao thủ Tụ Nguyên bát trọng lâu đời. 

Trong tiếng ồ lên, một mảng kiếm khí bị đánh nổ nát. Chỉ thấy Diệp Hàn như mãnh hổ xuất thế, vồ thẳng về phía trước, song quyền không ngừng đánh ra như vũ bão, quả thực như nghiền nát tất cả. 

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm rầm rầm!!! 

Quyền quang đối đầu với chiến kiếm, song quyền giống như đồng quyền thiết cốt, tiếng kim loại giao kích không ngừng truyền đến, liên tục nổ đùng tám lần. 

“Cái gì? Tụ Nguyên bát trọng mà có thể bùng nổ tám lần! Thiên tài.” sư phụ thư viên Viêm Dương đứng đó nhìn nhau, đều cảm thấy chấn động. 

Tuy Bát Cực Bạo Quyền đơn giản, nhưng muốn đạt tới tám lần bùng nổ liên tục thì khó càng thêm khó, lượng nguyên lực cần dùng quá khoa trương, rất nhiều võ giả Tụ Nguyên cửu trọng cũng không làm được. 

Tiếng nổ cuối cùng vang lên, đùng một tiếng, trường kiếm của Diệp Chỉ Huyên bị đánh bay. 

“Chết cho ta!” Diệp Hàn xông đến trước mặt Diệp Chỉ Huyên, ánh mắt vô tình, giáng thẳng một quyền vào tim Diệp Chỉ Huyên. 

Sự sợ hãi không cách nào hình dung lan tràn trong lòng, nhìn thấy quyền này giáng thẳng tới, Diệp Chỉ Huyên hoàn toàn luống cuống, chỉ theo bản năng xoay người tránh né. 

Đáng tiếc vô dụng, quyền này đã đến gần mà bá đạo như thế, dù là cao thủ Thần Lực cảnh cũng không thể tránh đi. 

Oanh... 

Quyền quang tuôn ra, tuy Diệp Chỉ Huyên miễn cưỡng tránh khỏi trái tim, nhưng xương vai đã nát, nguyên lực trong cơ thể gần như bị đánh tan, thân hình bay ngược ra ba thước, ngã thẳng xuống mặt đất, đau khổ rên rỉ, máu tươi trào lên. 

“Vô tích sự!” Diệp Hàn không có chút do dự mà trực tiếp giáng một quyền vào khí hải của Diệp Chỉ Huyên. 

Ngươi phế khí hải của ta, nhất định phải ăn miếng trả miếng, để ngươi cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng khi nhiều năm khổ tu mất hết chỉ trong một sớm. 

“Chỉ Huyên... Diệp Hàn, ngươi muốn chết.” Diệp Dương Phủ bi phẫn vọt tới, cũng bất chấp bị nói là lấy lớn hiếp nhỏ. 

Không biết vì sao khí hải của Diệp Hàn bị phá còn có thể khôi phục như ban đầu, mà còn tăng thêm một bước, ông ta chỉ biết nữ nhi Diệp Chỉ Huyên của mình đang kề bên cái chết. 

“Tới hay lắm, Diệp Dương Phủ, ta tự tay giết ngươi.” Diệp Hàn thét dài một tiếng, khí phách hăng hái. 

Sau khi tu luyện Cửu Thiên Ngự Long Quyết, Diệp Hàn phát hiện dù cũng là Tụ Nguyên bát trọng, nhưng mức độ của nguyên lực quả thực là cao gấp trăm lần so với người bình thường, hồn hậu đến không thể tưởng tượng. 

Võ giả Tụ Nguyên bát trọng bình thường căn bản không phải là đối thủ của mình, Diệp Chỉ Huyên có chiến thể thêm vào cũng không ngoại lệ. 

Tuy Diệp Dương Phủ là cao thủ đạt tới Tụ Nguyên cửu trọng, nhưng xét về nguyên lực thì nhiều lắm chỉ gấp Tụ Nguyên bát trọng mười mấy lần mà thôi, Diệp Hàn căn bản không sợ. 

Hai người chính diện va chạm, Diệp Dương Phủ bị trùng kích rất mạnh, cảm giác một kích của mình như chạm vào đá tảng, căn bản không thể lay động. 

Không chỉ cảnh giới và nguyên lực của Diệp Hàn tăng cường, long khí của Ngũ Trảo Kim Long trong Cửu Giới Trấn Long tháp không ngừng tràn ra, không lúc nào là không tẩm bổ thân thể và hồn phách hắn. 

Tuy rằng long cốt chưa sinh, tạm thời Long Thể chưa xuất hiện, nhưng huyết nhục đã được long khí rèn luyện và gia trì, trở nên rất cứng rắn, rất dẻo dai, mặc dù đối đầu với cao thủ cửu trọng như Diệp Dương Phủ, hắn cũng rất khó bị thương. 

“Sao lại mạnh như vậy?” Diệp Dương Phủ choáng váng. 

Ông ta đã tự tay moi xương của Diệp Hàn, chính mắt chứng kiến nữ nhi đánh vỡ vụn khí hải của hắn, lúc này hắn có thể tồn tại đã là một chuyện may mắn mới đúng. 

“Bát Cực Bạo Quyền!” Diệp Hàn lại ra tay, quyền pháp tương đồng lại được đánh ra, vẫn là tám lần bùng nổ không ngừng oanh tạc. 

Trong lúc hai người chém giết, nguyên lực của Diệp Dương Phủ đánh vào cơ thể Diệp Hàn, ăn mòn khắp người, đánh sâu vào từng kinh mạch của hắn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!