Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

“Có chuyện gì vậy?”

Bây giờ anh đang bảo vệ tôi à?

“Thật khiến người ta cảm động.”

Tôi nhìn qua vai anh ấy. Đó là một cặp vợ chồng trung niên đi cùng với một người phụ nữ ngoài 20 tuổi.

“X-Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của chúng tôi!”

Hai vợ chồng cúi đầu.

“Chúng tôi đang trên đường đến cửa hàng và tình cờ nhìn thấy ngài lãnh chúa nên đã vô tình dừng lại… chúng tôi chỉ muốn nói cảm ơn vì đã cứu con gái chúng tôi.”

“Cảm ơn anh ta?”

Trái ngược với sự bối rối của tôi, Rupert dường như biết lý do.

“Hai người là người nhà nạn nhân đã trở về trước đó?”

“V-Vâng …… cảm ơn rất nhiều vì đã cứu con gái tôi khỏi những kẻ bắt cóc đó.”

Bây giờ tôi đã hiểu sự tình. Đây là công việc mấy ngày trước Rupert giao cho các kỵ sĩ.

Tôi không rõ lắm, nhưng có vẻ như những người bị bắt cóc đã an toàn trở về nhà.

“Ta chỉ đang làm nhiệm vụ của một lãnh chúa mà thôi.”

Câu trả lời của Rupert khá lạnh lùng. Dường như anh không có ý định xây dựng hình ảnh một vị lãnh chúa tốt bụng.

Vào lúc đó, Leah thì thầm vào tai tôi.

“Những người này là ai vậy ạ?”

Tôi cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Cha đã làm việc tốt, vì vậy họ đến để nói lời cảm ơn.”

“Ồ…!”

Tôi mỉm cười trước phản ứng của Leah.

Chỉ tưởng tượng cảnh Leah biến mất thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi. Tình cảnh đó chắc hẳn còn kinh khủng hơn những gì cặp đôi này đã trải qua.

Đó là lý do họ coi Rupert là ân nhân của họ.

Người vợ rơm rớm nước mắt.

“Nhưng sự thật rằng lãnh chúa cứu con gái chúng tôi vẫn không thay đổi.”

Sau đó bà ra hiệu cho cô con gái phía sau.

“Nào, Felly, mau lại đây. Con nói mình muốn gặp ngài lãnh chúa từ lâu mà.”

Cô gái tên Felly từ từ tiến lên phía trước.

Tôi nhìn về phía cô ấy mà không suy nghĩ gì.

Nhưng khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm thấy có gì đó rùng rợn.

“Đó là gì?”

Rõ ràng cô ấy là nạn nhân bị bắt cóc, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy thế này?

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Tôi lo rằng sẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy đến. Ngón tay của tôi cũng không ngừng run rẩy.

“Mẹ?”

Leah cảm nhận được sự thay đổi của tôi, tròn mắt hỏi.

Để che đi đôi tay run rẩy của mình, bàn tay đang nắm lấy Leah đã được thả ra trong giây lát.

Tôi nắm chặt tay đến nỗi móng tay cứa vào da.

“Mẹ không sao.”

Tôi đã nói như vậy với con gái mình, nhưng tôi không thể bỏ qua linh cảm chẳng lành kia.

Tôi thận trọng tiến lại gần Rupert.

“Chờ đã, Rupert, có gì đó rất lạ…”

Kwaaang!

Đột nhiên xung quanh bỗng vang lên tiếng gầm lớn. Người qua đường bắt đầu xì xầm to nhỏ.

Cùng lúc đó, cặp đôi trước mặt tôi hét lên.

“Felly? Có chuyện gì vậy con!”

“Ah ah ah ah—!”

Thiếu nữ hét lên thảm thiết.

Keuk, keuk!

Các khớp xương của cô bắt đầu uốn cong một cách kỳ quái.

Tôi nghi ngờ vào đôi mắt của mình.

Hiện tại, cơ thể bình thường của cô ta đã sưng to lên.

Cặp sừng và đôi cánh màu đen đồng thời mọc ra. Khuôn mặt cô ta bỗng biến dạng và nhọn hoắt như mỏ chim, răng thú bắt đầu dài ra. Đôi tay cô ta biến thành những móng vuốt sắc nhọn. Da cô ta hóa đen và cứng như đá.

“Cái quái gì thế!”

Thật khủng khiếp.

“Một con quái vật, một con quái vật đã xuất hiện!”

Mọi người bỏ chạy, hai vợ chồng thì khóc lóc trước diện mạo thay đổi của con gái.

“Felly!”

Ngay lập tức, những lời Aren đã nói hiện lên trong đầu tôi.

[Gần đây chúng tôi đã phát hiện Gargoyle. Cẩn thận không có gì là sai.]

Không lâu sau, tôi nhận ra sinh vật trước mặt mình là gì.

Tôi tuyệt vọng lẩm bẩm.

“Gargoyle…”

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi bị thu hút bởi cảnh tượng vô lý trước mắt.

Ngay sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi kiểm tra sự an toàn của đứa con gái bên cạnh.

Nhưng bên cạnh tôi không có ai.

“Leah?”

Rõ ràng con bé đang ở bên cạnh tôi mà.

 

***

 

“Chết tiệt.”

Rupert đã thiếu cảnh giác khi Noel đến gần và định nói gì đó.

Sau đó, người phụ nữ trước mặt bỗng biến thành quái vật và tấn công anh.

Hơn nữa, vào thời điểm anh bị tấn công bởi Gargoyle, đã quá muộn khi nhận ra Leah và Noel đang ở phía sau.

“Mình điên mất!”

Nếu bạn bị cuốn theo cảm xúc của mình và đưa ra quyết định sai lầm, bạn sẽ chết. Rupert hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, thế mà anh lại phạm sai lầm.

“Từ ngày ở bên cạnh Noel mình dần tỉnh táo hơn.”

Tỉnh táo hơn. Anh ghét phải thừa nhận điều này.

Vì vậy anh cần phải nâng cao các giác quan của mình.

Anh nhìn con Gargoyle bay lên trời trong tích tắc và bình tĩnh nắm bắt tình hình. Nó sẽ tấn công nơi nào trước?

“Trước đó vừa thấy nhẹ nhõm vì con tin đã được giải thoát an toàn, nhưng mình đã nhầm to.”

Có lẽ các pháp sư đã sử dụng những người mình bắt cóc về để làm thí nghiệm.

Lý do không tìm thấy tượng Gargoyle trong sào huyệt của chúng giờ đã rõ ràng.

Không thể tin được chúng đã thành công tạo ra Gargoyle thông qua cơ thể người chứ không phải tượng đá.

Những hắc ma pháp sư nghiên cứu loại ma pháp này quả thực rất tàn ác.

“Có bốn người đã được cứu ra.”

Cùng lúc ấy cũng có những tiếng gầm vang lên trong thành phố.

Có lẽ trong số bốn người đó đa phần đều đã biến thành Gargoyle, đủ để đưa cả thành phố vào hỗn loạn.

Anh phải nhanh chóng ra lệnh di tản mọi người và đánh bại Gargoyle.

Rupert quay lại. Anh cần đưa hai người kia đến nơi an toàn trước.

“Noel, Leah ở đâu?”

Noel đứng bất động.

Nơi đó có rất nhiều người đang chạy trốn, nhưng Leah thì không thấy đâu nữa. Từ trong tâm can Rupert cảm giác có điều gì đó không ổn.

Noel lẩm bẩm với đôi môi trắng nõn.

“Em lạc mất con bé rồi.”

Tất cả là do cô.

Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không nên buông tay Leah.

“…”

Rupert cắn môi. Sự cáu kỉnh đột nhiên trỗi dậy.

May mắn thay, anh đã dành cả đời làm việc chăm chỉ để không bị cảm xúc làm lung lay và trở nên điên cuồng.

Anh ngay lập tức đưa ra quyết định về việc tiếp theo phải làm.

Trong tình huống này, anh nên có ưu tiên khác hơn là tìm Leah.

“Cô cần đến nơi an toàn trước.”

“Không! Em phải đi tìm Leah!”

“Vậy thì ít ra cô cũng nên đến nơi an toàn trước thay vì để cả hai mẹ con trong vùng nguy hiểm.”

“Không được. Em sẽ đi tìm con bé.”

Noel không có ý định rời đi cho đến khi cô tìm thấy Leah. Không bao giờ.

Rupert cũng nhận ra quyết tâm kiên định ấy.

Không còn thời gian để thuyết phục cô nữa.

Sau một thoáng do dự, anh chậm rãi thở dài.

“…Ta sẽ tìm con bé.”

Noel tròn mắt ngạc nhiên.

Tuy nhiên, dường như cô không hề rung động trước tình yêu của người cha bất ngờ xuất hiện ở Rupert.

Đúng hơn là cô ấy cứng họng.

“…”

Anh cũng nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô.

“Cô ấy có thể đã nhận ra.”

Thật không may, dự đoán đã chính xác.

Cô lạnh lùng trả lời.

“Rupert, đừng nói dối.”

Nếu Noel không hiểu gì về anh, có lẽ cô đã tin vào lời nói dối ấy.

Bản thân cô cũng không nhận thức được sự thay đổi nhỏ ở trái tim của người tên Rupert. Bởi vì cô ấy chưa bao giờ đủ gần để biết.

“Nhưng tôi biết rõ các điểm mấu chốt.”

Bởi vì cô đã đọc câu chuyện về cuộc đời của anh. Một phần khác cũng là vì từ trước đến nay cô vẫn luôn quan sát anh.

Cô biết.

Đó là một lời nói dối.

“Ngay cả trong những lúc như thế này, chàng cũng đừng nên lừa em, Rupert.”

Noel đọc vị anh.

“Chàng tưởng em không biết rằng chàng sẽ ưu tiên mọi người hơn con gái chàng?”

Chỉ vì một người như vậy đã dành thời gian cho con gái mình gần đây, không ai có thể thay đổi trong một sớm một chiều.

“Tình yêu chàng dành cho Leah không đủ để vứt bỏ hết những trách nhiệm ấy sao.”

“…”

Rupert cứng họng. Anh không biết phải nói gì.

“Chắc là chàng vừa nghĩ rằng tìm kiếm một đứa trẻ không rõ tung tích thật lãng phí thời gian nhỉ.”

“…”

“Em muốn chàng nói thật. Chàng không có nhiều thời gian, vì vậy việc đầu tiên cần làm sẽ là làm dịu đi sự hỗn loạn này. Nếu đúng là như vậy, em cũng đã hiểu phần nào vị trí lãnh chúa của chàng.”

Giọng cô chua chát và lạnh lẽo như một tảng băng.

“Nhưng người tệ nhất chính là người cha đang cố gắng mạo hiểm với mạng sống của con gái mình bằng một lời nói dối ngu ngốc!”

Rupert đặt tay lên vai cô để giúp cô bình tĩnh lại.

“Noel Ainel, bình tĩnh lại…!”

Con mẹ nó!

Cô khẽ đập vào tay anh. Trong mắt cô tràn đầy sự tức giận.

“Đừng chạm vào em. Em sẽ tự đi tìm Leah.”

Rupert thở dài trước sự liều lĩnh đó.

“Cô có thể làm gì trong mớ hỗn loạn này?”

“…”

Noel quay lại không trả lời.

Anh hét lên.

“Noel, dừng lại!”

Cô không có chút gì là do dự dù chỉ trong giây lát. Rupert siết chặt tay nhìn bóng lưng cô quay đi. Anh cố gắng ngăn đôi chân đang muốn đuổi theo cô.

“Khốn thật.”

Anh nhớ đến khuôn mặt đang cười của đứa trẻ sau khi cô bé nhận được con gấu bông.

“Không. Đừng nghĩ đến chuyện đó.”

Anh không biết phải đối xử thế nào với phụ nữ. Ngay từ lần gặp đầu tiên đến giờ, đây thậm chí còn không phải là một mối quan hệ chân thành.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!