Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Ngày ấy, Rupert biết tương lai của mình sẽ không khác gì địa ngục vì lời nguyền.

Di chúc của mẹ anh chợt hiện lên trong đầu.

[Rupert, hãy lớn lên và trở thành con người tàn ác nhất.]

Con sẽ không bao giờ đi theo con đường mà mẹ mong muốn.

[Hãy là một kẻ tham lam và nâng cao danh tiếng của mình…]

Con sẽ vươn lên vị trí người người ngưỡng mộ, và sẽ cứu thật nhiều người.

[…hãy vứt bỏ danh tiếng của gia tộc, làm ô uế và phá hủy gia tộc của mình.]

Bằng mọi giá, con sẽ không nghe theo lời của mẹ.

Kyaaaaaaaa—!

“Ai đó cứu tôi với! Làm ơn…!”

Tiếng gầm của quái vật khổng lồ cùng tiếng kêu cứu của mọi người trộn lẫn vào nhau. Trong lúc ấy, thuộc hạ của anh đã đến.

“Chết tiệt, mau đưa người bị thương đi trước và tránh đường!”

Rupert bước từng bước nặng nề.

Là lỗi của chính anh vì đã để đầu óc hỗn loạn trong giây lát.

Vì nụ cười của một đứa trẻ hay giành thời gian bên vợ mình.

Là do mày dại dột nên mới gây ra chuyện này.

“Quên đi.”

Anh tập trung vào tòa nhà đang bốc cháy, mùi máu xen lẫn những tiếng la hét. Đây là nơi mà anh thuộc về.

Đây là nơi duy nhất mà anh có thể chứng minh bản thân hữu ích.

Bộ não phức tạp của anh trở nên lạnh lẽo.

“Mình sẽ làm theo những gì mình phải làm, theo lý trí như mọi khi.”

 

***

 

Tôi hụt hơi khi cố gắng tìm Leah.

“Leah! Con ở đâu? Leah!”

Trong quá khứ, tôi không thường xuyên đi thăm lãnh địa. Ngay cả tầm nhìn ra trung tâm thành phố rất gần với dinh thự, đối với tôi cũng thật xa lạ.

Tuy nhiên, không hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ với những tòa nhà đang dần dần sụp đổ do Gargoyle tấn công.

Cứ như tôi đã lang thang quanh đây vài ngày trước.

Tôi lại thấy quen thuộc với khung cảnh hỗn loạn này hơn là khi đường phố còn nguyên vẹn. Thật kỳ lạ làm sao.

“Gần đây mình có mơ thấy một tòa nhà bị sập.”

Đó là khung cảnh trong giấc mơ sáng suốt tôi từng mơ thấy.

Tôi đã cố gắng quên đi, nhưng giấc mơ ấy vẫn không thể xóa khỏi tâm trí.

“Không thể nào.”

Từ nhỏ tôi đã không có ma lực hay bất kì tài năng nào, vì vậy nên tôi bị cha mẹ thờ ơ.

Tôi thực sự đã nhìn thấy trước tương lai?

Tôi nhanh chóng tiếp tục tìm kiếm xung quanh, không muốn tin vào điều này. Khung cảnh trong mơ đã in sâu trong tâm trí tôi, vì vậy không khó để có sự so sánh với đời thực.

“A!”

Thoạt nhìn, tôi đã thấy một nơi giống với hiện trường nơi Leah được tìm thấy.

Nơi này vẫn chưa bị sập, hoàn toàn giống như trong mơ.

Tôi dùng hết sức lực để chạy.

Tôi bắt đầu hoảng sợ. Trong giấc mơ, Leah bị cây cột đè lên người.

“Nếu giấc mơ đó trở thành hiện thực…”

Tôi không muốn tưởng tượng tiếp nữa.

Gràooo!

Sau đó, một cái bóng khổng lồ mang theo tiếng rít từ trên trời sắp sửa đáp xuống. Đó là Gargoyle.

“Nó sắp đáp xuống!”

“Bắn vào cánh của nó! Đừng để nó bay tiếp!”

Tôi thấy cách đó không xa các kỵ sĩ đang vật lộn chiến đấu với quái vật. Đó là các kỵ sĩ Raven và những binh lính.

Tôi muốn nhờ họ giúp đỡ tìm Leah, nhưng họ đang bận chiến đấu với lũ quái vật và sơ tán người dân.

Tôi chỉ biết tránh sang một bên để không cản đường họ.

“Phu nhân?”

Ai đó đã nắm lấy cánh tay tôi.

Anh ta là một thành viên của Kỵ sĩ đoàn Raven.Tôi chưa từng trực tiếp nói chuyện với cậu ta, nhưng tôi đã gặp qua một vài lần.

“Cậu Hillis?”

Cậu ta sửa lại.

“Vâng, là Hillis.”

Ngay lúc ấy, Hillis bắn thứ gì đó lên trời. Đó là một ngọn lửa màu xanh.

“Tôi đã hiểu sự tình đầu đuôi thế nào rồi. Chúng tôi sẽ đưa phu nhân đến nơi an toàn.”

Có vẻ như Rupert đã ra lệnh và cử cậu ta đến chỗ tôi.

“Vậy pháo sáng là để thông báo cậu đã tìm thấy tôi.”

Đáng lẽ tôi phải ngăn cậu ta lại, nhưng đã quá muộn.

“Cậu Hillis, ta cần tìm Leah!”

“Tôi hiểu cảm giác của ngài, nhưng không phải lúc này. Quá nguy hiểm!”

Theo quan điểm của cậu ta thì việc này quá liều lĩnh. Tôi đang đi tìm một đứa trẻ mà không biết nó ở đâu trong thành phố rộng lớn.

“Nếu mình nói mình có linh cảm từ trước thì cậu ta sẽ không tin.”

“Cậu Hillis, tuy rất nguy hiểm nhưng ta phải đi tìm con gái mình. Vì thế…”

Nhìn thẳng vào cậu ta, tôi nói chắc nịch.

“…Đây là mệnh lệnh. Mau bỏ pháo sáng ra ngay lập tức.”

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta ngừng lại một lúc. Nhưng cậu ta ngay lập tức đáp trả bằng một thái độ mạnh mẽ.

“…Phu nhân, tôi rất tôn trọng ngài, nhưng không tình huống này tôi không thể nghe theo ngài được.”

“Dù ta có sai thì cậu cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Hãy để ta đi.”

Hillis trông thật buồn cười.

“Nhìn tôi giống như muốn ngăn phu nhân lại vì sợ bị phạt chắc?”

Sau đó, một tiếng kêu lớn vang lên.

“Cánh của nó bị thương rồi!”

Cả hai chúng tôi đều quay đầu lại. Trước mắt là cảnh tượng con quái vật bị ngã xuống và loạng choạng dựa vào bức tường bên ngoài của tòa nhà.

“Chết tiệt, sắp sập rồi! Cẩn thận!”

Kwaaang!

Cùng lúc đó vang lên tiếng gầm lớn, và Hillis vội vàng đẩy tôi ra. Bằng một lực rất mạnh.

“Oái!”

Tôi mất thăng bằng và ngã lăn mấy vòng. Toàn thân tôi nhói lên.

Bụi tung mù mịt khắp nơi. Đứng trên sàn, tôi cố gắng nắm bắt tình hình trong tầm tay.

“Các tòa nhà lân cận có sập theo không?”

Xung quanh đầy những đống đổ nát. Thật may mắn là nó không rơi vào người tôi.

“Cảm ơn sự nhanh nhẹn của Hillis.”

Nghĩ lại thì, còn cậu ta thì sao?

“Cậu có ổn không?!”

Khi lớp bụi dần lắng xuống, tầm nhìn của tôi dần khôi phục.

Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt gần đó.

“Ở đây…”

Tôi nhanh chóng di chuyển về phía nơi phát ra âm thanh.

Một chân của Hillis bị đá vụn đè lên. Cậu ta đang cố nâng viên đá lên bằng cách sử dụng kiếm của mình làm đòn bẩy.

Tôi hỏi, “Cậu có bị thương nặng ở đâu không?”

“Có vẻ như mọi thứ đều ổn ngoại trừ chân của tôi…”

Tôi cắn môi vì cảm giác tội lỗi.

Nếu Hillis ở một mình, cậu đã có thể tránh được hoàn toàn.

Là lỗi của tôi.

“Để ta giúp, nếu cậu cứ cố làm vậy khi đang nằm thì tay của cậu sẽ không còn cử động được như trước đâu.”

“Nhưng với sức của phu nhân thì không thể-”

Tôi liều lĩnh chộp lấy nửa thanh kiếm. Tôi cắm thanh kiếm vào kẽ hở hòn đá và dồn hết sức lực vào nó.

Đương nhiên là tôi không thể dễ dàng nâng hòn đá lên.

“…Khốn kiếp.”

Tôi bực bội vì sự bất lực của chính mình. Nếu tôi mạnh như Rupert, hoặc nếu tôi biết sử dụng ma thuật…

“Sẽ không ai bị thương, và Leah sẽ được cứu.”

Tôi ghét bản thân mình vì quá vô dụng.

Tôi nắm lấy cán kiếm một lần nữa và ấn mạnh.

“Di chuyển đi!”

Lòng bàn tay của tôi đã bị rách vì tác dụng quá nhiều lực. Máu rỉ ra.

“Làm ơn hãy xê dịch đi!”

Cạch.

Sau đó, với một âm thanh yếu ớt, đống đá di chuyển từng chút một.

“Mau rút chân ra!”

Một không gian trống hiện ra. Tôi không đủ sức để giữ quá lâu.

Hillis nhanh chóng rút chân ra.

Ầm.

Đống đá nhanh chóng đổ ập xuống.

“Hừ.”

“Chân của cậu thế nào rồi?”

Hillis hơi cau mày, thờ ơ trả lời.

“Có lẽ là vẫn ổn.”

Chắc chắn là rất đau nhưng cậu ta lại nói thành không đáng lo. Rupert cũng vậy, các kỵ sĩ đều được huấn luyện để nhịn đau à?

Nhẹ nhõm và gần như sức lực đã bị rút cạn, tôi buông thanh kiếm ra và nói,

“Thật may vì cậu vẫn an toàn.”

Tôi không muốn thấy ai đó bị thương nặng hoặc chết vì tôi.

“Cảm ơn phu nhân.”

Chắc chắn cậu ta biết những mặt xấu của tôi, nhưng về nhiều mặt cậu ấy vẫn là người đàn ông tốt.

Lớp bụi mù đã hoàn toàn tan đi, và chỉ khi đó tôi mới có thể nhìn rõ xung quanh.

“Hừ…”

Tôi nhìn xung quanh.

Và tôi mới nhận ra.

Cảnh đổ nát tan hoang lúc này hoàn toàn giống như khung cảnh trong giấc mơ của tôi.

“Có lẽ…”

Tôi nổi da gà vì có linh cảm chẳng lành.

“Bây giờ thời gian cứu Leah còn rất ít.”

Tôi vội vàng đứng dậy.

“Phu nhân, người lại muốn đi đâu thế?!”

Thực sự, tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu ta. Vì nhiệm vụ của mình mà cậu ta cũng vướng vào sự cứng đầu của tôi. Dù vậy, cậu ta vẫn cố gắng bảo vệ tôi.

“Hillis, chỉ vì ta chạy lung tung khắp nơi mà… Ta xin lỗi vì đã khiến cậu bị thương.”

Nhưng hiện tại, sự an toàn của Leah là trên hết.

“Chả hiểu sao mình lại mơ được cái giấc mơ ngộ nghĩnh đó nữa!”

Trong đầu tôi, hình ảnh Leah khóc một mình và run rẩy vì sợ hãi cứ lặp đi lặp lại không dứt.

Tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng.

Tôi sẽ không bao giờ để Leah chết.

 

***

 

Rupert nhìn thấy pháo sáng nổ trên trời. Là pháo sáng màu xanh lục.

Màu pháo đó có nghĩa là đã tìm thấy Noel.

Đã có một kỵ sĩ tìm thấy cô.

Anh cố gắng phủ nhận các cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ trong lòng.

“Màu vàng là pháo sáng của Leah, có nghĩa là bây giờ vẫn chưa có ai tìm được con bé.”

Chỉ vì ý thức về nghĩa vụ tối thiểu của mình mà anh đã thông báo cho người của mình về cô và con gái của anh.

Kyaaaaaah—

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!