Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Cả hai đều ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

“Ta làm gián đoạn khoảng thời gian vui vẻ của cô à?”

Noel bối rối hỏi, “Rupert? Tại sao chàng lại ở đây?”

Tất nhiên là anh đang nghe theo lời khuyên của cấp dưới là hãy trân trọng thời gian bên gia đình…nhưng Rupert không thể nói thật. Sự kiêu ngạo cứng rắn của anh không cho phép nói ra điều đó.

“Ta đi bàn công việc xong thì tiện đường đi qua đây.”

“Một mình? Trong chợ?”

“…”

Bị đánh trúng tim đen, Rupert vội bào chữa cho bản thân.

“Thuộc hạ của ta đang bận việc gần đây.”

Vì vậy nên các lãnh chúa thường đi loanh quanh một mình? Noel nghiêng đầu.

Nhưng vì cô đã hứa không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của nhau nên cô ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

“Em hiểu rồi, chàng đã làm việc chăm chỉ. Về nhà cẩn thận nhé.”

Trong khi đó, Leah chỉ nhẹ nhàng chào. “Tạm biệt cha.”

Thái độ không có gì là luyến tiếc.

“…”

Aren tình cờ bị kẹt giữa ba người, khẽ đảo mắt.

Bởi vì cậu nhận ra mình là người duy nhất để ý đến cảm xúc phức tạp khó lường của chủ nhân.

“Cần phải làm gì đó.”

Cậu lúng túng mở miệng.

“Chủ nhân, nếu vậy thì ngài nên nhân cơ hội này dành thời gian bên gia đình.”

“Hả? Aren có việc bận sao?”

“Xin lỗi phu nhân. Tôi cần qua giúp đồng đội của mình…”

À. Noel chợt nhớ lại những gì Rupert vừa nói.

Anh nói thuộc hạ của mình đang làm nhiệm vụ ở gần đây.

“Thấy đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ nên cậu ấy muốn qua giúp à…”

Aren quả là một người thật thà. Noel gật đầu.

“Ta hiểu rồi. Leah, mau chào tạm biệt ngài Aren vì hôm nay đã chăm chỉ làm việc đi.”

“…Ừm…”

Leah cất lên một giọng buồn.

Hoàn toàn trái ngược với giọng điệu cố gắng tiễn cha mình đi mà không hề luyến tiếc.

“Lần sau lại cùng đi chơi nhé?”

Aren cười nhẹ khi Leah nắm lấy vạt áo của cậu.

“Tôi hứa với tiểu thư.”

“Hứa rồi đó!”

Về mặt khách quan, đó là một cảnh tượng ấm áp.

Một hiệp sĩ đẹp trai, một tiểu thư duyên dáng với vẻ ngoài dễ thương tựa thần tiên.

“…”

Tất nhiên, tâm tình của Rupert ngày càng trở nên phức tạp.

Cảm giác bẩn thỉu này là gì?

 

***

 

Tôi hơi choáng váng. Tôi không biết Rupert thế mà lại muốn ở bên ngoài với chúng tôi.

“Chàng đứng giữa con phố đông đúc này liệu có ổn không, Hầu tước?”

Những tin đồn về tôi rất tệ. Nhưng tôi không thường xuyên ra ngoài nên hiếm ai biết mặt tôi.

“Dù sao cũng chẳng ai quan tâm.”

“Không, nếu là người đẹp như anh thì sẽ làm mọi người chú ý đến nhiều hơn đó!”

Tôi không dám nói ra suy nghĩ trong lòng. Thay vào đó, tôi hỏi một câu khác.

“Tại sao chàng lại quyết định ở cùng bọn em?”

“Vì đây là lời hứa giữa ta và cô.”

À, hóa ra là do tôi đã yêu cầu anh dành thời gian cho Leah…

“…Như vậy có ổn không?”

Rupert luôn né tránh ở cùng tôi nhiều nhất có thể. Hành động lúc này của anh thật khiến người ta thấy ngạc nhiên.

Tôi tò mò hỏi.

“Rupert, vết thương của chàng đã lành hẳn chưa?”

Tôi thực sự muốn biết anh đang bị thương ở đâu. Anh luôn thô lỗ với tôi, vì vậy tôi nghi ngờ liệu có phải anh đang bị thương ở đâu đó không?

Tôi liếc nhìn anh với ánh mắt từ bi. Người ta nói rằng khi con người thay đổi cũng là lúc đứng trên bờ vực của cái chết…

“Hay anh ta đang giả vờ tốt bụng nhằm ám hại mình như trong nguyên tác?”

Anh gằn giọng cảnh báo.

“Nếu cô còn trù người đang khỏe mạnh như ta bị ốm thêm lần nữa, ta sẽ cởi quần áo cho cô tự mình kiểm tra.”

Lúc đó, Leah ngây thơ hỏi.

“Cởi quần áo của cha?”

“…”

Tôi im lặng, và Rupert nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Leah, con có vẻ thích Aren.”

Leah lúng túng nhìn Rupert một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại.

“Ngài Aren là một kỵ sĩ tuyệt vời.”

Tôi gật đầu đồng ý.

“Đúng vậy, cậu ấy là một chàng trai tốt.”

Tôi khen cấp dưới đáng yêu của anh, vì vậy tôi nghĩ anh ấy sẽ thích, nhưng phản ứng của anh khác với những gì tôi mong đợi.

“Noel, trước mặt ta thì cô luôn cư xử như con nai sừng tấm giận dữ, còn trước mặt Aren thì lại giả làm một con cừu hiền lành.”

“Một con nai sừng tấm giận dữ…?”

“Ý anh là sao? Anh đang chửi tôi phải không?”

Anh hỏi lại Leah.

“Leah, tại sao con lại thích Aren?”

Câu hỏi cho thấy rõ sự không hài lòng.”

“Ngài ấy rất tốt bụng. Ngài ấy còn nói mình sẽ lấy được hết búp bê từ quầy phi tiêu đằng đó!”

Nói xong, Leah đột nhiên nhận ra một sự thật đau lòng, thất vọng nói.

“Nhưng bây giờ ngài Aren không có ở đây nên không thể…”

“Búp bê…”

Rupert vừa nghe vừa thì thầm gì đó, còn tôi thì bối rối.

“Tuy không tự tin lắm vào thể lực của mình , nhưng vì con gái, không gì là không thể!”

“Đừng lo, Leah. Nếu là búp bê, mẹ sẽ-”

“Để ta.”

Hả? Tôi nhìn Rupert và chớp mắt.

Trong chốc lát tôi đã nghi ngờ đôi tai của mình.

“Anh á?”

Cái người từng nói rằng việc dành thời gian cho con gái chính là lãng phí thời gian?

“Leah.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng bế Leah lên bằng một tay.

“Ta sẽ cho con thấy ta giỏi hơn Aren.”

“Tại sao anh ta lại ganh đua với Aren như vậy?”

Tôi nghĩ anh ấy chỉ đang chứng tỏ mình không thua kém ai nhưng thật ngạc nhiên khi đối phương là Aren.

“Hay là… anh ta ghen?”

Không thể nào.

Tuy anh đã dịu dàng hơn so với trước đây, nhưng tôi không được mất cảnh giác.

Hơn nữa, Rupert không thể nào lại thích tôi.

Điều kiện để phá bỏ lời nguyền trong người anh là anh phải yêu tri kỷ của đời mình.

Thật không may, tôi không tin Rupert sẽ yêu tôi.

“Có lẽ là do sự dễ thương của con gái mình đã làm tan chảy một phần trái tim băng giá của Rupert?”

Giả thiết này nghe có vẻ hợp lí hơn.

Thực lòng mà nói, giá trị và tính cách con người rất khó thay đổi nên tôi cũng không kỳ vọng nhiều.

Tuy nhiên, chính trái tim mới có thể thay đổi con người theo hướng tốt đẹp hơn.

Tôi đã nuôi một số hy vọng rằng Rupert có thể là một người cha thực sự tốt đối với Leah trong tương lai.

Nhưng… Tôi không biết rằng tôi sẽ vô cùng hối hận khi rơi vào những ảo tưởng ngu ngốc như vậy.

 

***

 

Trò chơi ở gian hàng rất đơn giản.

Ném 5 phi tiêu lên bảng phi tiêu, phần quà nhận được tùy thuộc vào điểm ném phi tiêu. Càng ném gần tâm, điểm sẽ càng cao.

“Leah, con muốn cái gì?”

“Ừm…”

Leah cân nhắc câu hỏi của tôi. Có vẻ như con bé không đặc biệt mong muốn thứ gì.

Có phải con bé chỉ đơn giản quan tâm đến lễ hội vì có sự xuất hiện của các gian hàng trò chơi?

Nhìn con mình đang ngập ngừng, Rupert đột ngột lên tiếng.

“Có vẻ như con không chọn được.”

Hừm, vẫn là giọng điệu thiếu đòn đó.

Leah lo lắng, vẫn còn lúng túng với cha mình.

Lúc ấy tôi định mắng Rupert một trận vì lời lẽ anh dành cho Leah.

Anh thẳng thừng.

“Ta sẽ lấy tất cả.”

Sau đó, anh cầm phi tiêu ném một cái.

…Sao anh lại ném phi tiêu như đang đánh trận thế?

Anh có nghe thấy tiếng cái gì vừa rơi xuống không?

Khi tôi đảo mắt sang, tâm của bảng phi tiêu đã bị vỡ.

Sao anh lại dùng phi tiêu đồ chơi như vậy hả?

“Mình biết anh ta có thể chất hơn người là do lời nguyền, nhưng được tận mắt chứng kiến thế này đúng là thú vị.”

Rupert nhanh chóng chọn một chú gấu bông xinh xắn và đưa cho Leah.

“Gấu bông.”

“Oa….”

Leah ôm con búp bê và cười nhẹ.

“Cảm ơn cha!”

Nhìn thấy con bé hạnh phúc khiến tâm trạng tôi cũng tốt hơn.

Nghe thấy lời cảm ơn, Rupert dừng lại một lúc, sau đó quay đầu đi không nói một lời. Và anh bắt đầu gom những con búp bê khác như đang săn mồi.

“Tiếp theo là, búp bê hình mèo?”

Lúc đó, ông chủ cửa hàng nhìn tôi mà rơm rớm nước mắt. Ông ấy dường như đã nhận ra rằng Rupert không phải là một người bình thường.

Tôi bỗng thấy hối hận, bắt đầu đắn đo suy nghĩ xem có nên ngăn Rupert lại không. Nhưng Leah đã nắm lấy tay áo của Rupert trước.

“Cha ơi… Như vậy là đủ rồi ạ.”

Rupert nhìn xuống. Leah nhìn vào mắt cha mình và mỉm cười ngượng nghịu.

“Đây là món quà đầu tiên cha tặng cho con. Con thích lắm.”

“…”

Tôi hơi xúc động trước lời nói của Leah.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên Leah trực tiếp nhận quà từ Rupert.

Leah chắc hẳn rất vui vẻ.

Tất nhiên Rupert không hiểu những cảm xúc sâu sắc của con gái mình mà chỉ lẩm bẩm.

“Nếu biết con thích gấu thì mấy dịp đi săn lần trước ta đã bắt sống về vài con.”

“Anh ta hoàn toàn không hiểu cảm xúc của con gái mình.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Rupert với đôi mắt lạnh lùng.

Điều duy nhất khiến tôi kìm được cơn giận của mình là vì hôm nay anh đối xử rất tốt với Leah. Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người cũng đang tiến triển khá tốt.

“Leah này. Chúng ta cùng đi xem chỗ khác nhé?”

Leah ôm con búp bê và gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Vậy thì tốt quá.”

Nghe vậy, tôi mỉm cười hạnh phúc.

 

***

 

Rupert nói sẽ không ai chú ý đến anh, nhưng anh đã sai.

Càng ngày càng có nhiều người ngoái lại nhìn gương mặt của anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!