Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

“Nghe nói ở đây thiếu phòng khám, vậy bình thường mọi người đi khám bệnh ra sao?”

“Có hội nhóm riêng biệt nào chuyên đào tạo các bác sĩ thực tập không?”

“Có phải vì đại dịch gần đây nên ít tiền không?”

Những người khác sẽ cười nhạo một vị lãnh chúa phu nhân như tôi là người ngu ngốc, nhưng Aren vẫn nghiêm túc trả lời.

“Trừ khi ngài bị ốm nặng, gần đây có chủ của một cửa hàng thảo dược cũng là bác sĩ.”

“Đã lâu rồi ta không đến đây nên không biết…”

Tôi ấn tượng với phong thái giải thích mọi nghi vấn mà không tỏ ra phiền toái của cậu ấy.

“Càng nhìn càng thấy thích tính cách của cậu ấy.” 

Sau đó, Aren tò mò hỏi tôi.

“Phu nhân cũng có hứng thú với lĩnh vực y tế?”

Tất nhiên là có rồi. Nếu không có hứng thú thì tôi cũng chẳng đi theo nghề này đâu.

Tuy nhiên ở thế giới này không có nhiều quý cô quan tâm đến lĩnh vực như vậy.

“Một chút thôi.”

“Nếu người hỏi chủ nhân thì sẽ nhận được câu trả lời chi tiết hơn tôi. Hai người có lẽ rất hợp nhau.”

Rupert rất bận nên không thể làm vậy. Chắc chắn bây giờ anh đang làm việc trong dinh thự.

“Sẽ không gây phiền phức chứ?”

“Có thể là không? Chủ nhân đã ra lệnh cho tôi hộ tống người ngay khi nghe tin người muốn ra ngoài.”

“Có khi đó chỉ là ra lệnh cho người theo dõi tôi mà thôi.”

Tôi có hơi nghi ngờ, nhưng Aren thì nghĩ khác.

“Lần đầu tiên tôi thấy chủ nhân có hành vi kỳ lạ như vậy.”

Sau đó Aren khẽ cười.

“Ngài ấy chắc hẳn rất lo cho vợ mình. Hơn nữa, có lẽ hôm nay-”

Trong phút chốc, tôi nhìn gương mặt của Aren và ngạc nhiên.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy cậu cười đó!”

Tôi hơi cảm động trước nụ cười của cậu ấy.

“Vâng?”

Cậu ấy có dung mạo sắc sảo như loài chim săn mồi, nhưng khi cậu cười thì hoàn toàn khác.

“Thật xinh đẹp.”

Đúng là nữ chính có khác. Quyến rũ đến lạ kỳ.

Aren có vẻ hơi kinh ngạc.

“Đó là những gì người nghĩ khi thấy tôi cười…?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi đưa ra một lời khuyên chân thành.

“Aren à, cậu mà không cười thì thật uổng quá, và để làm cho thế giới này thêm hạnh phúc, cậu nên cười nhiều hơn. Tất nhiên là ta cũng thấy vui khi cậu cười.”

Cậu hơi ngại trước những lời khen ngợi của tôi.

“…”

Tôi rất thích thú khi thấy một con người cứng đầu cho tôi thấy bộ dạng như thế này. Có cảm giác như chúng tôi đã thân thiết hơn.

“Aren trẻ hơn mình đúng không nhỉ?”

Đây là cảm giác khi có anh chị em sao? Tôi bắt đầu thấy cậu ấy dễ thương hơn một chút.

“Ta ra lệnh cho ngươi hộ tống Hầu tước phu nhân…”

Tôi và Aren quay lại. Không hiểu sao giọng nói này nghe quen quen?

“…Chứ không phải để tán tỉnh giữa đường.”

Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên khi biết mình đang nói chuyện với ai.

“Tại sao chàng lại ở đây?”

“Ta làm gián đoạn khoảng thời gian vui vẻ của cô à?”

“Ý anh là sao hả?”

Tôi tò mò nhìn anh.

Sao anh ấy trông gắt gỏng thế?

 

***

 

Tuy ghét phải thừa nhận, nhưng Rupert dạo gần đây khá thường xuyên nghĩ đến Noel.

Anh không muốn thân cận quá mức cần thiết với bất kì ai.

Nếu cảm xúc của anh bị lay chuyển, anh sẽ mất kiểm soát trước lời nguyền. Vì vậy, anh luôn vạch ra một ranh giới rõ ràng với người khác.

Ngay cả khi người đó là vợ và con gái mình.

Thật tốt khi Noel đã không còn muốn vượt qua ranh giới ấy nữa. Ngoại trừ cái điều kiện làm người cha tốt kia.

Anh nên thấy vui với kết quả này.

Nhưng tại sao?

“Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy?”

Noel Ainel đột nhiên vì lý do nào đó mà thay đổi, trở nên hoàn toàn khác so với quá khứ.

Bây giờ anh tự hỏi chính bản thân mình.

“Mình muốn cái quái gì ở Noel chứ?”

Câu trả lời là không rõ. Cả đời này anh đã cố gắng không vọng tưởng hay hy vọng có thể kiểm soát được lời nguyền.

Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình vô tư cười và khóc là khi nào.

Ngay cả bây giờ, anh thích gì hay không thích gì, tất cả đều rất mơ hồ.

Tuy nhiên, mấy ngày nay quan sát cô, anh thường có những thôi thúc kỳ lạ. Đôi khi anh muốn chạm vào má hay hàng mi dài của cô khi cô đến gần anh.

Anh tự hỏi nếu làm vậy thì cô sẽ tức giận, xấu hổ, giật mình hay có phản ứng gì khác.

Dần dần anh muốn nhìn thấy một khía cạnh khác của Noel Ainel.

Bản thân ý định này đã là một mâu thuẫn. Anh muốn cô tránh xa mình, nhưng mặt khác, anh lại muốn thân cận với cô.

“Mình sắp phát điên rồi sao?”

Ngay trước khi đặt câu hỏi về sự nhạy cảm của mình, anh đã xác định lại trái tim mình một lần nữa.

Đánh giá mọi thứ theo cảm xúc sẽ chỉ làm suy yếu lý trí của anh.

“-Chủ nhân?”

Rupert ngẩng đầu lên.

Bert, chỉ huy kỵ sĩ đoàn Raven đang đứng đối diện và nhìn anh.

Bert có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Thật hiếm có nha. Ngài đang nghĩ gì vậy?”

“… Không, không có gì. Vừa nãy ngươi định nói gì?”

Rupert đã trở lại thực tại. Anh đang chuẩn bị tấn công thành trì của hắc ma pháp sư trong lãnh địa của mình.

“Tôi đã bắt được tổng cộng 3 hắc ma pháp sư.”

Gần đây, có bốn thiếu nữ đã biến mất khỏi lãnh địa. Một số người cho rằng họ đã chạy trốn, nhưng Rupert không xem nhẹ việc này mà cho người đi tìm kiếm.

Và hôm nay, anh đã tìm ra sào huyệt của tên hắc ma pháp sư chuyên bắt cóc phụ nữ.

“Gargoyle lảng vảng bên ngoài tường thành dạo gần đây cũng là nhờ công của chúng?”

“Rất có thể. Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy bức tượng Gargoyle nào, nhưng các hắc ma pháp sư đã bị chúng tôi bắt giữ nên tạm thời chưa có gì nguy hiểm.”

Gargoyle là quái vật do hắc ma pháp sư tạo ra. Thông thường, nó ở trong trạng thái là một bức tượng đá, nhưng sau khi được ma pháp sư cung cấp ma lực, nó sẽ cử động.

Ngược lại, nếu không có ma pháp sư điều khiển, nó chỉ là một cục đá không hơn không kém.

“Những người phụ nữ bị bắt cóc có an toàn không?”

“Rất may là không có gì bất thường. Có lẽ họ đã rất sốc…”

Rupert cảm thấy nhẹ nhõm trước những lời đó. Những người bị hắc ma pháp sư bắt đi thường sẽ bị dùng làm vật hiến tế cho những lời nguyền hoặc những thí nghiệm, hoặc bị bán làm nô lệ cho thị trường chợ đen.

“Hãy thông báo cho gia đình nạn nhân biết và gửi họ về nhà.”

“Vâng thưa ngài.”

Và sau khi Bert ra lệnh cho người của mình, ông quay trở lại.

“Bây giờ Chủ nhân không cần quá lo lắng. Và đó là những gì tôi cần báo cáo…”

Bert khẽ thở dài như có điều muốn nói.

“Gì?”

“Nếu ngài có thời gian, sao ngài không đi dạo chợ với Hầu tước phu nhân và tiểu thư?”

Rupert hơi cau mày.

Anh nghe nói Noel sẽ đi chơi với Leah nên đã cử Aren đi.

Aren có thể phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, ​​bản thân có kỹ năng rõ ràng nên sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó.

“Ta đã cử Aren đi hộ tống.”

Bert nở một nụ cười thoải mái.

“Tôi không có ý đó. Ý tôi là, đôi khi cũng rất tốt khi dành thời gian cho gia đình.”

Bert đương nhiên là một vị chỉ huy nghiêm khắc với cấp dưới của mình, nhưng khi ở nhà, ông là một quý ông ngọt ngào.

“Ta còn không biết cô ấy đang ở đâu.”

“Phu nhân vừa mới ra ngoài, nên nếu ngài đi dạo một lúc, có thể sẽ sớm gặp được ngài ấy.”

“…”

Rupert cảm thấy không thoải mái với chủ đề này.

Đôi khi Bert là người rất khó đối phó vì ông là một người tốt. Người như ông hoàn toàn khác với Rupert.

“Thưa ngài, trên đời này không gì tốt bằng dành thời gian cho gia đình.”

“Càng già càng lảm nhảm nhiều nhỉ.”

Rupert không hiểu vì lý do gì mà khó chịu quay đi.

“…”

Bert khẽ cười khi dõi theo bước chân của lãnh chúa dần tiến vào trung tâm thành phố mà không quay về dinh thự.

 

***

 

Rupert đi bộ trên những con phố có họp chợ và các quầy hàng lễ hội.

Mình đâu có ý làm theo lời khuyên của Bert. Chân mình chỉ trùng hợp bước đến đây thôi. Rupert nghĩ.

“Mình đâu thể dễ dàng tìm ra cô ấy như ông ta nói.”

Nghĩ đến đây, anh vừa quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Rupert nhìn theo bóng lưng của Noel.

Khi quan tâm đến Leah, cô ấy cũng tò mò nhìn xung quanh.

“Đây là lần đầu tiên mình thấy khía cạnh này của cô ấy.”

Từ trước đến nay, cô vốn là người phụ nữ không quan tâm đến chuyện bên ngoài dinh thự, nhưng bên trong cô thật sự đã thay đổi?

Anh dừng lại một lúc khi đến gần Noel. Anh thầm cảnh báo bản thân trong đầu.

Nếu cứ tiếp tục dành thời gian cho cô, anh sẽ khó mà vạch ra ranh giới như trước đây anh đã từng.

“…”

Rupert dừng lại. Anh sợ những suy nghĩ về Noel của anh sẽ mang nhiều thiện cảm hơn.

Thực sự, không ổn chút nào.

“Bây giờ vẫn chưa quá muộn. Mình sẽ vờ như không thấy cô ta và quay về.”

Lúc đó, Noel nhìn Aren, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy cậu cười đó!”

Rupert hơi không hài lòng với vẻ ngoài thân thiện của cô. Hai người này thân nhau từ bao giờ vậy?

Anh vô thức đi về phía hai người họ. Thật không may, anh lại nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của họ.

“Đó là những gì ngài nghĩ khi thấy tôi cười…?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!