Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

“…”

Ngay lúc đó, mắt tôi bắt gặp ánh mắt của Rupert. Đồng tử của tôi run lên.

“Mình có nên dùng cách gọi kiểu như “chồng yêu” cho anh ta chỉ khi ở trước mặt Leah không?”

Thực ra tôi rất miễn cưỡng nếu phải dùng cách gọi đó để gọi anh ấy, vì hai chúng tôi vốn không thân lắm.

Rupert chắc chắn cũng ghét cách gọi đó.

“Được.”

Nhưng lời bật ra từ miệng anh thật bất ngờ.

Bây giờ đến lượt tôi thấy khó xử.

Rupert lúng túng nhìn tôi và mỉa mai.

“Cô không cần dùng cách gọi lịch sự đó nữa và có thể gọi tên ta.”

“Có phải Rupert cũng đã chết mê chết mệt sự dễ thương của Leah rồi không?”

Vậy nên anh nghĩ anh có thể hòa hợp với tôi sao?

“A!”

Sau đó Rupert bế Leah.

Anh ôm chặt lấy Leah và nhìn tôi, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của con gái.

“Dừng ở đây và đi ăn sáng thôi.”

Anh chưa từng bế trẻ con bao giờ, nhưng tư thế lại vững vàng hơn tôi mong đợi.

Tôi cười nhẹ.

“Thật tốt quá.”

Sau đó tôi lẩm bẩm trong miệng.

“Cảm ơn.”

“…”

Rupert nhìn tôi không nói gì. Nhưng tôi chắc chắn anh hiểu lời cảm ơn của tôi.

Khởi đầu cho mối quan hệ của hai vợ chồng diễn ra tốt đẹp hơn mong đợi.

Sau khi vật lộn với cơn ác mộng vào buổi sáng, tôi ung dung đi bộ bên cạnh Rupert đang bế Leah.

 

***

 

Trong vài ngày gần đây, cuộc sống của tôi bình yên đến lạ lùng.

Tất nhiên, Leah mỗi ngày – à không, mỗi giây đều vẫn rất dễ thương.

Leah gần đây rất vui vẻ khi học chữ. Đó là lý do con bé thích mang theo mọi thứ để đọc.

Tất nhiên, trong cuộc sống hạnh phúc thường ngày vẫn có vấn đề nhỏ.

“Leah, con thực sự thích đọc cái này sao?”

Tôi nhìn vào tờ báo Leah mang đến.

“Những đứa trẻ ở độ tuổi này đều thích đọc báo à?”

“Vâng! Con thích lắm!”

Leah thích chơi bóng và hội họa, nhưng đôi khi con bé lại thể hiện những khía cạnh khác thường như vậy.

“Có lẽ con gái mình là một thiên tài.”

Tôi xem ké tờ báo. Trong báo có rất nhiều chuyện tầm phào, chẳng hạn như chuyện ngoại tình của quý tộc.

Tôi lướt qua phần tin nhàm chán và đọc phần khác.

“Một thánh nữ mới đã xuất hiện ở Vương quốc Yuren.”

Một câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu tôi.

“Thánh nữ?”

“Đó là người được thần linh ban phước, có sức mạnh đặc biệt.”

Chà, hóa ra trong thế giới này cũng có tồn tại thánh thần.

Thánh nữ là một trong số đó.

“Vậy năng lực đặc biệt đó là?”

“Đó là một ma pháp phức tạp, chẳng hạn như chữa lành cho một người bất kì chỉ bằng một cái chạm… À, đôi khi trên đời cũng có những người có khả năng tuyệt vời như vậy.”

Phải mất hàng chục năm hoặc lâu nhất là vài trăm năm mới có một vị thánh sinh ra. Đồng thời cũng chỉ có 4 với 5 vị thánh xuất hiện.

Mặc kệ xuất thân từ đâu, họ sẽ luôn được đối đãi với sự tôn trọng tuyệt đối. Và đất nước nơi có các vị thánh được sinh ra sẽ rất vui mừng vì được thần linh ban phước.

“Có phải thánh nữ từ vương quốc khác không?”

“Ừm, lần này là Đế quốc Robstraw.”

Lần này tin thánh nữ mới xuất hiện ở quốc gia láng giềng Yuren sẽ khiến nhiều người ngạc nhiên.

Leah tròn mắt ngạc nhiên.

“Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng là thánh nữ chữa trị vết thương của con và ngài Aren mà.”

Tôi mỉm cười vuốt má Leah.

“Dĩ nhiên là không phải rồi. Thánh nữ là người có sức mạnh chữa lành vết thương chỉ trong nháy mắt.”

“Tuyệt quá. Con muốn được nhìn thấy Thánh nữ.”

Sự thật là ngay cả những quý tộc quyền cao chức trọng cũng không dễ gặp được Thánh nữ.

“Chà, mẹ cũng muốn gặp Thánh nữ.”

Nói xong, tôi lật tờ báo. Đúng lúc đó, một mảnh giấy nhiều màu sắc rơi xuống.

“Ơ? Cái gì đây?”

Leah nhặt tờ giấy rơi dưới chân tôi và bắt đầu đọc.

“Lễ hội, ừm… đây là ở thành phố…chợ?”

Sau đó cô hầu Jenna vốn đang lặng lẽ đứng sau lưng Leah vội tiến đến với đôi mắt sửng sốt.

“Ôi, tôi xin lỗi phu nhân, tiểu thư!”

Tôi tò mò nhìn cô ấy. Cô phải xin lỗi vì chuyện gì?

“Tại sao?”

Jenna cúi đầu.

“Dạ, đó có lẽ là quảng cáo lễ hội mà những người hầu khác tìm được. Có lẽ nó đã lẫn vào đây.”

Lúc đó tôi mới hiểu được sự việc. Có vẻ như những tờ rơi quảng cáo cho lễ hội đã bị nhầm lẫn với giấy báo.

“Được rồi. Lần sau nhớ cẩn thận.”

“Tôi sẽ cẩn thận hơn, thưa phu nhân.”

Trong khi đó, Leah đang đọc các câu trong tờ giấy quảng cáo một cách chậm rãi nhưng trôi chảy.

“Vẽ tranh… trò chơi.”

Ngay lúc ấy, Leah quay đầu lại và ngước đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

“Mẹ, chúng ta cùng đi chơi đi!”

“Đến lễ hội?”

“Vâng ạ!”

Leah ngước nhìn tôi với ánh mắt háo hức.

“Không được sao ạ? Con tò mò quá đi.”

Thật hiếm khi Leah yêu cầu điều gì đó.

“Được chứ…”

Tôi suy nghĩ một lúc.

Cho đến tận bây giờ Leah chưa từng rời khỏi dinh thự. Tôi nhìn quanh một lượt rồi tự hỏi liệu có ổn không.

“An ninh của lãnh địa Ainel rất tốt.”

Chiều theo Leah có lẽ cũng không sao.

“Leah, ở đó có rất nhiều người. Dù có chuyện gì xảy ra, con phải luôn ở bên cạnh mẹ, có hiểu không?”

Leah gật đầu lia lịa.

“Con hứa!”

Con bé là một đứa trẻ tò mò nhưng ngoan ngoãn, vì vậy tôi không quá lo lắng.

“Vậy thì được, chúng ta sẽ đi xem một chút trước khi dùng bữa tối nhé. Jenna, cô có thể chuẩn bị để bọn ta ra ngoài chơi không?”

“Vâng, thưa phu nhân.”

 

***

 

Một lúc sau, trước mặt tôi xuất hiện một kỵ sĩ gọn gàng.

Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến.

“Aren, có chuyện gì vậy…?”

Aren lễ phép cúi đầu.

“Tôi theo lệnh chủ nhân đến hộ tống Hầu tước phu nhân.”

Tôi biết rất rõ rằng tôi và Leah không thể đi một mình. Tôi nghĩ chỉ cần một hầu nữ và một kỵ sĩ bình thường đi theo là đủ.

“Ta không ngờ lại có kỵ sĩ của Raven đến hộ tống ta đấy.”

Kỵ sĩ đoàn Raven dưới sự chỉ huy trực tiếp của Rupert là những kỵ sĩ bảo vệ cho gia tộc Ainel.

Vì lý do đó, các kỵ sĩ thường được cử đi làm những nhiệm vụ quan trọng như tham gia chiến tranh hay tiêu diệt quái vật.

“Mình nghĩ để cho một kỵ sĩ Raven như Aren đi hộ tống mình có hơi quá.”

Thậm chí tôi còn không đi đến những nơi nguy hiểm. Cùng lắm là dạo chợ bên ngoài dinh thự thôi.

Aren bình tĩnh trả lời vì không đoán được tôi đang nghĩ gì.

“Có lẽ là chủ nhân rất lo lắng cho Hầu tước phu nhân.”

“Anh ta lo lắng cho tôi hay là đang muốn theo dõi tôi?”

“Không phải vậy đâu…”

“Đúng là như vậy. Ngoài ra gần đây Gargoyle (*) đã được phát hiện. Vì vậy cẩn thận không có gì sai.”

 

(*) Gargoyle: hình thức điêu khắc trang trí thường thấy trong kiến trúc phương tây với hình dạng là đầu của quái vật có cánh dơi, một số khác là đầu của sư tử. 

 

Gargoyle là một trong những quái vật do con người tạo ra.

“Thật sao? Gargoyle đã tiến vào thành phố chưa?”

“Chưa, chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Bảo an luôn túc trực bên ngoài thành phố.”

Vậy thì tốt rồi.

“…”

“Đó chắc hẳn là tác phẩm của hắc ma pháp sư hạng ba nào đó. Người tạo ra những con Gargoyle này cũng đang bị truy lùng và sẽ sớm bị tóm gọn thôi.”

“… Hy vọng vấn đề sẽ sớm được giải quyết.”

Tôi gật đầu và nắm lấy tay Leah.

Làm bạn với Aren cũng không phải ý kiến tồi.

“Vậy thì, Aren, hôm nay xin hãy chăm sóc bọn ta nhé.”

“Vâng, thưa phu nhân. Đây là vinh dự của tôi.”

Aren nghiêm túc trả lời như mọi khi.

 

***

Đường phố chật cứng người.

Leah lần đầu đến nơi đông người, trở nên hăng hái hơn.

“Có nhiều người quá!”

“Đó là lý do con phải nắm tay mẹ thật chặt để không bị lạc, có hiểu không?”

“Vâng ạ!”

Tôi chậm rãi nhìn quanh đường phố. Đây là lần đầu tiên sau vài năm trở lại đây tôi đến khu vực trung tâm thành phố.

“Trước đây nếu cần gì, mình chỉ cần gọi người hầu.”

May mắn là sự xuất hiện của chúng tôi với người hộ tống và người hầu đi kèm lại không quá thu hút. Bởi vì bây giờ cũng có rất nhiều thiếu nữ nhà giàu hoặc trong gia đình quý tộc đến xem lễ hội.

“Có nhiều khách du lịch và lữ khách quá.”

Aren ở bên cạnh trả lời.

“Đúng vậy, thương mại ở lãnh địa Ainel rất phát triển. Thường có rất nhiều thương nhân từ khắp nơi trên thế giới tìm đến đây.”

Tôi không biết chi tiết này. Trước đây tôi thực sự không hứng thú với đề tài này dù chỉ là một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!