Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

“Haizz…” Âu Tuấn có chút bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Giản Linh một cái qua kính chiếu hậu: "Giản Linh, em nói đủ chưa?”

Giản Linh cười tủm tỉm: “Khen anh mà, anh tiếp tục đi.”

Triệu Tân Bình duỗi tay vỗ túi nhỏ của mình: “Không sao! Chỉ với cấp độ chiếc xe này và giá trị nhan sắc của tài xế, dù là lập tức định giá hay xem biểu hiện cũng được! Trong nhà em vừa phát phí sinh hoạt! Đủ tiêu!”

Giản Linh nở nụ cười, nhìn bọn họ: “Hai em là sinh viên sao? Quay về trường học hả?”

“Đúng vậy, sinh viên năm tư đại học C.” Tần Anh đáp một câu, móc ra mấy viên kẹo sữa từ trong túi đưa cho Vy Vy.

Vy Vy lắc đầu: "Cảm ơn chị, em không ăn…!”

Cô bé dụi mắt, nằm trên đùi vào Giản Linh.

“Mệt nhọc sao?” Tần Anh và Triệu Tân Bình nhỏ giọng lại: “Vậy chúng ta nói nhỏ một chút, để cô bé ngủ.”

“Không có việc gì, không cần chú ý như vậy, trẻ con phải nuôi rắn chắc một chút mới tốt.” Giản Linh xoa đầu Vy Vy: "Ngủ đi.”

Vy Vy vâng một tiếng, rất nhanh đã nhắm lại ngủ mất.

Lúc này Giản Linh mới nhìn về phía Triệu Tân Bình và Tần Anh: “Đại học C?”

Âu Tuấn nhìn qua từ kính chiếu hậu: “Đó không phải trường chị làm sao?”

“Không sai, là trường chị em làm.”

Không thể không nói, đầu óc của hai vị sinh viên năm tư này đúng là rất linh hoạt, đã biết tên Giản Linh, lại nghe thấy chữ 'chị' trong miệng bọn họ.

Hai cô gái đều kinh ngạc, “Người mà hai người nói, chẳng lẽ là giảng viên Giản dạy môn kỹ thuật tài chính sao?”

“Hai em biết chị hai của chị sao?” Giản Linh vui vẻ.

Triệu Tân Bình: “Sao có thể không biết, sinh viên đại học C chúng em, ai mà không biết đại tiên chứ.”

“Đại tiên?!” Giản Linh kinh ngạc, cô còn không biết chị hai ôn nhu uyển chuyển nhà mình lại có biệt danh như vậy đấy.

“Đúng vậy, tiên nữ Giản.” Tần Anh gật đầu nói: “Trong số giảng viên của khoa tài chính chúng em, giá trị nhan sắc của cô ấy là cao nhất. Không nghĩ tới, lại là chị hai của chị gái nhỏ, thế giới đúng là rất nhỏ, thành phố Yên Ninh lớn như thế, biển người mênh mang…”

“Tiếp theo khen là được, đừng trữ tình.” Giản Linh xua tay.

Hai cô gái trẻ tuổi lại cười ha ha ha.

Triệu Tân Bình cười nói: “Chị gái nhỏ, nếu quen chị sớm một chút thì thật tốt, ôm đùi một chút, vậy lúc năm ba em cũng không đến mức vì sợ không qua môn này mà liều mạng như vậy …”

Giản Linh nghe xong lời này, sờ cằm, nghiêm túc nói: “Trong ngàn vạn người, gặp được người mà em muốn gặp, trong ngàn vạn năm, giữa đồng hoang bất tận của thời gian, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa khóe đuổi kịp, lại chẳng có gì để nỏi.”

Chị gái nhỏ trước đó còn nhắc bọn họ đừng trữ tình, bỗng nhiên liền trữ tình một phát, khiến Triệu Tân Bình và Tần Anh đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ còn chưa kịp nói cái gì.

Giản Linh bổ sung một cái tên: “Trương Ái Linh.”

Sau đó, hai cô gái cười đến không nhịn được: “Chị gái có thể đừng nghiêm túc nói đùa như thế được hay không?”

Giản Li nói xong cũng vui vẻ, nên cùng bọn họ cười đùa.

Nhưng mà sau khi Âu Tuấn nghe thấy lời này, nhìn thoáng qua mặt Giản Linh từ kính chiếu hậu, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy.

Đúng vậy, trong ngàn vạn người, gặp được người bạn muốn gặp… Không sớm một bước, cũng không muộn một bước. Vừa vặn đuổi kịp.

Anh và Giản Linh dường như chính là như vậy, thật ra cẩn thận ngẫm lại, Âu Luật cũng không dám xác định, nếu mình quen cô gái này từ khi còn bé, hai người còn có thể ở cạnh nhau như hôm nay hay không.

Rõ ràng hai nhà là thế giao, nhưng hai người bọn họ lại không muộn không sớm, vừa vặn đuổi kịp.

Vào năm anh 28 tuổi, buổi sáng đầu hạ hôm ấy, sau hẻm tiệm trà, cô từ trên trời giáng xuống, nhảy xuống từ tầng 3, dừng trước mặt anh, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn đuổi kịp.

Nhưng nghĩ đến đây, Âu Tuấn cảm thấy mình nên dứt khoát đi làm thi nhân thôi, vậy mà có thể nói tình cảnh cùng chạy trốn buổi xem mắt đến tình thơ ý như thế.

Hai cô gái này cũng không vội, cho nên Âu Tuấn đưa Vy Vy về chỗ dì Mai trước, sau đó mới đưa bọn họ về đại học C.

Chẳng qua biểu tình của hai cô gái có chút một lời khó nói hết.

“Đó… Không phải con gái hai người sao?” Triệu Tân Bình hỏi.

Giản Li cười: “Chị là nữ thanh niên tiêu chuẩn tốt tuân theo chính sách quốc gia khuyến khích kết hôn muộn sinh con muộn, sao có thể sinh đứa con gái lớn như vậy.”

Tần Anh nhìn thoáng qua Âu Tuấn: “Vậy vị này là…”

“Vị này chính là vị này, hai em cũng đừng có suy nghĩ gì, quốc gia phát cho chị, hai em muốn, xin quốc gia đi.” Giản Linh nhướng đuôi lông mày, biểu tình tùy tiện.

Tần Anh và Triệu Tân Bình đều nở nụ cười.

Tần Anh: “Phúc lợi của quốc gia không đến lượt chúng em, chị gái tương đối đáng tin cậy. Anh trai quân nhân yếu hơn chút cũng được, vẫn mong chị có thể giới thiệu, đều là nữ thanh niên, đều không dễ dàng.”

Triệu Tân Bình: “Đúng vậy, chúng em cũng là nữ thanh niên tiêu chuẩn rất tốt nghiêm túc tuân theo chính sách quốc gia cổ vũ kết hôn muộn sinh con muộn, chúng ta nên nâng đỡ nhau một chút, trước mắt cũng có thể bắt đầu thu xếp.”

Giản Linh thấy bọn họ có hảo cảm với quân nhân như thế, lại hỏi: “Có phải hai em có chứng đam mê chế phục, đam mê quân trang gì hay không? Giống như cái gì mà chế phục play cái gì play đó?”

Âu Tuấn làm đã từng cùng đám chiến hữu lưu manh kia xem qua một ít thứ không phù hợp với trẻ em, vừa nghe thấy cô nói lời này liền hận không thể bịt miệng cô lại!

Cái gì mà play với không play!

Biểu tình của Triệu Tân Bình và Tần Anh cũng là một lời khó nói hết.

Triệu Tân Bình ho nhẹ một tiếng: “Chị, đam mê hay play cái gì là hai chuyện khác nhau, chị vẫn nên… Vừa xem ít ảnh vừa lái xe đi.”

Vừa nghe Triệu Tân Bình nói hai chữ lái xe, Giản Linh biết mình có lẽ lại vô tình gây ra một đợt gió bão rồi.

Cô nở nụ cười, hát lên: “Đi! Đi tới thành phố bên cạnh! Hạ cửa sổ xe xuống!”

Đại học C là đại học ở trong nội thành thành phố Yên Ninh, lái xe cũng không gần, một lát sau, Giản Linh lại nghĩ một chút, ngồi thẳng dậy hỏi Âu Tuấn: “Nhạc Phong bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bằng tuổi anh.” Âu Tuấn đáp, liếc mắt nhìn cô từ kính chiếu hậu một cái, nói: “Em nên dứt khoát vẽ một nốt ruồi…”

Giản Linh không cần nghe tiếp cũng biết anh định nói là nốt ruồi bà mối.

Còn chưa đợi Giản Linh lên án công khai, hai cô gái đã nhanh chóng a dua theo cô.

Triệu Tân Bình nói: “Anh trai nhỏ, anh trai quân nhân, ngài đừng đả kích tính tích cực của chị gái được không? Coi như vì nhân dân phục vụ một lần? Ngài biết hiện giờ áp lực của sinh viên rất lớn không? Áp lực vào nghề còn chưa tính, còn áp lực theo đuổi người yêu này…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!