Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Bởi vì khoảng cách khá xa, hộp kia cũng không nhiều lắm, vốn dĩ có thể ném chuẩn đã không dễ dàng, hơn nữa trọng lượng bao cát nhỏ cũng nhẹ, nếu muốn ném trúng, vậy yêu cầu với sức lực cũng rất cao.

Chỉ thấy Âu Tuấn lùi một bước, chân giẫm xuống, đồng thời tay cũng giơ lên ném ra ngoài, động tác cực nhanh, sức lực rất tàn nhẫn, người đứng xem thậm chí cũng không thấy rõ quỹ đạo bao cát bay ra, bởi vì tốc độ quá nhanh.

Sau đó ‘Bang’ một tiếng, hộp trong suốt đựng ngôi nhà búp bê kia đã đổ, đổ còn không nói, bốn góc hộp nhựa PC trong suốt kia tiếp đất quá mạnh, khiến hộp xuất hiện vết rạn.

Vy Vy vỗ tay, vô cùng vui vẻ.

Giản Linh ở bên cạnh rất tự hào, dáng vẻ có chung vinh dự, cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời.

Ông chủ tuy cười khổ, nhưng vẫn phục, đưa cho bọn họ một căn nhà búp bê mới.

Hơn nữa cũng khâm phục Âu Tuấn từ đáy lòng, sức lực chính xác này quả thực rất đáng sợ, sau đó chủ động nói với bọn họ cứ để con gấu trắng lớn và căn nhà búp bê ở đây trước, đến lúc rời đi thì qua đây lấy.

Đề nghị này quả thật rất hợp lý, dù sao nếu vác theo một con gấu trắng lớn 1m7, cho dù Âu Tuấn vác lên chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với thể tích kia, dọc đường sẽ khiến người khác chú ý, hơn nữa đi dạo cũng không tiện.

Hai cô gái kia nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Giản Linh và Âu Tuấn rời khỏi sân du ngoạn, một người còn buộc búp bê vải hươu cao cổ trên eo, dáng vẻ rất hài hước.

Hai người hứng thú bừng bừng nói: “Chị gái nhỏ, anh trai quân nhân, hai người không sợ lát nữa ông chủ không trả đồ sao?”

Giản Linh liếc mắt nhìn Âu Tuấn một cái, cười nói: “Nếu không trả đồ, mỗi ngày chúng ta đều tới, đến lúc đó không chỉ tự bắn cho mình, còn bắn hộ mọi người, nói không chừng có thể dựa vào bán thú bông thắng được để làm giàu đấy.”

Hai cô gái trẻ tuổi cười thanh thúy.

“Hơn nữa, không phải hai em còn ghi hình sao, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông chủ kia muốn không trả đồ cũng không được.” Giản Linh nói.

Hai cô gái cười nói: “Chị gái nhỏ cũng thật thú vị

Giản Linh nhỏ giọng thương lượng với họ: “Thương lượng một chút đi……”

Không thể không nói, đầu óc hai cô gái này đúng là rất nhanh nhạy, còn chưa đợi Giản Linh nói, bọn họ đã ngầm hiểu mà cười hì hì: “Yên tâm, chúng em sẽ gửi video cho chị.”

“Hì hì, vô cùng cảm kích.” Giản Linh vui vẻ.

Bởi vì Giản Linh và Âu Tuấn muốn đưa Vy Vy tới sân du ngoạn của trẻ nhỏ, không tiện đường với hai cô gái, cho nên từ biệt ở giao lộ.

Bọn họ vừa đi, Âu Tuấn cụp mắt nhìn Giản Linh: “Không thể không nói, em thật sự có thiên phú có thể trò chuyện với mọi độ tuổi. Từ người già 70 tuổi, cho tới trẻ nhỏ 6 tuổi, đều có thể trò chuyện.”

Nghĩ lại cũng phải, cô hoạt bát tinh nghịch, cũng rất hợp với người xưa nay luôn nghiêm túc như ông Âu, với đứa bé có chấn thương tâm lý như Vy Vy cũng không có chướng ngại.

Ngay cả hai nữ sinh viên trẻ tuổi vừa rồi, nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của bọn họ trước khi rời đi với Giản Linh…

Giản Linh cười hì hì: “Anh hâm mộ? Có muốn quỳ xuống cũng bái em một lượt hay không?”

Nói rồi cô nhìn bồn hoa gần đó, đứng bên cạnh bồn hoa, hơi khom lưng, chỉ vào đất trồng phía dưới bồn hoa: “Quỳ phía này.”

“Muốn xem anh quỳ? Vậy em còn phải chờ một chút rồi.” Âu Tuấn nói.

Trong cuộc đời người đàn ông, cơ hội quỳ xuống trước mặt phụ nữ chỉ có một lần quan trọng nhất, hiện giờ còn chưa tới thời cơ.

Âu Tuấn dương mắt nhìn con khỉ đứng bên bồn hoa: “Em nhảy nhót lung tung như vậy cũng không sợ bị chộp tới vườn bách thú nhốt lại sao.”

Anh một tay ôm Vy Vy, một tay muốn kéo cô xuống, Giản Linh nắm tay anh, dùng một cách làm hay, xoay anh lại, sau đó nhảy lên lưng anh.

Âu Tuấn cõng người, thoáng ngoái đầu nhìn lại, khóe môi cong lên: “Trên lưng có một con khỉ, trong lòng ngực một con khỉ, tổng cộng mấy con khỉ?”

Giản Linh suýt chút nữa cười ra tiếng.

Cũng không làm loạn lâu, thấy phía trước có bán kẹo bông gòn cầu vồng, cô nhanh nhẹn nhảy qua.

Dắt Vy Vy đi chơi thêm hai trò của trẻ con, sắc trời đã có chút tối, đèn trong công viên trò chơi xinh đẹp đều sáng lên.

Giản Linh và Âu Tuấn thì không sao, nhưng Vy Vy không trụ được.

Đứa trẻ đã chơi một buổi trưa, tinh thần và thân thể đều hưng phấn, bây giờ có chút không trụ được, treo trên lưng Âu Tuấn ngủ gà ngủ gật.

Giản Linh cắn một viên kẹo hồ lô, chớp mắt: “Nếu không chỉ đi tới đây thôi? Quay về đã, trò chưa chơi để lần sau lại đến.”

Vốn nghe thấy phải đi về, Vy Vy mở mắt, có chút không nỡ.

Nhưng nghe thấy Giản Linh nói lần sau tới, Vy Vy cười: “Lần sau chị và chú vẫn đưa em tới sao?”

“Đưa chứ.” Giản Linh không chút suy nghĩ đã gật đầu: “Không đưa theo em thì đưa ai? Lần sau nếu muốn chơi ở đây thì tới đây, nếu không thì còn chỗ khác để đi, chị nghe nói chỗ bể thủy sinh kia cũng không tồi. Chờ đến khi em tới trường, lúc nghỉ đông và nghỉ hè, có thể mang em ra ngoài chơi, đi du lịch.”

Vy Vy ngoan ngoãn gật gật đầu, dáng vẻ cực kỳ nhu thuận: “Cảm ơn chị, cảm ơn chú…”

“Ngủ đi, bây giờ quay về.” Âu Tuấn nói: “Quá muộn rồi, dì Mai chắc đang lo lắng.”

Lúc đến bãi đỗ xe mới phát hiện còn rất náo nhiệt, tất cả đều vội vàng trở về, xe tới xe lui.

Trạm xe buýt và điểm đón xe taxi đều đầy người, xe Âu Tuấn vốn rất lớn, mất một lúc lâu mới lấy ra được từ bãi đỗ xe.

Lúc đi qua điểm đón xe taxi, Giản Linh ngồi thẳng dậy nhìn ngoài cửa sổ: “Ai da, Âu Tuấn, anh từ từ.”

“Hả?” Âu Tuấn dẫm phanh, xe chậm rãi ngừng lại, nhìn qua cửa số theo ánh mắt cô, cười nói: “Sao? Đội trưởng Giản còn muốn đem theo hai người?”

“Đương nhiên, người nhà họ Giản rất có đầu óc thương nghiệp.” Giản Linh cười hì hì, hạ cửa sổ xe.

Là hai cô gái trẻ tuổi kết bạn trước đó, Giản Linh nhớ rõ một người tên là Triệu Tân Bình, một người Tần Anh. Hai bọn họ đang chờ ở điểm đón xe taxi.

Xe này của Âu Tuấn vốn dĩ đã rất gây chú ý, vừa dừng ở đây, suýt chút nữa khiến cảnh sát giao thông đi tới.

Triệu Tân Bình và Tần Anh nhìn thấy một chiếc Hummer két một cái dừng lại trước mặt.

Những người khác còn không vui, dù sao xe lớn như thế, chặn hết đường đi, khiến những xe taxi phía sau đều tắc lại không lên được!

Sau đó hai người nhìn thấy cửa sổ xe hạ xuống, Giản Linh thò mặt ra.

“Chị gái nhỏ!” Triệu Tân Bình vui mừng gọi một tiếng.

“Nhanh chóng lên xe! Đưa hai người về, đứng đây chờ xe không biết phải đợi bao lâu đâu!” Giản Linh vẫy tay với bọn họ.

Hai cô gái nhảy cẫng lên, hoan hô rồi chui ra khỏi lan can sắt, kéo cửa xe ra chạy vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!