Lọc Truyện

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết có mà như không, con quỷ trực tiếp bị gạch vàng đè thành bột vụn.

 

“Được rồi, bây giờ không sao rồi!”

 

Lưu Minh cất gạch vàng đi.

 

“Cảm ơn anh, Lưu Minh!”

 

Nhâm Tử Huyên gật đầu, bây giờ cô ta không có chút hoài nghi nào với Lưu Minh, bởi vì vừa nãy cô ta đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong bụng mình.

 

Chỉ là bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Lưu Minh đã khác, trước đây, cô ta chỉ biết Lưu Minh là bạn học của mình, quan hệ của hai người thân thiết hơn những bạn học bình thường một chút, còn bây giờ cô ta cảm thấy Lưu Minh thật thần bí.

 

Giống như giữa hai người bị che bởi một lớp vải mỏng mơ hồ, khiến cô ta không nhịn được muốn vén lên xem rốt cuộc Lưu Minh thực sự trông thế nào.

 

“Giữa bạn học cũ, khách sáo thế làm gì!”

 

Nói xong, Lưu Minh đi ra khỏi phòng.

 

Một lúc sau, Nhâm Tử Huyên cũng mặc áo xong đi ra ngoài, mái tóc dài mềm mượt khẽ tung bay trong làn gió nhẹ, tà váy bay bay đầy ý vị.

 

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều trầm mặc.

 

“Ấy, nếu không còn chuyện gì thì em về trước đây, đợi khi nào có thời gian, em mời anh ăn cơm!”

 

Nhâm Tử Huyên cười ngượng ngùng nói.

 

“Muộn vậy rồi, một cô gái như em cũng không tiện, hay là anh đưa em về!”

 

Lưu Minh nói xong liền tự đi lái xe.

 

Trên đường, Lưu Minh đều chỉ lo lái xe, không chủ động nói chuyện, anh vốn không phải là người nói nhiều, huống hồ quan hệ giữa hai người hơi lúng túng.

 

“Đúng rồi, cô gái giải vây cho anh trong buổi họp lớp có phải là bạn gái anh không?”

 

Cuối cùng vẫn là Nhâm Tử Huyên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước.

 

“Cô ấy?”

 

Nghĩ đến Mạc Liên Y hôm nay, Lưu Minh vẫn còn sợ, không nhịn được cười ngượng: “Cô ta chỉ là một sự cố!”

 

“Các bạn học đều nói hai người có quan hệ, em còn tưởng anh đã lẳng lặng ở bên nữ thần băng sơn nổi tiếng khắp Đường Hải chúng ta cơ!”

 

Nhâm Tử Huyên cười nói.

“Xì, ngược lại cô ta muốn làm vợ anh, anh cũng không thèm!”

 

Lưu Minh bĩu môi, vô cùng kiêu ngạo nói.

 

“Đồ quỷ kiêu căng, miệng nói thì rất hay, không chừng trong lòng lại nghĩ khác”.

 

Nhâm Tử Huyên trêu chọc nói.

 

“Đúng rồi, dạo này em có đến chỗ nào đặc biệt không, thực ra anh luôn thấy rất khó hiểu, tại sao con quỷ đó lại bám lấy em!”

 

Sau khi có thể trò chuyện cởi mở, Lưu Minh không nhịn được hỏi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!