Lọc Truyện

Con quỷ đó có thể sống nhờ trong cơ thể Nhâm Tử Huyên, chắc chắn là có người truyền dạy hoặc sai khiến.

 

“Em nghĩ ra rồi, hôm đó em và bạn thân đến một câu lạc bộ, sau khi matxa xong, em… em… sau đó…”

 

Lần này hình như Nhâm Tử Huyên nghĩ đến điều gì, sắc mặt đỏ ửng, lời nói đến bên miệng cũng không sao thốt ra được.

 

“Rốt cuộc em làm sao?”

 

Lưu Minh không nhịn được hỏi.

“Em đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy có một người đàn ông vô cùng điển trai làm việc đó với em, sau đó về chưa được mấy ngày, em cảm thấy buồn nôn, nên mới đến bệnh viện khám!”

 

Nhâm Tử Huyên nói.

 

“Xem ra có lẽ vấn đề xảy ra ở câu lạc bộ!”

 

Lưu Minh nói.

 

Đưa Nhâm Tử Huyên đến dưới nhà, Lưu Minh không lên uống trà, để lại cho cô ta một tấm bùa hộ thân rồi lái xe về nhà.

 

Nếu anh đoán không sai, phía Linh Nhi và Sương Nhi chắc cũng sắp xong rồi, nếu tìm được thiên hồn của hai bệnh nhân, ngày mai có thể đánh thức hai người đó rồi.

 

Quả nhiên khi về nhà, Linh Nhi và Sương Nhi đã về, sau lưng họ còn có một đôi vợ chồng già vẻ mặt đờ đẫn, xem ra chính là bố mẹ của Thạch Đầu.

 

Đến trình độ như của Linh Nhi và Sương Nhi, có thể hiệu lệnh hồn quỷ làm việc cho họ, muốn tìm thiên hồn của hai người này, đúng là việc quá đơn giản.

 

Sau khi để thiên hồn của hai người vào trong một chiếc bình nhỏ, Lưu Minh đi tắm rửa, mở điện thoại theo thói quen, vừa mở Wechat, đã phát hiện có người kết bạn với mình, kích vào xem, phát hiện lại là nữ cảnh sát kiêu ngạo Liễu Băng Thanh đó, trên lời mời kết bạn viết: vô cùng cấp bách!

 

Lưu Minh quyết đoán từ chối lời mời kết bạn.

 

Hừ!

 

Phụ nữ!

 

Lúc cần đến mình thì kết bạn với mình, lúc không cần thì xóa mình khỏi danh sách, xin lỗi, tôi đã lăn đi xa lắm rồi, không về được nữa!

Cô gái Liễu Băng Thanh này cũng rất kiên trì, sau khi mình từ chối cô ta, lại gửi lời kết bạn, lần này trên lời mời viết thành: Tiểu thần côn, chẳng lẽ anh không muốn phần thưởng nữa à?

 

“Nếu có phần thưởng, thì cô sớm đã cho tôi rồi!”

 

Nói xong Lưu Minh trực tiếp thoát khỏi Wechat, sau đó nằm trên giường chìm vào giấc mộng.

 

Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, điện thoại của Lưu Minh đổ chuông, mở điện thoại xem là một số lạ, anh cho rằng là Liễu Băng Thanh gọi đến, dứt khoát từ chối.

 

Không ngờ, một lúc sau điện thoại lại đổ chuông.

 

“Bà cô à, nữ cảnh sát như cô có phải là thuốc cao da chó không, cứ dính lấy không dứt ra được?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!