Lọc Truyện

Chữ Thương Trao Em - Kha Nguyên

“Con Tuyền làm dâu sáu năm, đã làm được đéo gì cho cái nhà này? Mẹ chồng cho đất, chồng xây nhà, đồ đạc nội thất là thằng Thịnh mua. Nó ngoài việc đẻ ra đứa con khuyết tật, còn được cái tích sự gì?” Bà Thiệu hai tay chống nạnh đứng giữa cửa nhà, hếch mặt lên đốp lại oang oang.

Bà Huyền sấn tới vài bước khiến bà Thiệu thoáng khựng người, quắn đít thụt lùi vào trong nhà, dự định nếu bà Huyền xông vào đánh người, bản thân sẽ chạy kịp lên tầng trốn.

“Đéo phải sắm sửa lo toan cho nhà mày. Mày nhìn lại bản thân mày, lấy chồng mấy chục năm, có mua sắm được thứ gì cho chồng mày chưa mà dám chê con tao? Mày là loại ăn bám thối thây. Chồng còn sống thì ăn bám chồng, chồng chết là ăn bám con. Mày đéo có tư cách đòi hỏi con tao.”

Bà Huyền càng nói càng tức điên người, ném phịch túi xách xuống đất, hùng hổ bước đến với khuôn mặt hữ dằn, phẫn nộ chửi lớn. “Hôm nay tao đến gặp mày là để bàn chuyện con Kin. Tao ăn nói lịch sự, một câu bà thông gia, hai câu bà thông gia, mà mày dám xưng hô mất dạy với tao, lại còn dám chửi con tao là đĩ. Đầu mày đội lễ, tay bưng cơi trầu đến xin cưới con gái tao, nó bước vào nhà mày từ cổng chính, chứ đéo phải loại đĩ mà con trai mày rước về gần đây đâu.”

Xoảng.

Bà Thiệu bị chửi bới xạm mặt, biết miệng mồm không thể nhanh và ăn nói có đầu có đuôi như bà Huyền, nên nhanh chóng vớ lọ hoa thủy tinh bên cạnh, ném mạnh về phía bà Huyền. Từng mảnh thủy tinh bắn ra tứ tung, có mảnh cứa xược qua cổ chân bà Huyền.

Tuyền chạy vội đến muốn kéo bà Huyền đang hung hăng chửi bới thì khuỷu tay bị một lực kéo mạnh giữ lại. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì, cơ thể đã bị đẩy và lôi vào nhà hàng xóm gần đó.

“Em chạy sang đó làm gì?” Kèm theo tiếng quát nhỏ là một cơ thể ấm áp mềm mại được ấn mạnh vào người.

Tuyền hoảng hồn đưa tay ôm lấy Kin đang khóc rấm rức. Con bẽ rũ chân rũ tay như tàu lá chuối, không thèm phản kháng, cũng không bận tâm người ôm mình là ai. Cô không như những người mẹ khác, thấy con cái khóc sẽ ôm ấp vỗ ần trấn an, Tuyền ngó quay xung quanh, bế Kin đến chiếc ghế nhựa gần đó, đặt bé ngồi ngay ngắn, cô khụy một gối, tay giữ hờ nơi eo bé, cố gắng để tầm mắt hai mẹ con giao nhau.

Nhìn nước mắt thi nhau rơi trên mặt Kin, mặt sưng đỏ vì khóc nhiều, Tuyền vừa xót xa vừa đau lòng. Bên cạnh là chị hàng xóm tốt bụng liên tục giục cô dỗ bé nín khóc.

“Kin, ngoan không khóc. Mẹ đưa con sang bà ngoại.” Giọng Tuyền bình tĩnh, không quát mắng cũng không hối thúc. Cô kiên nhẫn lặp đi lặp lại ba lần, lòng thầm lo sợ nước mắt sẽ che phủ tầm nhìn của Kin, bé sẽ không tiếp nhận được lời cô nói.

Thật may sau bốn lần lập lại, Kin cũng nín khóc. Bé dùng mu bàn tay chùi nước mắt, đặt tay vào lòng bàn tay giơ giữa không trung của Tuyền trong tiếng nấc cụt thổn thức.

Tuyền uốn tròn lưỡi, cử động môi rõ ràng mạch lạc từng chữ, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của con gái. “Kin ngồi đây đợi, mẹ đi lấy đồ nhé.”

Kin gật đầu, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, mắt nhìn ra cửa sắt đóng kín, không nói một lời.

Khoảnh khắc Kin nhìn ra cửa, nước trong mắt Tuyền ào ra, không thể kìm nén được nữa. Cô bặm môi ngăn tiếng khóc bật thoát khỏi cuống họng, dùng tay chùi nước mắt, quả quyết đứng dậy. Tuyền biết bây giờ không phải lúc ủy mị yếu đuối.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy chị? Sao bé Kin thoát ra khỏi nhà được?” Tuyền kéo tay chị Kim hàng xóm, hối hả hỏi.

“Chị đang phơi quần áo trên tum, nghe thấy tiếng chửi nhau ầm ĩ nên nhìn xuống. Thấy mẹ em và nhóm người xăm trổ dữ tợn đi ra từ trong nhà bác Thiệu. Hàng xóm tụ tập vây xem. Chị vừa muốn chạy xuống tò mò thì thấy bé Kin thò đầu ra khỏi cửa sổ bếp, may là chị phát hiện kịp thời, nếu không con bé ngã lộn cổ rồi.”

Tuyền biết cửa sổ bếp khá cao so với đứa trẻ năm tuổi, cô thót tim sợ hãi, hau háu nhìn bé Kin vẫn im lặng ngồi trên ghế, mắt dõi ra cánh cửa vọng lại các tràng chửi bậy tục tĩu.

“Cảm ơn chị! Em không biết nói gì ngoài cảm ơn. Con Kin có làm sao, em không sống nổi.” Tuyền cầm hai tay Kim, run rẩy nói cảm tạ.

Chị Kim nhìn Tuyền chăm chú rất lâu, cuối cùng ngập ngừng hỏi. “Em định ly hôn thật đấy hả? Dù gì cũng sống với nhau nhiều năm rồi, không thể nhẫn nhịn chịu đựng để con cái có bố có mẹ?”

“Con em không cần sống trong hạnh phúc giả tạo. Thời đại nào rồi, tại sao phụ nữ cứ phải nhịn nhục sống khổ làm gì? Lấy chồng không hạnh phúc, bị đối xử như con ở, em dùng sáu năm để hàn gắn và cố gắng duy trì là quá đủ. Cuộc sống của em thoải mái thì mới có đủ sức khỏe và tinh thần nuôi dạy con Kin được.”

Chần chừ một lúc, Kim đưa điện thoại ra trước mặt Tuyền, ngập ngừng nói. “Em lưu lại mấy thứ này đi, chị nghĩ khi ra tòa sẽ có tác dụng.”

Trên màn hình điện thoại có vài vết xước, hình ảnh Thịnh ôm hôn Mỹ Tiên vô cùng rõ nét, cảnh giường chiếu của hai người không mảnh vải che thân cũng có vài bức. Tuyền kinh ngạc tròn mắt nhìn chị Kim thắc mắc.

Khuôn mặt lấm tấm tàn nhang đỏ lên vì ngượng, chị Kim ngắc ngứ từng chữ. “Cô gái kia làm chuyện đó thường không đóng cửa sổ. Chị tình cờ bắt gặp, lại nghĩ đến việc em có thể ly hôn nên… ừm, lúc chị tỉnh táo thì tay đã chụp ảnh mất rồi…”

Tuyền nhào đến ôm chặt chị Kim, rối rít cảm ơn. Chị Kim là gái quê lấy chồng thành phố, gia đình chồng cổ hủ và khắt khe nên cuộc sống rất tối tăm bức bối. Hành vi chụp ảnh nằm ngoài ứng xử và vượt xa tính cách thùy mị cam chịu của chị.

“Từ nay có hai mẹ con, cố gắng nhé em.” Chị Kim đẩy Tuyền ra, cô nhìn thấy giọt nước đọng nơi khóe mắt chị. Tuyền bắt gặp ánh mắt thương hại toát ra từ ánh nhìn của chị Kim đảo về phía Kin. Cô rất chán ghét người khác nhìn con gái mình như vậy.

Tuyền lưu lại toàn bộ ảnh vào điện thoại, dắt tay con gái đi ra khỏi khoảng sân nhỏ, bước vào cuộc tranh cãi đã lên đỉnh điểm.

Thịnh từ xưởng xe chạy về nhà, Mỹ Tiên đứng thập thò trong nhà không dám ra ngoài.

“Mẹ, không tranh cãi nữa. Đi về thôi.” Tuyền đi thẳng vào giữa đám đông, kéo tay bà Huyền, mặt tỉnh bơ trước ánh mắt soi mói chỉ trỏ. Cô nhấn mạnh khi bà Huyền hất tay cô ra. “Kin đang sợ.”

Vai bà Huyền xuôi xuống, lồng ngực nhấp nhô khó thở, trừng mắt nhìn con gái bất mãn, nhìn bé Kin đang thờ ơ nắm tay Tuyền, cùi đầu ngắm đàn kiến đi bên đường. Bà lớn giọng ra lệnh. “Mày vào thu dọn quần áo hai mẹ con nhanh lên!”

“Lúc khác. Con bây giờ chỉ muốn đưa Kin về.”

Bà Huyền cáu điên trước tính bướng bỉnh của Tuyền, nếu không phải bà sợ cô bị thiệt khi lấy đồ một mình thì cũng không dẫn theo anh em đến đây. Hừ mũi bực bội, bà Huyền chỉ vào mặt bà Thiệu và Thịnh. “Tao đưa cháu tao về. Khi nào con Tuyền đến lấy đồ đạc quần áo hai mẹ con nó, nhà mày dám đụng vào con tao, tao xé xác lũ mất dạy chúng mày ra.”

Thịnh tái mét mặt trước lời thách thức của mẹ vợ, hắn hùng hổ đi đến, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tuyền.

Bạn bè bà Huyền như được bật công tắc, bước đến dồn hàng ngang, ngông nghênh nhìn Thịnh cười cợt.

Bà Thiệu sợ hãi chạy vội đến ôm Thịnh, dùng sức của người già lôi thân hình khỏe mạnh của con trai về phía sau, miệng không ngừng gào vào trong nhà. “Mày không ra khuyên chồng mày hả con đĩ kia?”

Tuyền không muốn nhìn cảnh khôi hài phiền chán này, cô kéo bà Huyền rời khỏi đám đông. Tuyền chở Kin bằng xe máy, đội quân bạn bè hùng hậu của bà Huyền đều lên ô tô phóng đi, để lại cho hàng xóm láng giềng những ánh mắt mắt trợn tròn ngỡ ngàng, vẻ vẻ sượng trân nhục nhã của mẹ con bà Thiệu.

Từ đầu đến cuối, Mỹ Tiên không hề lộ mặt, luôn ru rú trong nhà, ả rụt người khi đối diện ánh mắt tóe lửa bất mãn của bà Thiệu.

Tuyền sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con gái, cô đi thẳng đến văn phòng luật sư để đưa ảnh chụp cho Nghiêm, nhưng cô gái ở quầy lễ tân nói luật sư Trần Khắc Nghiêm hôm nay nghỉ.

Cô tất tả quay về nhà trọ của bà Loan, lúc này Tuyền mới nhớ ra cô chạy vội đi sau cuộc điện thoại của chị Kim, chưa khóa cửa nhà. Tuy yên tâm về độ an toàn nơi nhà trọ mới, nhưng đồ đạc chưa sắp xếp ổn định, cô cũng cần quay lại dọn dẹp sửa sang.

Bà Huyền rất thương con thương cháu, nhưng công việc của bà liên quan cờ bạc và đầu gấu nên môi trường sinh hoạt và giờ giấc đi lại rất lộn xộn, không phù hợp với Kin.

Con bé nên có một môi trường trong lành để có thể hòa nhập và trưởng thành với cuộc sống xung quanh.

Nhìn cửa nhà đóng kín cùng dây xích sắt quấn quanh ổ khóa, Tuyền dở khóc dở cười đi sang nhà chính của bà Loan.

“Về rồi đấy hả? Nãy bác thấy cháu chạy đi vội vàng không đóng cửa nên bác khóa lại giùm.” Bà Loan ngồi trên ghế mây bập bênh, trên đùi là bức tranh thêu chữ thập.

Tuyền cảm ơn lòng tốt của bà rồi cầm chìa khóa rời đi. Ngay cánh cổng nối khu trọ và nhà chính, cô đụng mặt Nghiêm đeo túi to sau lưng đi vào. Nhìn lướt qua, Tuyền biết đó là cần câu. Hóa ra làm luật sư có thể tự do như vậy, nghỉ làm đi câu vào ngày thường.

Tuyền giấu nhẹm mấy suy nghĩ cà khịa xấu tính vào bên trong, gật đầu chào anh rồi lách mình quay về phòng trọ.

Đột ngột cô nhớ đến một chuyện, quay người vội đuổi theo. “Luật sư Nghiêm, đợi đã.”

Nghiêm dừng lại, cơ thể đứng nghiêng nhìn cô.

“Tôi đến văn phòng luật sư thì được thông báo hôm nay anh nghỉ làm.” Tuyền lục lọi trong túi xách để lấy điện thoại, hấp tấp đến mức đổ ụp mọi thứ bên trong ra ngoài. Cô xấu hổ nhặt son, bút bi, giấy ghi nhớ, chìa khóa xe… đều là các thứ linh tinh.

Sắc mặt Nghiêm bình thản, không chút khó chịu vì phải đợi.

Tuyền mỉm cười xuề xòa, rồi đưa điện thoại đến trước mặt anh. “Anh xem những ảnh này có dùng làm bằng chứng được không?”

Cơ thể anh khựng lại khi đập vào mắt là hai cơ thể trần trụi trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô một thoáng rồi cúi xuống, lướt ngón tay xem hết các bức hình.

“Là chị hàng xóm tình cờ bắt gặp nên chụp giúp…” Đỏ mặt, Tuyền bối rối giải thích, chưa nói hết câu tự nhiên ngậm miệng, cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều. Người chụp ảnh là cô thì có vấn đề gì? Tại sao phải xấu hổ trước vị luật sư mặt mũi khó đăm đăm này?

“Ngày mai mang đến văn phòng luật sư. Hôm nay tôi nghỉ làm.” Nghiêm đưa trả cô điện thoại, gật nhẹ đầu rồi quay người đi thẳng.

Đẩy chiếc cằm rớt xuống vì sốc, Tuyền xốc lại tinh thần, lèm bèm một câu. “Người ta là luật sư có nguyên tắc cứng nhắc, không thể trách được.”

Tuyền tiếp tục một mình chiến đấu với phòng trọ nhỏ. Đồ đạc sinh hoạt của hai mẹ con tuy ít nhưng đầy đủ, cô hài lòng nhìn nơi ở mới sắp tới, mắt lấp lánh niềm vui.

“Chạy trời không khỏi nắng.” Trong đầu Tuyền hiện lên câu này khi cô nhắn tin cho Thịnh, nói sẽ qua nhà dọn quần áo hai mẹ con. Hắn không hồi âm.

Chào đón Tuyền là cảnh tượng bà Thiệu ngồi co chân trên ghế sô pha với vẻ mặt hầm hầm, Thịnh đứng khoát tay vào tay vịn cầu thang nhìn cô căm ghét.

“Tôi lấy quần áo xong sẽ đi ngay.”

Giọng the thé chua lòm của bà Thiệu dội vào tai. “Tưởng tài giỏi giàu có thế nào, hóa ra vẫn phải dùng quần áo cũ mang từ nhà chồng đi.”

“Quần áo của con và Kin đều được mua bởi tiền con tự kiếm, tại sao không mang đi được? Con sẽ không mang theo bất kỳ món đồ nào do bà nội và bố đẻ con Kin mua đâu. Nhưng con chắc chắn với mẹ…” Tuyền không vừa, cô đốp chát đầy tự hào. “… con Kin không hề có chiếc áo cái quần nào do bà nội hay bố nó mua.”

“Con chó, mày dám ăn nói với mẹ chồng thế hả?” Thịnh sấn tới muốn đấm cô.

Tuyền nghiêng người, nhảy phắt ra sau tránh cú vồ của Thịnh, lý luận với hắn. “Nếu mẹ anh là mẹ chồng tôi thì bà là gì của cô vợ mới Mỹ Tiên?”

Hai tay bên hông siết chặt, Tuyền ngẩng cao đầu đối diện khuôn mặt đỏ rần dữ dằn của Thịnh, giọng nói cao vút tự tin. “Bây giờ anh không thể lợi dụng an toàn của con Kin đe dọa tôi. Dám động vào tôi xem, tôi liều mạng với anh!!!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!