Lọc Truyện

Chữ Thương Trao Em - Kha Nguyên

Từ dáng đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao tự tin, Tuyền toát ra sự mạnh mẽ chưa từng có.

Thịnh không còn thấy vẻ cam chịu nhịn nhục, không còn đôi vai co lại ôm con gái mỗi khi hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hắn chợt giật mình, nhận ra đường nét khuôn mặt cô vốn tầm thường, lúc này vẻ kiên cường khiến làn da hồng nhuận sáng bừng, có thứ kỳ quặc chui rúc vào tim làm hắn bối rối vài giây.

Tuyền nhướng mày nhìn mặt hắn, làm vợ chồng sáu năm, sao cô không hiểu ánh mắt bẩn thỉu đó nói gì. Cô xô hắn thật mạnh, đi lên cầu thang, bỏ lại sau lưng lời cảnh cáo. “Sắp có con trai đúng như khao khát, hãy biết trân trọng. Đừng đứng núi này trông núi nọ, tham quá coi chừng mất cả chì lẫn chài.”

Thịnh và bà Thiệu không đi theo lên tầng gây rối, khiến thời gian thu dọn rút ngắn rất nhiều.

Mang theo hai túi bạt lớn căng phồng, Tuyền khệ nệ kéo xuống tầng. Đảo mắt nhìn từng khuôn mặt, bà Thiệu ngồi co một chân, Thịnh ngồi khuỳnh khoàng hách dịch trên ghế, Mỹ Tiên ngồi bên cạnh, nghiêng nửa người tựa vào Thịnh trông thật lố lăng.

“Mày có ăn cắp chôm chỉa thứ gì nhà tao không đấy con kia?” Bà Thiệu lên tiếng hạch sách.

Tuyền đặt túi bạt xuống sàn, nhếch môi cười giễu cợt. “Thứ quan trọng nhất của đàn bà là người chồng là gia đình, con còn sẵn lòng vứt bỏ khi nó thối rữa, nói gì đến đồ vật vô tri vô giác trong nhà mẹ.”

“Mạnh miệng bốc phét là giỏi, thế thứ trong hai túi đó là gì?

“Là thứ không thuộc về gia đình mẹ.”

“Mày… mày…” Bà Thiệu tức nổ phổi, quay sang đập Thịnh, mắng nhiếc. “Mày để vợ mày nói tao thế hả Thịnh?”

Mỹ Tiên cau mày trước tiếng ‘vợ’, ả lườm Tuyền sắc lẻm.

Tuyền phiền chán khi phải tiếp chuyện, cô kéo quai túi lên vai, mặt không cảm xúc cất tiếng. “Xin phép mẹ, con đi.”

Mắt cô xoáy mạnh vào cặp mắt híp của Thịnh, lãnh đạm nói. “Gặp nhau trên tòa.”

Cô quay người bước xuống bậc cửa, mạnh mẽ dứt khoát đi thẳng đến xe máy vẫn dựng bên ngoài.

Từng cơn gió nhẹ phất qua cánh mũi, mang theo không khí tươi mới. Xích sắt vốn gông cùm tâm hồn cô bao lâu nay rốt cuộc cũng đứt. Cảm giác sảng khoái tươi mát len lỏi từng thớ thịt, Tuyền yêu điều này.

Mặt trời xuống núi tự lúc nào, thành phố đã lên đèn, từng dải điện nhân tạo phát sáng khắp các tòa nhà cao tầng. Dưới ánh đèn màu cam, giữa các làn xe máy vội vã, Tuyền chạy xe mang theo hai túi quần áo dấn thân vào cuộc sống mới.

Cô tin, cuộc sống sắp tới sẽ có gam màu hồng đợi chờ hai mẹ con cô.

Mất hơn một tiếng đồng hồ cất quần áo vào tủ, Tuyền phủi tay rồi chống hông, quét mắt một lượt mọi đồ vật ít ỏi, rất muốn bật ra ba tiếng cười sung sướng.

Cô muốn chia sẻ niềm vui này với con gái yêu.

Tuyền quay về nhà mẹ đẻ, đẩy cánh cửa sắt đóng kín, lọt vào tai là tiếng đánh bài cùng tiếng văng tục chửi bậy.

Bé Kin ngoan ngoãn ngồi trên giường, đầu hơi cúi nhìn ipad. Bà Huyền luôn trông cháu ngoại bằng cách vứt cho thiết bị điện tử, rồi đóng cửa nhốt trong phòng. Tuyền không khắt khe trong vấn đề này, nên thời điểm cô đến gần nhìn vào màn hình ipad, đã giật thót tim bởi dòng chữ tiêu đề.

Ly hôn là gì?

“Kin, có phải bà ngoại nói gì với con không?” Tuyền ngồi xuống trước mặt bé, thả tờ giấy ghi chú lên trên màn hình ipad.

Kin nhìn chữ trên giấy, gật đầu với cô. Rồi cúi xuống, cầm tờ ghi chú bỏ xuống giường, ngón tay nhỏ xíu gõ lên màn hình. Vài giây sau, bộ phim hoạt hình bé thích được trình chiếu.

Tuyền thở dài, hối hận vì để con gái ở với bà Huyền, dù chỉ vài tiếng đồng hồ. Bà Huyền rất thích đứa cháu ngoại xinh xắn này, nhưng do tính cách cũng như lối sống, chắc chắn bà không áy náy khi kể chuyện bố mẹ sắp sửa ly hôn cho một đứa bé năm tuổi.

Sớm muộn Kin sẽ phải đối diện sự thật không vui, nhưng cô mong bản thân là người trực tiếp và đầu tiên nói với con gái.

“Kin, mẹ con mình nói chuyện nhé.” Tuyền chạm nhẹ lên vai bé, đây là tín hiệu mỗi khi cô muốn Kin nhìn thẳng vào mặt cô.

Trong đôi mắt to tròn, tròng mắt đen trong vắt ngây thơ khiến Tuyền hổ thẹn. Cô hít mạnh, cử động môi thật chậm và cẩn thận.

“Bố mẹ ly hôn, sẽ không ở cùng nhau nữa. Từ giờ Kin sống cùng mẹ. Chúng ta chuyển sang một nơi ở mới.”

Kin im lặng nhìn cô chờ lời nói tiếp theo, thứ phản chiếu trong mắt bé là Tuyền cắn môi ngăn tiếng khóc.

Tuyền nhìn bé gật đầu thật mạnh, động tác biểu hiện Kin hiểu những gì cô nói. Cô chùi nước mắt yếu đuối, chưa kịp mở miệng thì bị một bàn tay bé xíu vuốt đầu hai cái làm cho sửng sốt cứng còng.

“Kin an ủi mẹ à?” Giọng cô run rẩy với hạnh phúc ngập tim.

Bé không đáp, nhìn cô không chớp mắt.

Tuyền rất muốn véo gò má phúng phính nhưng cô biết Kin ghét nhất người khác trực tiếp chạm vào da thịt bé.

“Mẹ đưa Kin đến nhà mới.”

Rèm mi cong vút chớp nhẹ, Kin cất ipad vào ba lô, đội mũ tai bèo, cầm thỏ trắng đi tới cửa thì dừng lại. Đứng nghiêm, hờ hững nhìn cô chờ đợi.

Bà Huyền đứng khoanh tay tựa lưng vào tường, nhìn Tuyền dắt Kin đi xuống cầu thang.

“Sao không để mai rồi đi? Đêm hôm muộn thế này, đưa con bé ra ngoài đường làm gì? Ốm ra, ai trông.” Bà Huyền chẹp miệng không vui, con gái bà làm gì cũng nhanh gọn lẹ khiến bà có ảo giác nó chán ghét ở lại nhà này.

“Mai con phải đi làm, không thể nghỉ nhiều. Con đưa Kin đến lớp rồi đi làm luôn.” Tuyền kéo cửa sắt, nhìn Kin đưa tay vẫy vẫy bà ngoại.

Bé sẽ không nói và rất ít cười, nhưng ai yêu quý và quan tâm bé, bé cảm nhận được. Những phép lịch sự chào hỏi, Kin nắm rõ, bé không keo kiệt cho bà Huyền một nụ hôn lên mặt.

Khuôn mặt đắp phấn dầy cộm của bà Huyền cười nhăn nhúm vui vẻ khiến nếp nhăn dưới lớp phấn trở nên rõ nét hơn. Tuyền chợt nhận ra mẹ cô đã có tuổi rồi.

Không phải chia ly không gặp lại, nên bà Huyền nhanh chóng qua cơn xúc động. Đứng nhìn bóng dáng cô con gái xấu số cùng đứa cháu tội nghiệp biến mất nơi cuối ngõ với tiếng thở dài thườn thượt.

Cuộc sống là chuỗi biến động, con người chỉ có thể không ngừng thích nghi và hòa nhập.

Tuyền ghé vào hàng tạp hóa mua đồ ăn vặt cho Kin. Bé luôn chọn cố định cùng một thứ, dù cô cố gắng giới thiệu nhiều món mới để bé được nếm thử các vị khác nhau. Về cố chấp thì không ai vượt qua được cô con gái năm tuổi của cô.

Đang trả tiền thì gấu áo cô bị Kin kéo, nhìn theo ngón tay, Tuyền thấy bên kia đường là một cảnh tượng hài hòa.

Thịnh mở cửa xe để Mỹ Tiên lên trước, rồi mới đến lượt bà Thiệu. Hắn ngồi vào tay lái, xe phóng đi để lộ ra một nhà hàng buffet lẩu và nướng. Không cần nghĩ, cô cũng đoán được Thịnh đưa gia đình đến đây ăn tối.

Chuyện này không gây ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực hay đố kị nào trong cô, nhưng với bé Kin thì khác. Mắt bé nhìn theo xe ô tô biến mất sau ngã tư đèn đỏ.

Môi Tuyền mấp máy, não xoắn lại tìm lời giải thích để con gái không tổn thương.

“Có phải bố không còn là gia đình của mình nữa, đúng không?” Kin mở lời trước, đưa ra câu hỏi làm Tuyền nghẹn ngào.

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay muốn vuốt tóc bé nhưng chỉ dám giơ lửng lơ giữa không trung. Ngước mắt nhìn bàn tay tội nghiệp, Kin kéo tay cô đặt lên đỉnh đầu, bé tự di chuyển thành từng lần vuốt ve dịu dàng.

Giọng bé non nớt, rõ ràng và mang theo lạnh nhạt. “Con sẽ là gia đình của mẹ.”

Tuyền cười, mắt cô long lanh ánh sáng, thứ ánh sáng chỉ có người làm mẹ mới cảm nhận được.

Cô đưa Kin về nhà trọ, đẩy cửa phòng trong giọng tự hào. “Đây là nhà mới của mẹ và Kin.”

Kin đi một vòng quanh phòng, không sờ vào đồ đạc, chỉ đến khi dừng chân trước tủ gỗ màu nâu, nghe Tuyền giới thiệu. “Tủ đồ riêng của Kin. Con cất đồ chơi hoặc những thứ quý giá vào đó.”

Kin nhìn tủ gỗ vài giây, rồi cởi ba lô, nhét ipad, bút chì, màu vẽ và một quyển sổ nhỏ vào ngăn tủ. Bé ngước nhìn cô, dõng dạc nói. “Nhật ký, không được đọc trộm.”

“Mẹ sẽ không đọc.” Tuyền buông lời hứa.

Kin năm tuổi không thích nói nhưng rất thông minh. Bé biết đánh vần và viết chữ, quyển sổ là cô được cho sau lần đi dọn nhà theo giờ, không nghĩ đến lại là vật quan trọng của con gái.

Cuộc sống của hai mẹ con dần ổn thỏa. Sáng sớm Tuyền đưa con gái đến trường rồi đi làm, tối đến hai mẹ con chạy xe loanh quanh phố phường. Kin vừa được ra ngoài chơi, cô vừa đi tìm cửa hàng cho thuê.

Sau khi cân nhắc tính toán, Tuyền dự định mở một quán bánh cuốn nhỏ, bán sáng và trưa. Làm chủ phải lo toan đủ thứ lặt vặt, nhưng về giờ giấc sẽ rất tự do, điều này quan trọng và cần thiết khi mà Kin chuẩn bị vào lớp một. Nhiều thứ phải chi trả, cô muốn có đồng ra đồng vào để duy trì sinh hoạt.

Tiền tiết kiệm suốt sáu năm lấy chồng, cô trả tiền luật sư, tiền thuê nhà, mua sắm đồ đạc… cũng không còn nhiều. Cô muốn gom góp dồn vào việc buôn bán, hy vọng cuộc sống tương lai sẽ khá hơn.

Chưa tìm được cửa hàng gần khu dân cư hoặc trường học, Tuyền may mắn phát hiện nơi nhận làm cối xay bột bằng đá, một thứ hiếm hoi ở Hà Nội. Cô đã ăn bánh cuốn làm từ bột xay bằng máy và xay bằng cối đá, sự khác biệt lớn đến mức cô rất cố chấp với việc đi tìm nơi bán cối đá.

Niềm vui nhân đôi vào một ngày cuối tuần. Hôm đó là ngày nghỉ duy nhất trong tháng ở quán cà phê, cô tiếp tục rong ruổi khắp nẻo đường để tìm được địa điểm mở quán phù hợp. Thời điểm lang thang trên đường Đê La Thành, gần bệnh viện Nhi Trung Ương, Tuyền gặp lại người bạn từng nhờ cô làm giúp, và cô suýt bị chủ nhà hãm hiếp nếu không có Nghiêm ra tay cứu giúp.

“Con bé bị viêm phổi, hôm nay tái khám.” Chị Hà xấu hổ nói, ánh mắt tránh né tầm nhìn của cô. “Tuyền này, việc lần trước cho chị xin lỗi nhé. Chị tìm hiểu rồi, là do lão chủ nhà mất dạy. Chị làm ở đó rất bình thường nên không nghĩ tới… Có lẽ tại chị xấu, không khiến lão động tâm.”

Tuyền nhìn vẻ tự ti nhún nhường của chị Hà, cô cũng quên luôn trạng thái tức giận ngày đó của mình. Vài ba câu trao đổi, Tuyền thoáng tính bỏ qua và tha thứ cho chị. Dù sao là chuyện không ai mong muốn, không ai thù dai được với người thành tâm xin lỗi.

“Chị biết một cửa hàng bánh cuốn đang thanh lý. Buôn bán đông khách nhưng vì chủ quán xuất ngoại theo chồng nên cần thanh lý gấp.” Chị Hà vỗ tay cái bép sau khi nghe lý do Tuyền xuất hiện ở đây.

Chị Hà nhiệt tình muốn tự mình đưa cô đến quán bánh cuốn vì chị có quen biết sơ sơ chủ quán, nhưng bị Tuyền từ chối. “Bé con xếp hàng rồi khám bệnh cả ngày chắc mệt rồi, chị đưa cháu về nghỉ ngơi đi. Em sẽ gọi điện hẹn chủ quán mai gặp, vì hiện tại em phải đi đón Kin. Sắp đến giờ tan học.”

Cầm địa chỉ trên tay, Tuyền nhìn tấm lưng hơi gù của chị Hà dắt đứa trẻ năm tuổi rời đi, cô đột ngột gọi với theo.

“Chị Hà, đợi em chút.” Tuyền chạy lên đứng trước mặt hai mẹ con, niềm nở nói. “Em phải tráng bánh nên còn thiếu một người bưng bê phục vụ khách. Chị có muốn làm với em không?”

“Em nói thật?” Tia sáng trong mắt chị Hà cũng nhanh chóng chìm xuống, giọng nói ngập ngừng. “Em cũng biết tình trạng sức khỏe con gái chị, nó thường xuyên ốm nên chị vẫn luôn không tìm được công việc cố định. Có mấy ai muốn thuê người hay xin nghỉ đột xuất đâu.”

Tuyền nhoẻn cười, trưng má lúm đồng tiên ra trấn an người phụ nữ khắc khổ trước mặt. “Em cũng là một người mẹ, em biết sự vất vả khi có con hay ốm đau bệnh tật. Chủ là em, em sẽ sắp xếp được. Chị đừng lo. Hội chị em giúp việc của chúng ta không phải luôn có người làm theo giờ sao.”

Chị Hà rối rít nắm tay Tuyền cảm ơn. Lâu nay vì sức khỏe con gái, công việc bấp bênh, gia đình chị Hà luôn trong tình trạng thiếu thốn khó khăn.

Mang theo niềm vui mới nhặt được, Tuyền đón Kin tan học. Bé vừa thấy cô liền khoe phiếu bé ngoan, món đồ mà bất kỳ đứa trẻ tự kỷ nào cũng được cô giáo thưởng cuối ngày.

Dừng xe trước cổng khu trọ, Tuyền vừa đẩy mở cổng thì điện thoại reo vang. Là chị Hà, giọng nói hồ hởi nhiệt tình.

“Chị nói chuyện qua với chủ nhà rồi, họ đồng ý giảm giá. Khi nào em sắp xếp đến xem mặt bằng được?”

Tuyền trao đổi kỹ càng với chị Hà mất gần năm phút. Cô tắt máy, quay sang gọi Kin đi vào sân thì cơ thể cô lạnh toát tê rần đầu ngón tay.

Bên cạnh cô chỉ có chiếc xe máy cà tàng cùng cánh cổng lạnh lùng mở ngỏ.

Không có Kin.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!