Lọc Truyện

Chữ Thương Trao Em - Kha Nguyên

“Luật sư Nghiêm?” Tuyền chống tay nâng nửa thân trên, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông nằm dưới. Kinh ngạc trong đáy mắt nhanh chóng biến thành đau đớn khi tóc cô bị kéo bật ra sau.

Gã chủ nhà hùng hổ lôi cô dậy, miệng văng lời thô tục. “Con khốn, chạy đâu cho thoát…”

Tuyền giữ chặt tóc, đứng lên theo đà kéo, da đầu cô đau ứa nước mắt nhưng cô không bỏ cuộc. Một tay giữ tóc, tay kia điên loạn đập lên mặt lên vai gã chủ nhà.

Móng tay Tuyền cào xước đuôi mắt gã làm gã điên tiết tát mạnh vào thái dương cô. Cú tát thứ hai bị giữ lại, gã chủ nhà hướng cặp mắt đỏ ngầu hầm hè nhìn Nghiêm cáu bẳn. “Cô ta làm giúp việc theo giờ ở nhà tôi, giở thói trộm cắp vặt. Không phải loại tốt lành gì, chú Nghiêm đừng xen vào.”

“Tôi không ăn cắp! Là ông giở trò đồi bại, muốn hiếp tôi.” Tuyền tranh thủ thụi khủy tay vào chiếc bụng bịa, nghe gã ối lên một tiếng đau đớn, lực tay buông lỏng khỏi mái tóc giúp cô trốn thoát được.

Nấp sau người Nghiêm, cô níu lấy tay anh, ngó đầu ra nhìn anh van xin. “Gã nói dối, tôi không ăn cắp. Anh giúp tôi với, tôi không thể để hắn bắt được…”

Bộ dạng Tuyền lúc này vô cùng thảm hại, tóc rối xù, mặt cắt không còn giọt máu, áo đứt khuy lộ ra áo lót màu đen bên trong, thở hổn hển không ra hơi vì vật lộn, nhưng khuôn mặt cô rất quật cường, như chưa từng biết đầu hàng số phận.

“Vừa ăn cắp vừa la làng, xem tôi có đánh chết cô không?” Gã chủ nhà xạm mặt xăm xăm bước đến đưa tay muốn bắt người.

“Đây là nhà tôi, không phải chỗ để anh giở thói côn đồ.” Nghiêm giữ tay gã, đẩy mạnh làm gã loạng choạng lùi về sau, lưng đập vào thành cửa. Khuôn mặt anh nghiêm khắc, giọng nói cứng rắn mạnh mẽ khiến người nghe bất giác nghĩ đây là mẫu người cứng ngắc và nghiêm túc trong mọi việc, không nên dây vào.

Gã chủ nhà chùn lòng trong vài giây, nhưng bắt gặp đôi mắt chán ghét của Tuyền, gã đảo mắt nhìn gò ngực trắng muốt của cô. Con mồi dâng đến miệng còn bay mất làm tâm trạng gã trở nên nóng nảy tức tối.

“Thích làm anh hùng rơm?” Gã lao vào, giơ nắm đấm lên cao, hòng lấy lại sĩ diện.

Hai người hung hăng vật lộn, va đập vào cánh cửa, rồi lăn xuống sàn. Nghiêm tuy là luật sư ngồi văn phòng nhưng sức lực anh rất lớn, đánh nhau không bài bản vẫn chiếm thế thắng nhiều hơn. Tuy nhiên, do Tuyền mấy bận đánh hôi, muốn đấm vào mặt gã chủ nhà nhưng đều trượt khiến Nghiêm vạ lây.

Anh cáu tiết gầm lên. “Cô đứng yên một chỗ!!!”

“Có chuyện gì vậy? Hai anh làm cái quái gì vậy hả?” Cùng lúc đó, một tiếng gào thét kinh hoàng vang lên nơi cửa nhà. Vợ gã chủ nhà đi tập thể dục về, túi xách trên tay rơi bịch xuống sàn, cô ta chạy vội đến muốn ngăn cản Nghiêm đơn phương đấm vào mặt vào bụng chồng.

Nghiêm buông tay, đứng lùi lại, lạnh nhạt nhìn cặp vợ chồng hàng xóm rên xiết xót xa về các vết thương trên mặt.

Gã chủ nhà xanh mặt nhìn vợ, miệng gào to ăn vạ trước. “Cô ả muốn ăn trộm tiền trong ví của em, anh bắt được khiến ả bỏ chạy. Anh Nghiêm bị ả lừa nên hiểu lầm.”

“Không đúng! Là ông muốn hiếp tôi.” Tuyền nhìn thấy vợ chủ nhà, yên tâm bước lên phản bác. Cô tin tưởng vào nhân phẩm của người phụ nữ này. “Nhà chị có camera khắp các phòng, có thể mở lại để xem thực hư thế nào. Tôi không ăn cắp!”

Gã chủ nhà giật thót trước lời Tuyền, gã nhất thời quên mất món đồ điện tử do chính gã lựa chọn mua về để có thể từ xa quan sát giúp việc làm việc nhà.

Vợ chủ nhà nhìn vẻ mặt lấm lét, miệng ngậm tăm của chồng là hiểu ngay đầu đuôi câu chuyện. Nhưng xấu chàng hổ thiếp, cô ta đảo mắt nhìn quần áo xốc xếch, ghen tị trước bầu ngực sữa no đủ của Tuyền, bẩn tính trách ngược.

“Chồng tôi không phải loại ăn quàng mấy thứ thấp hèn. Chắc chắn là cô dụ dỗ, muốn bò lên giường chồng tôi. Loại giúp việc theo giờ như các cô quá sành sỏi việc mồi chài đàn ông…”

“Câm miệng! Đây là nhà tôi, không phải nơi để vợ chồng cô buông lời ô uế bẩn thỉu.” Nghiêm gầm lên, mặt đanh lại lạnh lẽo. Anh giơ điện thoại mở chức năng ghi âm, đe dọa. “Những lời xúc phạm của vợ chồng cô đều được tôi thu âm lại. Hành vi phạm pháp của chồng cô đã có camera ghi chép. Hai người khôn hồn biến khỏi nhà tôi trước khi tôi nổi cáu.”

Vợ chủ nhà cứng đờ khi bị chửi thẳng, mặt cô ta tức đến đỏ bừng, hầm hầm nhìn Nghiêm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nghiêm không nói hai lời, anh đẩy hai người ra khỏi nhà, đóng sập cửa thật dứt khoát. Hai giây sau, từ bên ngoài hành lang vang lên tiếng chì chết của vợ gã chủ nhà, cùng tiếng cầu xin tha thứ, âm thanh ồn ào chán ngắt dần dần nhỏ đi cho biết đối phương đã rời đi.

Quay lại nhìn Tuyền đang bối rối, Nghiêm mỉm cười trấn an. “Tôi tin cô.”

Câu nói đơn giản đổi được nụ cười nhẹ nhõm.

Nhưng câu tiếp theo khiến mặt cô đỏ rực xấu hổ. “Cô cài lại khuy áo đi.”

Tuyền bối rối xoay người, chỉnh trang lại quần áo, tự cốc đầu trừng phạt sự ngu ngốc chậm chạp của bản thân.

“Ngồi đi.” Nghiêm đi lướt qua cô, lời mời cũng ngắn gọn súc tích. Anh ngồi xuống bàn, rót tách trà mạn, đẩy về phía cô.

Tuyền ngại ngùng nói lời cảm ơn, cầm tách trà nhỏ xíu nghi ngút khói, uống từng ngụm trà đắng chát đầu lưỡi, cảm nhận vị đắng nóng bỏng trôi xuống cuống họng.

Lúc này cô mới có thời gian quan sát căn hộ. Tường sơm màu xanh xám cứng ngắc, nội thất bằng gỗ nâu gụ cổ điển nhưng không xa hoa, bố cục sắp xếp rất hài hòa phóng khoáng, không có vẻ nhếch nhác bừa bộn, cho biết chủ nhân căn nhà là người yêu thích sạch sẽ và nguyên tắc.

Tầm mắt nhìn lên khung ảnh cô dâu chú rể treo lên tường, Tuyền giật mình vài giây rồi lóng ngóng hỏi. “Tôi ngồi đây không sao chứ? Vợ anh có nhà không? Tôi không muốn bị hiểu lầm…”

Sự trơ trẽn nói không thành có của vợ gã chủ nhà khiến Tuyền không còn tin tưởng vào lòng người. Ghen tuông có thể làm mờ lý trí, ăn không nói có, vu khống cho một người vô tội, chỉ để giữ mặt mũi của bản thân.

Nghiêm nhìn thấy trong mắt Tuyền phản ánh khung ảnh cưới sau lưng anh, mỉm cười bình thản. “Tôi chưa kết hôn.”

Đọc được tia sáng mắng chửi anh dối trá trong mắt Tuyền, Nghiêm ngỡ ngàng trước đôi mắt biết nói, biết truyền tải tâm tư trong tâm hồn.

“Đấy là người yêu tôi, chúng tôi đã chụp ảnh cưới, đặt cỗ bàn, chọn ngày đẹp. Nhưng cô ấy gặp tai nạn trước khi lên xe hoa.”

“Xin lỗi… tôi không cố tình khơi lại chuyện buồn…” Tuyền áy náy nhìn anh, nói không hết câu trước vẻ mặt bình thản hờ hững của Nghiêm.

Anh không nói lời khách sáo, châm trà cho cô.

Không gian tĩnh lặng.

Hương trà thoang thoảng xoa dịu tâm trạng vốn hoảng sợ kinh hãi vì bị tấn công.

Không lời trao đổi, không ánh mắt phán xét phiến diện, ấm trà cạn đáy, lắng đọng lại trong lòng người là sự bình yên rất tình người.

Tuyền nhìn thời gian không còn sớm, ngại ngùng cảm ơn, xin phép đi về. Câu hỏi của Nghiêm khiến cô bật cười. “Cô có đi xe đến đây không?”

Lần gặp trước ở quán cà phê, anh cũng đặt câu hỏi tương tự. Có phải bộ dáng cô rất đáng thương? Hay đây là nét dịu dàng bình dị của lòng tốt trong tính cách anh?

Tuyền gật đầu nói có, mỉm cười rời khỏi căn hộ ngát hương trà.

Bước vào thang máy thì điện thoại trong túi quần reo inh ỏi, cô nhíu mày nhìn tên người gọi trên màn hình. Thang máy mất sóng không kết nói được. Ngay khi ra ngoài, cô bấm gọi lại cho đối phương. Chưa kịp nói câu nào, bên kia điện thoại đã mắng xối xả, giọng the thé chua lòm.

“Em làm ăn kiểu gì thế hả? Nhờ làm giùm một buổi mà để chủ nhà đuổi việc là sao? Không muốn giúp thì nói ngay từ đầu, cố tình phá hoại công việc là thế nào? Chị em chơi với nhau mà chó má thế, đéo ai thèm chơi đâu Tuyền ạ.”

Cô choáng váng trước lời nói bạc bẽo của đối phương, hít vào thở ra vài lần mới dìm được cơn buồn nôn đang dâng tới tận cổ, giọng nói run lên vì tức giận.

“Chị nhờ em làm giúp, cũng không nói gã chủ nhà là tên hám gái. Chị biết gã làm gì em không? Gã muốn cưỡng hiếp em! Em không có quyền đánh gã hả? Hay phải ngoan ngoãn nằm ngửa ra cho hắn chơi, để chị giữ được công việc? Loại chủ nhà mất dạy như vậy, chị tiếc cái gì? Đừng nói chị làm ở đây vì kiếm thêm được tiền từ việc bò lên giường chủ nhà?”

Tuyền gào vào điện thoại, uất ức dâng trào thành lời nói gay gắt. Cô dùng nhiều lời khó nghe chưa thông qua bộ não xử lý để trút giận vào đối phương. Nếu hôm nay không có Nghiêm, cô không dám tưởng tượng hậu quả bản thân phải gánh chịu là gì.

Quá nhiều điều tồi tệ và bất công đè lên vai cô. Cô mệt mỏi, bất lực, nhưng chưa một lần mở miệng oán trách ông trời.

Bên kia điện thoại không ngừng vọng lại tiếng chì chiết vô lý, cô thất vọng nói đúng một câu rồi cúp máy.

“Phụ nữ không thể thông cảm và bảo vệ nhau thì chúng ta không cần làm bạn. Đừng liên lạc với tôi.”

Siết chặt điện thoại trong tay, dồn nén quá khiến vỏ bọc bị nứt toác, Tuyền ngồi thụp xuống, gục đầu khóc nấc. Tay bụm chặt miệng không thể tiếng gào khóc xé cổ họng thoát ra, nước mắt rơi lã chã không cách nào kìm hãm.

Trong hành lang vắng lặng, bức tường gai góc vốn tự dựng xung quanh cô, giờ phút này sụp đổ, lộ ra thân hình cô độc cuộn tròn như con thú nhỏ đang tự mình liếm láp vết thương.

Có thể năm phút, mười phút, không rõ cô khóc trong bao lâu, thời điểm đứng lên chân tay tê rần. Tuyền lảo đảo đổ về sau, lưng đập vào một thứ gì đó sột soạt. Mùi thuốc lá len vào hơi thở cho cô biết bản thân được người đứng sau giúp đỡ.

Lời cảm ơn biến thành há hốc miệng. “Lại là anh?”

Câu hỏi vô duyên đổi lấy chiếc ba lô con cóc đưa ra trước mặt, Nghiêm nhìn đôi mắt đỏ hoe sưng húp của cô, nhẹ nói. “Cô để quên đồ, họ mang trả lại.”

Nghiêm không nói họ là ai nhưng cô hiểu.

Bên trong ba lô là tiền cô mới rút, dự định đi mua sắm đồ đạc sinh hoạt của hai mẹ con, nếu để quên, lấy lại rất phiền phức.

“Lau đi.”

Tuyền không khách sáo, cầm khăn mùi xoa tuyệt chủng, dí dỏm nói. “Lúc nào cũng bị anh bắt gặp trong bộ dáng tệ hại.”

Trong tương lai, Tuyền sẽ nhận ra bản thân có khả năng bói toán, lời nói đùa còn ứng nghiệm rất nhiều lần.

Sáng hôm sau, cô đổi ca sáng thành ca tối ở quán cà phê, cô đã xin phép và nói sơ qua tình hiện hiện tại với quản lý, hy vọng anh thông cảm để tạo cơ hội cho cô sắp xếp nhà cửa ổn định.

Toàn bộ buổi sáng cô mua những đồ cần thiết, tìm mua máy giặt, tủ lạnh, giường, tủ quần áo… tuy là hàng cũ nhưng vẫn dùng rất tốt. Tuyền tự lắp đèn, treo rèm, dán decal nơi nấu ăn, đóng đinh làm dây phơi quần áo trong nhà nếu trời mưa. Việc đàn ông làm được, cô đều dùng bàn tay khô ráp vì lao động, một mình cần mẫn làm.

Còn ba mươi phút và đến giờ đi làm thì chuông điện thoại kêu inh ỏi. Người gọi là chị hàng xóm sát cạnh nhà Thịnh, có quan hệ chị em bạn bè khá tốt với Tuyền.

“Em nhanh về nhà. Mẹ em mang đầu gấu đến làm loạn, quấy phá ở nhà thằng Thịnh này. Con bé Kin khóc quá trời mà chị không dỗ được.”

Cảm giác hoảng loạn khiến chân tay cô run rẩy, lao ra khỏi phòng mà không nghĩ đến việc đóng cửa nhà. Bà Loan thảnh thơi đi đến tò mò, xem cô có cần giúp đỡ gì không, bị Tuyền va trúng người, ngã uỵch xuống đất.

Tuyền chạy xe trên đường, tốc độ nhanh đến mức nhiều người đi đường la hét chửi bới. Cô không ngại việc bà Huyền quậy tung lên, nhưng chuyện bé Kin gào khóc canh cánh trong lòng. Cô lo nghĩ cho an toàn của con bé.

Phanh xe gần nhà Thịnh, cảnh tượng đồ sộ vòng trong vòng ngoài người vây xem làm cô choáng váng.

Bà Huyền nách kẹp túi xách, bộ váy đỏ chói mắt dài gần chấm đất, lộ ra bàn chân trần. Giầy cao gót vứt chỏng chơ bên cạnh.

Phía sau bà là mấy người bạn chuyên đánh bài, có phụ nữ tuổi sồn sồn hồi xuân, có dân anh chị xăm trổ kín hai cánh tay. Hàng xóm láng giềng giữ khoảng cách an toàn, háo hức nghe từng lời mắng chửi hay hơn cả hát của bà Huyền.

“Tao nuôi con Tuyền mất chín núi vàng, tao bán con tao cho mày một núi bạc. Mày là mẹ chồng nó, nó khôn thì mày dạy ít, nó ngu thì mày dạy nhiều. Mày đéo dạy bảo được con dâu để nó khôn ngoan kiếm nhiều tiền về nuôi cả nhà mày, thì mày chết mẹ đi.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!