Lọc Truyện

Chữ Thương Trao Em - Kha Nguyên


Tuy lần đầu tiên chuyển sang làm việc ở mảng thời trang, nhưng quá trình lăn lộn đủ thứ nghề, va chạm với nhiều kiểu người con buôn, Tuyền không bị bỡ ngỡ, cô nhanh chóng học hỏi người mua hàng xung quanh, nắm bắt thị hiếu và lựa được phong cách cho mặt hàng quần áo muốn bán trên mạng internet.

Lần đầu đi chợ đã tiêu tốn nguyên một ngày của Nghiêm và Tuyền. Nghiêm thầm nghĩ, những người bán hàng này giao tiếp và mời chào khách khéo hơn luật sư các anh rất nhiều.

Nhập lô hàng đầu tiên xong, Tuyền được Nghiêm chỉ dạy cách sử dụng máy tính và giúp cô về việc lập trang bán hàng, chạy quảng cáo sản phẩm… Mọi thứ Nghiêm đều lén lút học rồi tự tin truyền đạt lại cho Tuyền, đổi lấy ánh mắt ngưỡng mộ tin cậy đáng yêu của cô.

Lô hàng đầu tiên Tuyền bán hết sau một tuần, lãi gấp năm lần vốn gốc khiến cô vui vẻ nhào vào lòng Nghiêm vì quá hưng phấn.

Nghiêm nằm ngửa trên giường, tay đặt ở eo Tuyền để giữ cô khỏi ngã xuống sàn.

Tuyền vô tư kể lại thành quả của việc ứng dụng các bài học về bán hàng online, không chú ý sắc mặc ngày càng đỏ cùng ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm. Chỉ đến khi cô nói luyên thuyên một hồi vẫn không nghe được lời nào của anh, mới dừng lại nhìn anh khó hiểu.

Bằng cú xoay người điệu nghệ, lực eo dẻo dai của Nghiêm khiến Tuyền bất ngờ khi bị anh đặt cô xuống giường. Nhìn sắc mặt kìm chế dục vọng, nửa thân dưới đã sẵn sàng ra trận đang đâm vào đùi cô mời gọi, mặt Tuyền đỏ như quả cà chua.

Nghiêm rất thích vẻ ngượng ngùng e thẹn dù Tuyền đã từng có một đời chồng và hai lần mang thai. Anh cắn nhẹ môi cô, dịu dàng nói. “Anh rất vui vì em hiện tại khác thời gian đầu mới quen.”

Tuyền hé miệng đón nhận nụ hôn của anh, triền miên và trân trọng. Giọng cô mềm mại cùng sóng mắt ướt nước. “Ví dụ?”

“Vẫn mạnh mẽ và kiên cường, nhưng em biết mở lòng, biết yêu bản thân và biết chia sẻ khi vui buồn.” Dù hai người đang ôm ấp tình tứ, nhưng tính cách nghiêm túc khi nói chuyện của anh vẫn không thay đổi.

Đôi mắt đen sâu của Nghiêm như hút lấy hồn Tuyền.

“Anh biết em đã cố gắng học hỏi tìm hiểu và bỏ rất nhiều công sức vào công việc. Tráng bánh cuốn, phi hành, may hàng gia công, và cả việc chăm sóc khách hàng, mọi việc em làm đều xuất phát từ tâm.” Nghiêm vuốt ve sườn mặt Tuyền, rồi di chuyển tay đến vành tai đỏ rực, trêu đùa dái tai với giọng nam trầm có tác dụng cổ vũ động viên. “Thành quả hôm nay đều là em vất vả đạt được. Em đã làm rất tốt!”

Cô biết với đồng lương luật sư của anh, chút tiền lời bán hàng online của cô chỉ là con số lẻ, nhưng được bạn đời tôn trọng, điều mà người chồng cũ chưa từng cho cô, cô rất cảm động.

Tâm huyết của bản thân được khẳng định, hạnh phúc của Tuyền rất đơn giản.

Nghiêm đọc được suy nghĩ trong lòng Tuyền, anh nhanh chóng tấn công đôi môi đỏ mọng, đẩy tiếng cảm ơn khách sáo ngược trở về cổ họng cô.

Bàn tay hư hỏng luồn vào vạt áo Tuyền, ngón tay mơn trớn làn ra non mịn, lưu luyến nơi vết mổ nơi bụng dưới khá lâu rồi di chuyển lên trên, chưa kịp chạm đến vòng một đẫy đà tròn lẳn thì tiếng cánh cửa mở đập rầm vào tường, một thân hình đã bắt đầu có da có thịt đánh úp lên lưng Nghiêm.

Anh rên khẽ khi cậu em bị kẹp chặt bởi đùi Tuyền, đau đầu đưa tay ra sau nhấc bé Kin xuống khỏi lưng.

Trong tiếng cười rúc rích của Tuyền, bé Kin phụng phịu. “Đọc truyện.”

Tuyền nằm ngửa trên giường với áo ngủ xộc xệch, lảng tránh ánh mắt trách móc của anh với đôi môi mím chặt vì nín cười. Nghiêm véo mũi cô để trừng phạt rồi nhận mệnh bế bé Kin sang phòng ngủ nhỏ. Thói quen đọc truyện cổ tích trước khi ngủ là do anh vun đắp, Nghiêm sẽ không vì ham muốn gần gũi với Tuyền mà làm bé Kin thất vọng.

Âm mưu lăn giường với Tuyền hoàn toàn ngâm nước vì khi Kin ngủ say, Tuyền cũng chìm trong mộng. Ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của cô, anh không nỡ đánh lén.

Sau hai tháng sống chung, chuyện tình cảm và công việc của Tuyền đều phát triển rất tốt. Chỉ có hai hạt sạn to đùng trong cuộc sống mới là cần phải xử lý sớm.

Hạt sạn thứ nhất là việc bà Loan phản đối quan hệ của hai người. Tuyền giữ nguyên phòng trọ, chỉ dọn quần áo cần dùng của hai mẹ con về chung cư của Nghiêm, điều này khiến anh tức giận rất lâu. Lần đầu tiên Tuyền bị anh cáu gắt.

“Có phải em muốn chơi đùa với tôi? Không muốn nghiêm túc xây dựng gia đình, đúng không? Em muốn tôi chứng minh bản thân yêu em, thương bé Kin thì phải cho tôi cơ hội. Em không chuyển về đây sống, giữ lại một chốn để quay về bất kỳ lúc nào là ý gì? Em chưa tin tưởng, không hài lòng hay tôi chưa làm tốt việc nào, em phải nói, tôi mới biết được?”

Nghiêm to tiếng với Tuyền ngay giữa khu nhà trọ, trước sắc mặt xám ngoét của bà Loan. Tuyền chưa kịp sắp xếp câu trả lời thì đã bị bà Loan chen ngang.

“Hai đứa… cái gì mà sống chung? Xây dựng gia đình là làm sao? Nghiêm! Con giải thích ngay cho mẹ.”

“Con và Tuyền sẽ kết hôn. Hiện tại mẹ con em ấy sống ở nhà con.” Nghiêm không giấu giếm quan hệ của hai người, cũng không bận tâm Tuyền liên tục nháy mắt ra hiệu.

“Không được! Tuyền nó…” Bà Loan quát lớn, nhưng sực nhớ ra Tuyền đứng bên cạnh nên dừng lời nói khó nghe trong lòng.

“Tuyền là mẹ đơn thân với đứa con năm tuổi, và đây là người phụ nữ con sẽ kết hôn. Việc em ấy là mẹ đơn thân không có gì phải xấu hổ. Nếu con đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con Tuyền, đó chính là vinh dự và mong muốn của con. Bây giờ chúng con phải chuyển đồ, ngày mai con sẽ về nhà thưa chuyện với mẹ rõ ràng hơn.” Nghiêm nói quan điểm và quyết định của bản thân rồi nắm tay Tuyền đi lên tầng hai khu trọ để dọn dẹp đồ mang về chung cư.

“Mẹ không đồng ý! Tuyền! Cháu không biết xấu hổ hả? Ngày đầu cháu thuê trọ đã nói sẽ không tán tỉnh con trai bác. Bây giờ thì sao hả? Uổng công bao lâu nay bác giúp đỡ hai mẹ con…” Bà Loan hoảng hốt la hét về phía hai người, nhìn con trai mặt dày bám dính lên Tuyền mà cảm thấy tức điên người.

Nghiêm cúi đầu, hỏi nhỏ vào tai Tuyền. “Có thật em từng tuyên bố không tán tỉnh anh?”

Tuyền đẩy đầu anh, cáu kỉnh khi anh luôn tranh thủ động chạm cơ thể cô. Đừng tưởng cô không biết, anh vừa trộm cắn tai cô nhé.

“Anh cần gì làm căng với mẹ như vậy?”

“Không nói rõ quan điểm để em có cớ chạy trốn hả?” Nghiêm thản nhiên trả lời, liếc mắt nhìn rèm mi dầy cùng sống mũi cao thẳng của Tuyền, cảm giác ở góc độ nào cô cũng xinh đẹp. “Đừng hòng trốn thoát khỏi anh.”

Tuyền bĩu môi không thèm trả lời dù trong lòng hạnh phúc đã quấn quanh trái tim.

Hạt sạn thứ hai trong cuộc sống chung là Nghiêm ngày càng hay ghen bóng ghen gió.

Nghiêm là người mua bộ giá đỡ điện thoại quay video để Tuyền thuận tiện trong việc bán hàng trực tuyến online. Anh hướng dẫn và cũng là người phụ giúp trong quá trình bán hàng. Điều duy nhất khiến Tuyền đau đầu là anh thường xuyên ý kiến mỗi lần cô quay video.

“Tại sao em phải trang điểm kỹ trước khi quay? Để mặt mộc xinh hơn mà.”

Tuyền nhìn khuôn mặt nổi vài viên mụn vì vài ngày liền bị anh ép uống các loại canh bổ dưỡng dẫn đến nóng trong mà câm nín.

“Em không thể mặc áo cao cổ hơn hả? Cố tình kéo trễ xuống là để quyến rũ người khác, phải không?”

Tuyền cúi xuống nhìn vòng một đẫy đà trắng nõn của mình mà đau đầu. Chiếc áo cổ tim màu xanh rêu này là Nghiêm tự tay chọn mua, nói rằng màu xanh tôn làn da trắng của cô.

“Bán hàng giới thiệu sản phẩm trên manocanh là được rồi. Tại sao phải tự mặc lên người cho khách xem? Lộ hết cả đùi rồi. Cởi ra!”

Tuyền cởi bộ jumpsuit mùa hè ra.

“Em bán quần áo hay bán nụ cười đấy hả? Các shop khác đều mặt mũi lạnh lùng, má lúm đồng tiền của em là có chuyện gì hả? Cất ngay!”

Tuyền phân vân có nên nói sự thật với anh là người mẫu của các shop khác đều trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, biểu cảm trên mặt họ sẽ không thể tự nhiên như một người không đụng đến dao kéo.

Có má lúm đồng tiền duyên dáng cũng là tội hả?

Do có duyên bán hàng hoặc có lộc trời thương mà lô hàng nào nhập về cũng tiêu thụ trong thời gian ngắn. Không bị tồn đọng hàng, vốn liên tục xoay vòng khiến Tuyền thường xuyên phải đi chợ Ninh Hiệp nhập hàng. Ban đầu cô nuông chiều nhún nhường theo đòi hỏi của anh, về sau cô phát bực trước tính chiếm hữu vô lý của Nghiêm, không thèm nghe khiến mâu thuẫn đầu tiên đã nảy sinh giữa hai người.

Vào một buổi bán hàng trực tiếp, Nghiêm nhìn chòng chọc chiếc áo anh đã giấu dưới đáy tủ, xoáy vào rãnh sâu giữa ngực của Tuyền, tự trách bản thân thật ngu ngốc vì không vứt luôn áo đi.

Tuyền vừa tắt máy điện thoại liền bị thân hình to lớn của Nghiêm vật ngửa trên đống quần áo bừa bộn, tiếng la của cô biến thành tiếng gào đau đớn.

Một dấu răng rướm máu xuất hiện trên vùng ngực lộ ra của Tuyền, giọng nam trần vốn khàn khàn quyến rũ giờ đây mang theo đắc thắng hả hê. “Để xem em còn dám phơi ngực ra nữa không.”

Cơn tức của Tuyền lên đến đỉnh điểm khi Nghiêm luồn bàn tay hạnh kiểm xấu vào áo cô nắn bóp. Do tức và chịu hết nổi tính xấu của anh, Tuyền lỡ tay tát vào mặt Nghiêm khá mạnh.

Cả hai cùng sửng sốt trước tiếng tát tai vang lên rõ ràng trong phòng. Lòng bàn tay tê dại đủ cho Tuyền biết cô đã dùng lực lớn đến thế nào.

Nghiêm xoay đầu nhìn Tuyền, ánh mắt lầm lì hung dữ, cô nhận ra đây là khí thế anh dùng trên tòa án. Rất dữ dội và sắc bén.

Tuyền hơi sợ trước áp lực tỏa ra từ người anh.

Sáu năm sống với người chồng vũ phu thô thiển, bóng ma tâm lý lần nữa tràn về trong ký ức, vai Tuyền bất giác co lại trong vô thức.

Nhưng lời anh nói lại trái ngược hoàn toàn suy nghĩ của cô. “Ngày mai anh đưa em về nhà bà ngoại, em muốn thưa chuyện kết hôn của chúng ta.”

Phải mất vài phút Tuyền mới tiêu hóa được, cô lắp bắp nói. “Không được.”

“Tại sao?” Nghiêm nhìn cô chằm chằm khiến Tuyền rùng mình.

Cô cảm tưởng anh sẽ cắn chết cô nếu lý do không đủ thuyết phục.

“Chúng ta chưa được mẹ anh chấp nhận. Em sẽ không làm đám cưới nếu không có gia đình nhà chồng.”

“Lễ cưới có thể dời lại, nhưng ngày mai em phải cùng anh ra phường đăng ký giấy kết hôn trước.” Nghiêm lùi một bước, đưa ra yêu cầu.

Tuyền không đồng ý và nghĩ đây là quyết định khi anh tức giận, không nghĩ đến ngày hôm sau, bà Huyền xuất hiện trước căn hộ chung cư.

Từ khi mẹ con Tuyền chuyển đến sống với Nghiêm, bà Huyền mắt nhắm mắt mở ngầm chấp nhận quan hệ sống chung của hai người.

“Sáng nay thằng Nghiêm đến nhà xin phép tao cho hai đứa đám cưới. Tại sao quyết định vội vàng như vậy?”

Tuyền há hốc miệng, bàn tay đặt cốc nước hoa đậu biếc khựng lại giữa không trung.

“Mày suy nghĩ kỹ chưa? Thằng Nghiêm đúng là đàn ông hơn thằng Thịnh, cũng yêu thương con Kin, có vẻ rất say đắm mày, nhưng gái một đời chồng đi thêm bước nữa là phải tính toán thiệt hơn. Không phải cứ yêu nhau là vội vàng vồ lấy nhau, rồi đến lúc có con riêng con chung lại cãi vã làm khổ cháu tao.”

Bà Huyền tính đồng bóng, nóng nảy sồn sồn nhưng rất thương cháu ngoại. Là mẹ Tuyền, bà hiểu rõ con gái mình ngang bướng đến mức nào, đã nhận định một việc là đâm đầu kiên quyết thực hiện. Cuộc sống quá tàn nhẫn bạc bẽo, bà Huyền không tin đàn ông và không muốn Tuyền lần nữa phải khổ vì bọn đàn ông khốn nạn.

“Sống chung với nhau thì tao không phản đối. Làm đám cưới hay đăng ký kết hôn thì đừng ngu dại con ạ. Lũ đàn ông bây giờ đều mất dạy, làm gì có thằng nào chấp nhận nuôi con riêng của vợ. Mày vừa xấu vừa không biết cách lấy lòng đàn ông, tao sợ người thiệt thòi và tổn thương là mày thôi.”

Bà Huyền thẳng nhưng thật. Cô hiểu tấm lòng của mẹ và biết tình cảm của Nghiêm nên nói câu công bằng.

“Anh Nghiêm không phải loại khốn như gã Thịnh. Con tin anh ấy.”

Trước mặt mẹ, Tuyền bênh anh, nhưng khi Nghiêm đi làm về vào buổi tối, đã bị cô chất vấn về việc không bàn trước với cô chuyện đến gặp bà Huyền.

Nghiêm liên tục bị cô từ chối lời cầu hôn, anh phát bực quát mắng. “Được. Em thích làm gì thì làm. Không cưới thì không cưới.”

Cơn tức của Nghiêm còn kéo dài đến bữa cơm. Anh lạnh nhạt không nói một lời, im lặng ăn sạch đồ ăn cô nấu, sau đó đóng đô trong phòng bé Kin vẽ tranh, không hề giúp đỡ cô đóng gói hàng để giao cho bên vận chuyển như mọi ngày.

Tuy nhiên, đến giờ đi ngủ, thì anh vác theo da mặt dày, bế cô về phòng ngủ khi Tuyền chuẩn bị ngủ cùng bé Kin.

“Không cưới cũng phải ngủ chung. Cãi nhau cũng không được tách riêng giường.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!