Lọc Truyện

Chữ Thương Trao Em - Kha Nguyên



“Đây là…” Tuyền ngỡ ngàng nhìn dòng chữ trên tấm biển, ngạc nhiên quay sang nhìn Nghiêm.

Tuyền là người mù công nghệ thông tin, nhưng cô bán hàng ăn, khách quen đều là dân văn phòng, các cuộc thảo luận luôn xoay xung quanh việc mua bán đặt hàng online. Những khi đó, cô cảm thấy bản thân thật tách biệt và quê mùa, nên lắng nghe với tâm trạng tò mò.

Cô chưa từng nghĩ một vị luật sư làm pháp luật sẽ gợi ý cô đi theo hướng này.

Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai Tuyền. “Bây giờ bán hàng online rất thịnh hành. Chủ động thời gian, vốn không lớn, không cần thuê cửa hàng. Tôi rất đau lòng nếu em phải dậy sớm bán bánh cuốn, đêm về vò võ bên máy may. Sức khỏe của phụ nữ sau hai lần mang thai hồi phục chậm hơn bình thường. Tôi không ngại chăm sóc em khi về già, nhưng tôi đau lòng nếu em ốm yếu.”

Tai Tuyền đỏ dần theo lời tâm sự của Nghiêm, cô để anh nắm tay dắt vào bên trong hội trường, đi ngang qua tấm biển có dòng chữ ‘Tọa đàm về hệ thống bán hàng online’.

Hội trường bên trong rộng lớn, người đến nghe ngồi kín 2/3 các hàng ghế, đa phần là phụ nữ tuổi Tuyền.

Một người không có máy tính laptop, chỉ có điện thoại thông minh giá rẻ, lần đầu nghe tọa đàm về việc kinh doanh trên mạng, Tuyền cảm thấy đầu óc đột ngột bị tách mở, vứt hết mớ rối ren lùng bùng bên trong, nhồi vào những kiến thức mới mẻ vô cùng to lớn.

Buổi tọa đàm kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, Nghiêm đưa cô về nhà rồi đến văn phòng luật sư. Anh xin nghỉ việc đúng tròn một tháng.

Ngày hôm sau Tuyền tự chạy xe máy đi nghe tọa đàm một mình. Nghiêm nhận trách nghiệm đưa đón bé Kin. Tuyền khá bất ngờ khi anh có thể lấy được lòng tin tuyệt đối của bé Kin trong thời gian ngắn.

Chiều cùng ngày, Tuyền đến đồn công an theo giấy triệu tập.

Thời điểm tỉnh táo, Tuyền kể lại hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất. Cô khẳng định người cố tình đâm cô ngay cửa khu chưng cư là Mỹ Tiên, cô muốn kẻ ác độc phải chịu trừng phạt trước pháp luật.

Nghiêm đã thay cô viết giấy tố cáo hành vi giết người của Mỹ Tiên.

Đi theo một đồng chí cảnh sát, Tuyền thấy Mỹ Tiên ngồi trên ghế chờ bên ngoài. Hình ảnh Mỹ Tiên lúc này giống thời điểm ả lần đầu bước chân vào nhà Thịnh. Phần eo tuy không thon gọn như xưa, nhưng phong cách ăn mặc phóng khoáng hở hang thiếu vải điển hình của ả đàn bà cướp chồng người khác là không lẫn vào đâu được.

Tiếng cười khẩy của Mỹ Tiên đuổi theo bước chân Tuyền, cô nắm chặt tay quyết tâm không để con chết một cách oan ức.

Tuyền rời khỏi đồn công an vào khoảng ba giờ chiều. Nắng đầu hè gắt gỏng từ trên cao dội xuống cơ thể Tuyền, cô nhíu mày đi lấy xe. Hiện tại vết mổ không gây đau đớn đến sinh hoạt bình thường, nhưng nỗi đau mất con luôn âm ỉ trong lòng.

Phần bụng nặng nề mất đi thì trái tim trĩu nặng.

“Mày đứng lại cho tao!” Tiếng quát từ sau lưng làm Tuyền sửng sốt, cô nhận ra chất giọng chua loét cao vút của Mỹ Tiên.

Tuyền phải hít thở vài lần mới không xông lên đánh kẻ đã hại chết con mình.

Vòng hông này nở uốn éo theo từng bước chân, dáng đi tự tin của Mỹ Tiên thu hút tầm nhìn của vài anh chàng đi ngang qua. Tuyền không phủ nhận Mỹ Tiên là một người biết ăn diện, biết làm nổi bật nét đẹp của bản thân, không như cô lúc nào cũng trang phục đơn giản, khuôn mặt không dặm phấn tô son.

“Mày thật giỏi! Biết bám vào gã luật sư kia để móc nối quan hệ với cảnh sát. Nhưng mày nghĩ như vậy đủ để hãm hại tao?” Mỹ Tiên khoanh tay trước ngực, giọng nói cạnh khóe khó nghe.

Tuyền đứng yên, đảo mắt một lượt khắp người Mỹ Tiên, cô không thích người phụ nữ có tâm địa độc ác này. “Tuy camera không chiếu tới vị trí xảy ra vụ đâm xe, nhưng lương tâm cô là thứ rõ ràng nhất ai là hung thủ giết người.”

Cơ thể Mỹ Tiên thoáng lay động trước tiếng ‘hung thủ giết người’, ả bước sấn tới một bước, hùng hổ thách thức. “Tao có quyền kiện mày tội vu khống xúc phạm danh dự tao. Tao không đâm xe hại chết con mày.”

“Con tôi đang nhìn hung thủ giết người đấy!” Tuyền chỉ tay lên trời, nhấn mạnh từng từ.

Giọng Mỹ Tiên trở nên bấn loạn, câu từ lộn xộn. “Tao còn chưa kiện việc mày đẩy tao dẫn đến suýt sảy thai, vậy mà mày dám vu khống kiện cáo tao tội giết người. Tao không giết người!”

“Công an sẽ có nhiều cách tìm được bằng chứng chứng minh người đâm xe vào tôi là cô. Bây giờ cô không thể vin vào việc có thai để miễn thi hành án tù.” Tuyền chưa quên việc đập phá quán bánh cuốn, Mỹ Tiên lấy cớ nằm viện giữ thai nên được hoãn ra tòa.

“Có phải mày muốn quay lại với anh Thịnh không? Mày nghĩ không ai biết đến loại thủ đoạn ấu trĩ này hả? Mày muốn tách tao khỏi anh Thịnh, đúng không con khốn?”

Tuyền bật cười, bước đến gần ả, giọng nói châm biếm khinh thường. “Không phải vì cô mất con, lo sợ đứa con trong bụng tôi là con trai, sẽ quay về lấy lại người bố, lấy lại gia sản của gã Thịnh hay sao?”

Cơ thể Mỹ Tiên run lên, mắt đảo quanh như bị nói trúng tim đen.

Tuyền bật cười giòn tan, ánh mắt căm hận âm u như muốn giết người. “Cô đừng khiến tôi buồn nôn khi nhắc đến gã chồng khốn nạn của cô nữa. Trong mắt cô, gã là vàng là bạc, nhưng với tôi, gã là thứ bẩn thỉu kinh tởm. Không ai liếm lại đờm đã nhổ đi đâu.” Tuyền đứng ngược nắng khiến xung quanh tóc và bờ vai cô như được dát lên lớp vàng óng ánh. Tư thái hiên ngang và nụ cười tự tin bừng sáng trên môi khiến giá trị lời nói được đẩy lên cao.

“Chỉ vì căn nhà rách nát cùng một gã chồng tồi tàn mà cô nỡ nhẫn tâm giết chết một sinh mạng? Tôi tự hỏi cô có còn là con người không? Rõ ràng cô cũng là một người mẹ mất con, cô hại chết một đứa bé vô tội mà không nghĩ đến con cô đang ở trên trời nhìn xuống cách sống của cô hả?”

Mặt Mỹ Tiên trắng bệch không còn chút máu, môi ả run rẩy trước các lời đanh thép của Tuyền. “Câm miệng! Không được nhắc đến con tao! Là mày, mày đẩy ngã tao, mày khiến tao nằm viện… tất cả đều tại mày…”

Mắt Mỹ Tiên long lên dữ tợn khiến Tuyền cảnh giác. Cô cảm thấy tâm trí ả có điều bất thường, cơ thể tự động lùi ra sau sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Tiếng quát tháo của Mỹ Tiên khiến một đồng chí công an đứng bên ngoài bãi gửi xe chú ý. “Hai cô xảy ra chuyện gì?”

Tiếng quát nghiêm khắc như tiếng chuông đánh tỉnh Mỹ Tiên, bàn tay ả đưa ra muốn túm tóc Tuyền liền rụt lại nhanh chóng. Một cái chớp mắt, khuôn mặt sắc sảo thâm độc chuyển thành nụ cười đon đả ngọt lịm. Tốc độ trở mặt nhanh hơn lật bàn tay.

“Là hiểu lầm, không có gì đâu anh.” Mỹ Tiên đứng nghiêng người, cười nói với đồng chí công an.

Tuyền hiện tại là người bị hại đi tố cáo hành vi giết người của Mỹ Tiên, cô chỉ muốn giải quyết mọi chuyện trên tòa, không thích dây dưa ồn ào, nên im lặng đồng ý.

Mang theo tâm trạng không vui, Tuyền đi thẳng đến nhà chị Hà ở phố Đội Cấn. Lần đầu cô đến chơi nhà chị Hà, không gian bình dị mang theo mùi thuốc bắc khiến Tuyền cảm thấy nóng giận trong lòng đã được xua tan.

Mẹ chồng chị Hà bệnh quanh năm suốt tháng, bao nhiêu tiền bạc trong nhà đều đổ vào thuốc Bắc thuốc Tây. Chồng đi làm ăn xa, hai ba tháng mới về. Con gái duy nhất ốm yếu nằm viện triền miên. Mọi gách vác trong gia đình đều đổ dồn lên đôi vai gầy khiến tấm lưng gù của chị Hà như càng trĩu nặng, nhưng Tuyền luôn đọc được sự yêu đời trẻ trung trên khuôn mặt khắc khổ của chị Hà. Cô tìm thấy được sự đồng cảm của những người phụ nữ quen vất vả gian truân, quen gánh vác gia đình, đó là lý do cô rất áy náy khi phải thông báo việc đóng cửa quán bánh cuốn.

“Em muốn thanh lý quán bánh cuốn. Hiện tại sức khỏe của em không thể gồng mình thức khuya dậy sớm như trước, em còn chặng đường thật dài để cùng trưởng thành với bé Kin, nên cần phải giữ gìn sức khỏe.”

“Chị hiểu. Em đừng lo cho chị.” Chị Hà cười, vỗ vỗ tay Tuyền để trấn an. “Chị quen biết nhiều nơi, tìm việc mới sẽ không khó.”

Thấy cô vẫn mang khuôn mặt tự trách, chị Hà cười vui vẻ đưa ra đề nghị. “Em không chê thì để chị dẫn mối tìm người mua lại quán bánh cuốn. Vừa được giá, lại tìm đúng chủ quán có tâm với nghề. Chị biết em luôn yêu thích cối xay gạo, giờ tìm người bán bánh cuốn chịu xay bột bằng cối đá giữa thành phố Hà Nội này là hiếm lắm.”

Chị Hà nói được làm được, sau bốn ngày thì liên lạc lại với Tuyền với tin vui. “Có người muốn mua thanh lý quán, họ nói giá năm mươi triệu hơi cao, em có thể giảm bớt không?”

Sau khi trao đổi với người muốn mua thanh lý, Tuyền đồng ý sang nhượng cửa hàng bánh cuốn với giá bốn mươi lăm triệu, bao gồm ba tháng tiền nhà. Cô không thể giảm bớt vì sau lần Mỹ Tiên thuê người đến đập phá quán, rất nhiều đồ đạc đã được cô mua mới.

Nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn cùng tình trạng ốm đau thất thường của con gái chị Hà, Tuyền nói khéo với chủ quán, xin tiếp tục thuê chị Hà làm nhân viên. Cô không tâng bốc, mà thẳng thắn nhận xét về sự chăm chỉ và nghiêm túc làm việc của chị Hà, khách ăn bánh cuốn xung quanh đây đều quen thuộc với người bưng bê vui tính chất phác này, hy vọng chủ quán mới cho chị Hà cơ hội làm việc.

Chị Hà biết tin được giữ lại tiếp tục công việc khi quán bánh cuốn khai trương, đã ôm chầm Tuyền liên tục nói lời cảm ơn. Con gái chị thường xuyên vào bệnh viện cấp cứu nên rất ít chủ quán thông cảm cho nghỉ đột xuất, tìm việc làm ổn định với chị Hà không hề đơn giản.

“Chú Nghiêm là người tốt, em đừng bỏ lỡ.” Chị Hà thật lòng khuyên nhủ Tuyền trước khi tạm biệt. “Em đừng nghĩ bản thân là mẹ đơn thân là không có quyền được yêu, được cưng chiều. Những người phụ nữ như em mới càng phải yêu thương trân trọng. Chú Nghiêm có công việc ổn định, đàn ông tính cách khô khan ít nói là người rất chung tình và biết chăm chút gia đình. Em đừng ngu ngốc để vuột mất.”

Tuyền biết chị Hà muốn tốt cho cô.

Sống chung với Nghiêm lâu nay, Tuyền cảm nhận được anh là một người đàn ông đúng nghĩa.

Các cặp vợ chồng sống chung với nhau, thời gian đầu sống bằng tình cảm, về sau sẽ bị cơm áo gạo tiền và công việc trong nhà gặm nuốt hết yêu thương. Nhưng ở Nghiêm lại hoàn toàn trái ngược.

Anh chủ động đưa cô tiền học của bé Kin với lý do. “Tiền của em cất đi, đến khi con gái mười tám tuổi học Đại học mang ra dùng. Trước mười tám tuổi phải để anh lo.”

Tuyền không đồng ý.

Nghiêm đi mua một con lợn sứ to bằng nồi cơm điện, đặt trong phòng bé Kin, hôn cô rồi cười lấy lòng. “Mỗi tháng anh sẽ nhét lợn cho con gái, đến năm mười tám tuổi mới được mổ lợn.”

Nghiêm cho lợn ăn năm triệu mỗi tháng, bằng số tiền học đắt đỏ trong trường dành cho trẻ tự kỷ.

Nghiêm thanh toán tiền điện nước bằng chuyển khoản, nên Tuyền nói rõ tiền đi chợ ngày ba bữa sẽ do cô lo. Anh không phản đối, chỉ thường xuyên cố ý ghé qua siêu thị tuần ba lần, khuân về rất nhiều thức ăn với lý do. “Muốn tẩm bổ cho hai mẹ con.”

Tuyền từng sống với Thịnh suốt sáu năm, mọi giai đoạn trong quan hệ vợ chồng đều từng trải qua. Cô biết hiện tại hai người chưa chính thức kết hôn, chưa có con chung con riêng nên Nghiêm có thể sẵn lòng rộng rãi chi tiêu, nếu có thành viên thứ bốn sẽ xảy ra rất nhiều khúc mắc. Vậy nên, Tuyền càng phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện có thể xảy ra. Cô muốn bản thân là phụ nữ có thể chủ động trong kinh tế, không cần dựa vào đàn ông vẫn nuôi được con.

Sau một tuần nghe tọa đàm về hướng dẫn kinh doanh online, Tuyền đưa ra quyết đinh. “Em muốn nhập quần áo về bán hàng online.”

Nghiêm ủng hộ cô bằng việc đích thân lái xe ô tô đưa cô đến chợ vải nổi tiếng Ninh Hiệp. Để cô tự chạy xe máy 16 km rồi lại chở hàng lỉnh kỉnh cồng kềnh về thêm 16 km, anh không yên tâm.

Tuyền và Nghiêm cùng choáng váng khi lần đầu tiên đến chợ Ninh Hiệp. Đi qua đoạn phố bán vải, hai người vào sâu bên trong chợ chuyên đổ buôn các loại mẫu mã quần áo.

Nhìn dòng người chen chúc, nhìn các manocanh và các giá treo quần áo bày xuống giữa lòng đường đi bộ, lông mày Nghiêm cau lại. Tuyền thuyết phục anh. “Hay anh vào quán nước ngồi đợi, em mua xong hàng sẽ thuê xe ôm đánh hàng về đây.”

Nghiêm bóp mạnh tay Tuyền thay lời cảnh cáo, dắt cô chen vào dòng người.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!