Lọc Truyện

Chú của bạn trai là Chồng

Tôi nhìn ra đấy rồi cũng vội tìm kiếm điện thoại thì mới chợt nhớ là mình đã bỏ ở trên phòng mất rồi, lúc này những người phụ nữ hôm trước tôi đã gặp ở bữa tiệc cũng bước vào đến nhà, nhìn thấy tôi thì họ liền mỉm cười, tôi thấy vậy cũng vội vội vàng vàng đứng dậy bước ra ngoài chào hỏi ngay:

- Con chào mọi người ạ.

- Uhm. Chào con, con đang ăn sáng hả Y Hân?

- Dạ, con ăn xong rồi. Con mời mọi người sang ghế ngồi chơi cho mát ạ.

Tôi bước đến gần mời mọi người sang ghế ở phòng khách ngồi, mẹ của Thiên cũng đi chung với họ nhưng tôi chưa nghe bà ấy lên tiếng nói gì mà bà cũng chẳng nhìn đến tôi nữa, đây không phải là tính cách của bà có phải chăng bà đang chuẩn bị một âm mưu gì đó nên mới đi cùng với mọi người tới đây chơi hay không? Tôi vẫn nở ra nụ cười và ngồi xuống nói chuyện cùng với họ, thì ra hôm nay ai cũng mang đồ bổ đến cho hai mẹ con tôi nhưng đến lượt của bà ấy thì lại không có, lúc này bà mới cười vỡ lỡ nói:

- Ôi con quên mất. Lúc nãy con đã soạn sẵn đồ mang qua cho Y Hân rồi nhưng chẳng hiểu là đầu óc để đâu mà lại bỏ quên ở nhà nữa. Trí nhớ dạo này kém thật, việc quan trọng như thế mà con cũng quên cho được nữa.

- Vậy thì để lần sau mang đến cho con bé cũng được, không sao đâu con.

- Con đã soạn sẵn hết cả rồi, đồ đấy là bạn của chồng con từ nước ngoài gửi về nên con định mang cho em ấy tẩm bổ nào ngờ lại để quên mất, toàn đồ tốt không đấy ạ.

- Không sao đâu. Hôm nay mọi người cũng mang nhiều đồ sang mà, Y Hân ăn một lần cũng chẳng hết được nên cứ để đấy từ từ rồi con mang sang cũng được nhé.

- Con ngại lắm ạ. Hay là mọi người ngồi chơi với Y Hân nha, để con về lấy rồi sang ngay ạ.

- Ôi. Đã bảo là không cần rồi mà, con ngại làm gì không biết nữa.

Mọi người đã dạ sức ngăn cản nhưng bà ấy vẫn nhất quyết không chịu vì bà nói thứ mà bà gửi mua về cho tôi là rất đắt và đặc biệt uống rất tốt cho phụ nữ mang thai nữa. Bà đã một lòng muốn về nên mọi người cản cũng chẳng được nữa nên cứ để bà ấy muốn làm gì thì làm vậy.

Tôi nhìn theo bóng lưng dần khuất kia của bà ấy mà cảm thấy khó hiểu vô cùng, chẳng biết là bà đang tính cái gì ở trong đầu mình nữa? Liệu thứ đồ bổ mà bà đang nói có thật sự tốt cho tôi không hay là bà đã có tính toán gì ở trong đấy nữa rồi? Mấy cô của Khánh nói chuyện rất vui vẻ, dường như cả nhà chú sau khi biết tôi có thai thì ai cũng vui và nhiệt tình cả, đang lúc mọi người nói chuyện thì Y Bình bước xuống, gương mặt dường như mới tỉnh ngủ, cũng vì nghĩ là chỉ có người nhà nên con bé đã không đội tóc giả mà để đầu ít tóc xuống, thấy mọi người ngồi ở phòng khách lúc này nó mới giật mình, bàn chân khẽ lùi về sau mấy bước, tôi biết em gái mình đang nghĩ gì nên mới vội đứng dậy đi đến nắm lấy tay nó lại rồi giới thiệu với mọi người luôn:

- Giới thiệu với mọi người đây là em gái của con, con bé tên là Y Bình ạ.

- Y Hân, Y Bình, cả hai đứa đều có cái tên rất đẹp nha.

- Dạ, con cảm ơn cô đã khen ạ.

Thật sự tôi biết Y Bình rất ngại đám đông đặc biệt là những người nó chưa từng quen biết thì lại càng rụt rè hơn, và nếu như tôi không giới thiệu nó với mọi người thì họ sẽ đánh giá hai chị em tôi là người vô học, chẳng ai dạy dỗ phép tắc gì khi gặp người lạ nên tôi mới làm thế. Thấy con bé cứ cúi mặt chẳng dám nhìn lên nên tôi mới vội vỗ nhẹ vào tay nó rồi nhẹ giọng nói:

- Em vào trong ăn sáng đi kẻo đói.

- Dạ, vậy em đi đây. Con xin phép mọi người ạ.

Con bé chào hỏi mọi người rồi cũng vội đi vào trong ngay, lựa chọn một vị trí khuất ánh nhìn với mọi người nó ngồi xuống ăn sáng, tôi khẽ thở dài trong lòng vì tôi biết rất rõ tính cách của em mình là như thế nào. Vừa nói chuyện với mọi người tôi lại còn phải để ý đến gương mặt của em gái mình nữa, ngồi chơi thêm một lúc thì mấy cô cũng bận nên vội trở về nhà, tôi tiễn họ ra đến cổng rồi cũng mỉm cười nói:

- Con chào mọi người, con cảm ơn quà của mấy cô đã mang đến cho con và bé ạ. Hôm nào rảnh các cô cứ sang con chơi cho vui nhé.

- Được rồi, hai mẹ con vào nhà đi kẻo nắng đấy. Bọn cô về đây.

- Dạ. Các cô về cẩn thận ạ.

- Uh. Vào đi con.

Tôi vẫy tay chào họ, những người này tất cả đều là chị em gái của ba chú Khánh. Nhà tuy là đông con nhưng anh em của họ vẫn rất hòa thuận và đặc biệt là ai cũng nghe theo lời anh trai của mình đó chính là ba chú. Đợi cho chiếc xe kia đi khuất rồi tôi mới quay lưng trở vào trong nhà, thấy Y Bình đã lên phòng rồi nên tôi mới tranh thủ mang số đồ bổ mà mọi người đã tặng vào trong bếp cất, bước chân vừa đến bàn thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô giúp việc thấy vậy thì mới chạy vội ra xem, cô nghĩ là những người lúc nãy chắc là bỏ quên đồ nên đã vội chạy ra mở cửa ngay. Tôi không để tâm mấy mà vẫn loay hoay ở trong này, đến khi có một giọng nói của người phụ nữ vang lên tôi mới quay lưng lại xem:

- Em dâu à, chị về nhà lấy quà mang sang cho em rồi đây.

Tôi nhìn thấy bà ta bước vào nhà nên mới giật mình, tôi không nghĩ là bà ấy lại quay lại đây như vậy. Trên tay bà lúc này cầm rất nhiều túi đồ, bà ấy quay sang đưa hết cho cô giúp việc và bảo:

- Cô mang cái này vào cất đi, đây là thuốc bổ và cả tổ yến nữa, mỗi ngày nhớ làm cho em dâu của tôi uống nhé, nhớ là đừng có quên đấy.

- Thuốc này làm sao vậy cô?

- Trong đó có hướng dẫn, cô chỉ cần đọc là hiểu ngay thôi.

- Dạ, vậy để tôi mang vào trong ngay ạ.

Cô giúp việc nhận lấy đồ của bà ta mang đến rồi đi thẳng vào trong, tôi lúc này khẽ đưa mắt nhìn theo những túi đồ đó mà trong lòng sinh nghi ngờ không biết là bà ta đang có ý định gì và những thứ bà mang đến liệu rằng có tốt không hay là bà đang cô tìm cách để hại hai mẹ con của tôi nữa đây?

Tôi vẫn đứng đó nhìn bà còn bà thì lại thản nhiên bước đi xung quanh nhà, đưa mắt nhìn tất cả mọi ngóc ngách trong căn nhà rồi khẽ nhếch miệng lên nói:

- Cô xài bùa đấy à?

- Chị nói gì, tôi nghe mà không hiểu vậy?

- Những loại làm gái ở quán bar như cô tôi nghe bảo trên người ai cũng có bùa để thu hút đàn ông nhỉ? Có phải cô cũng xài bùa với chú Khánh không hả?

- Chị nghĩ ai cũng phải cần đến cách đó à? Hay là chị đã dùng rồi nên mới biết rõ đến như vậy nhỉ?

- Tôi không thấp hèn như cô, cũng chẳng cần phải dụ dỗ ai đến mức thất đức như vậy cả. Chỉ có loại ngoài nghèo khổ bần cùng như cô mới giở trò đấy thôi, hiểu chưa?

Tôi nghe bà ấy nói vậy thì liền bật cười, nếu như bà đã biết đến việc dùng bùa ngải để dụ dỗ những người đàn ông khác thì bà cũng chẳng phải là người bình thường đơn giản rồi. Tôi không trả lời bà ngay mà đi lại phía bàn ngồi, thảnh thơi đưa tay rót lấy nước uống, bà ấy thấy thái độ dửng dưng của tôi như thế thì không chịu đựng được nên liền bước đến đối diện tôi nói:

- Thứ mà cô cần là tiền có đúng không? Nói đi, bao nhiêu tiền tôi sẽ cho cô hết, chỉ cần cô biến mất khỏi cuộc đời của hai chú cháu nhà nó ngay lập tức cho tôi.

- Chị nghĩ tôi cần tiền à? Nếu nghĩ như vậy thì thật sự chị đã lầm rồi đó.

- Cô không cần tiền của tôi vì cô nghĩ chú Khánh sẽ cho cô được nhiều hơn à? Cô có thật sự có biết rõ về chú ấy không? Cô nghĩ là chú ấy đơn giản cần đứa con trong bụng của cô sao?

- Cần hay không cần thì chỉ có chúng tôi mới biết rõ, người ngoài như chị cho dù có muốn phá cũng chẳng được đâu, đừng phí sức làm gì tốn công vô ích thôi.

- Thì ra là thế. Vậy nên bây giờ chỉ cần không có đứa con này thì cô sẽ tàn thôi, có đúng không?

- Chị muốn làm gì hả? Nếu như chị dám động vào con của tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho chị đâu.

Lần này bà ấy không trả lời lại tôi nữa mà tiến thẳng lại dùng tay nắm chặt lấy chiếc cằm tôi, ánh mắt của bà ấy rất đắt thắng kèm theo đó là cái vẻ mặt không thể nào không hứng khởi thêm được nữa. Tôi biết rằng bà rất ghét tôi nhưng nếu bà ác đến mức hại cả con tôi thì dù có chết đi tôi cũng sẽ không để cho bà toại nguyện. Tôi vằn mạnh tay bà ta ra rồi nói:

- Tôi có thể làm tất cả nếu như chị dám động vào hai mẹ của con tôi, chị thử xem.

- Cô đừng có thách tôi.

Lời nói của bà ta vừa dứt thì tôi liền nhận ngay một cái tát như trời giáng xuống từ bà ta, cảm giác nóng rát ở bên má khiến tôi càng tức giận hơn nữa mà đứng thẳng dậy định tát lại nhưng đột nhiên lúc này ở phía sau có một lực đẩy mạnh đến khiến bà ấy ngã nhào ra nền, quay nhìn lại tôi thấy người làm điều đó chính là Y Bình nên mới vội vã đi lại phía em mình mà lắp bắp nói:

- Y Bình, em xuống đây từ bao giờ vậy?

- Chị đang có thai sao?

- À, uh. Chuyện đó chị định nói với em nhưng..

Không để cho tôi nói dứt câu thì bà ấy liền ngồi dậy thật nhanh, gương mặt mang đầy vẻ tức giận nhưng khi nhìn thấy Y Bình ngơ ngác về chuyện tôi mang thai thì có vẻ như bà ấy lại thấy hài lòng hơn mà nói:

- Thì ra là em của mày vẫn chưa biết chuyện gì nhỉ? Nó vẫn ngơ ngác chưa biết được chuyện chị gái của mình làm gái để kiếm ra những đồng tiền dơ bẩn, và đặt biệt là còn mặt dày để bản thân mình mang thai kiếm sự thương hại của người khác thế à? Khổ bao nhiêu năm bây giờ có mối tốt thì chắc cô dễ gì mà đánh mất, có đúng không?

- Chị im miệng đi.

- Tôi nói có sai không? Cô dụ dỗ để lên giường ăn nằm với chú Khánh lẫn thằng Thiên và hàng chục hàng trăm thằng đàn ông thấp hèn khác nữa, đặc biệt là tôi nghĩ ngay cả bản thân cô cũng không biết được đứa con trong bụng mình là của ai luôn đấy, đúng chưa?

- Chị đừng có nói bừa, chuyện tôi như thế chị không có tư cách để nói đến, hiểu chưa?

Tôi vừa tức vừa run vì tôi biết rằng những câu bà nói ra là hoàn toàn sai với sự thật, tôi chưa từng qua đêm với ai khác ngoài chú Khánh cả. Bà ta thấy thái độ của tôi như thế thì càng quá đáng hơn, đang lúc bà ấy định lên nói tiếp thì tiếng của Y Bình lúc này bỗng nhiên vang lên:

- Những gì bà ấy nói có phải là sự thật không chị hai? Chị thật sự đã làm cái nghề đấy để kiếm tiền cho em chữa bệnh sao chị?

- Y Bình à. Em đừng nghe những lời bà ấy nói bừa nữa, chị sẽ giải thích với em sau, nha em.

- Chị chỉ cần trả lời là đúng hay là không thôi. Và kể cả chuyện chị mang thai nữa, đứa bé đó rốt cuộc là con của ai vậy chị?

- Ngay cả em bây giờ cũng tin lời của bà ấy hơn chị sao? Tại sao em lại có thể hỏi chị câu đó hả?

- Em vốn dĩ không tin nên mới phải hỏi chị đây, chị trả lời em đi. Đứa bé đó rốt cuộc là con của người nào chứ?

- Y Bình.

Tôi vừa tức giận vừa nhìn vào ánh mắt và những giọt nước mắt trên khóe mi đang rưng rưng sắp rơi xuống của con bé mà quặn hết cả lòng, tôi thật sự không nghĩ rằng lại có ngày hôm nay, người phụ nữ này đã cố tình nói như thế để kích động con bé nhiều hơn nữa. Tôi giận nó vì đã hỏi mình câu đau lòng như vậy nhưng lại sợ bệnh tình của nó tái phát nên tôi mới đi đến nắm lấy tay nó bình tĩnh nói:

- Y Bình. Em hãy lên phòng trước đi, lát nữa chị sẽ lên với em ngay, đi đi em.

- Em không muốn chị vì em mà phải làm những công việc đáng xấu hổ ấy, em không muốn chị vì em mà phải sống một cuộc đời bị người khác sỉ nhục như vậy, em lại càng không muốn chị vì em mà phải mang thai với người đàn ông như thế này. Tất cả lại tại em, là tại căn bệnh quái ác này của em mới khiến chị trở thành người xấu như vậy, tại em, là tại em hết.

Con bé bị bà ta nói vào nên càng trở nên kích động, nó khóc bao nhiêu thì nước mắt của tôi cũng rơi theo bấy nhiêu. Bây giờ tôi thật sự không biết phải nói và giải thích như thế nào cho nó hiểu nữa? Tôi không phải là người giống như lời bà ta đã nói, ôm chặt lấy Y Bình lại tôi vỗ về nó nói:

- Không phải chị hy sinh vì em mà chị làm tất cả là vì hai chị em của chúng ta. Chị mang thai con của anh Khánh, nên không có chuyện giống như bà ta nói được, em hiểu không Y Bình?

Tôi đang lựa lời để trấn an tinh thần cho con bé thì ở bên kia bà ta lại chen vào đổ thêm dầu vào lửa:

- Thế còn thằng Thiên con trai của tôi thì như nào hả? Nó bỏ công, bỏ sức yêu thương và giúp đỡ hai chị em cô vậy mà cô vẫn không chịu buông tha cho nó, cô vẫn mặt dày không biết đạo lý làm người mà cặp với chú của nó nữa sao? Cô lừa người đến thế là cùng, tôi sợ cô thật đấy.

- Bà im đi.

Lời của tôi vừa dứt cũng là lúc Y Bình gỡ cánh tay của tôi ra rồi chạy thật nhanh ra phía ngoài, tôi thấy con bé lao đi như vậy thì liền chạy theo nhưng vẫn không đuổi kịp nó, bóng dáng nó nhỏ nhắn chạy thật nhanh đi. Tôi đứng giữa đường nhìn bốn phía cũng không thấy nó đâu, tôi vừa nhìn xung quanh vừa khóc gào lên gọi:

- Y Bình, em ở đâu vậy? Đừng chạy nữa.

- Y Bình. Em mau quay lại với chị đi, chị sai rồi, chị đã sai thật rồi, em quay về với chị đi Y Bình.

Tôi không nhìn thấy con bé được nữa nên đã đỗ gục xuống đường, tại sao mọi chuyện lại xảy đến như thế này chứ? Tại sao nó lại không nghĩ rằng tôi yêu thương nó nên mới phải làm đến bước đường cùng đó, tại sao nó lại xem nó là gánh nặng của tôi mà bỏ đi như vậy chứ? Con bé này đúng thật là ngốc mà, nó làm tôi cảm giác sợ hãi, tôi sợ mất nó, sợ mất đi đứa em gái bé bỏng của mình.

Ở nơi đây quá xa lạ chắc là nó sẽ không thể đi xa được nên tôi nhất định phải tìm kiếm con bé cho bằng được. Cô giúp
việc sợ tôi đang mang thai lại đuổi theo con bé chạy như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nên cô liền chạy theo kéo lấy tay tôi lại rồi nói:

- Cô Hân. Cô đừng chạy theo nữa kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ đó, cô vào nhà đi để tôi đuổi theo con bé cho.

- Nhưng mà, con bé.

- Lúc nãy tôi đã gọi cho cậu Khánh rồi, cô mau vào nhà đi cô.

- Vậy cô chạy theo tìm nó giúp con nha cô, nhất định phải mang nó về nha cô. Con xin cô đấy ạ, con bé là tất cả với con, nó không thể bỏ con đi như thế được.

- Tôi biết rồi, cô vào nhà chờ tôi một chút nha cô.

Tôi gật đầu đồng ý, vỗ lấy tay cô ấy như nhờ vả cô hãy cố gắng tìm con bé về giúp tôi vậy. Tôi lang thang đi bộ trên đường cũng chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ ngợi thêm được nữa, con bé thật sự đã quá sốc rồi, tôi biết mình làm công việc ở quán giấu nó là sai, tôi bán thân kiếm tiền để chữa bệnh cho nó cũng là sai nhưng ngay lúc đó người làm chị gái như tôi chẳng còn lựa chọn nào có thể tốt hơn được nữa, tôi đã phải đau khổ lắm chứ không hề dễ dàng hay cảm thấy vui vẻ gì.

Tôi đi vào nhà như một người mất hồn, ánh mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nhưng lại không thấy đâu. Bước vào trong tôi thấy bà ta vẫn còn đang ngồi ung dung ở phòng khách, gương mặt của bà ta cực kỳ đắt thắng nên tôi đã lau thật nhanh đến dùng hết sức đánh thật mạnh vào người bà ta, tôi tát vào mặt rồi nắm lấy tóc bà đánh tới tấp, vì quá bất ngờ nên bà chẳng làm kịp gì mà chỉ biết hét lên:

- Con điên này, mày mau buông tao ra.

- Bà thấy vừa lòng chưa hả? Hãm hại người khác bà thấy vừa lòng chưa?

- Ahhhh. Mày điên rồi hả? Buông ra.

- Tôi đang điên đây. Cũng chính vì bà là người đã làm cho tôi điên lên đó, bà vừa lòng chưa?

Móng tay của tôi dài đến độ tôi có thể cào nát gương mặt của bà ấy ra vì đã dám đụng đến em gái mình, tôi không còn giữ được bình tỉnh nữa mà cứ đánh cho thỏa sức thì cuối cùng bà ta cũng chẳng đánh trả lại nữa cho đến khi ở phía sau có người kéo tôi ra, giọng nói quen thuộc của chú vang lên:

- Y Hân, em bình tĩnh lại đi Y Hân.

- Anh Khánh..

- Anh đã về rồi đây. Ngoan, đừng khóc nữa em, đừng khóc.

- Y Bình đã bỏ em đi rồi anh ơi, nó đã bỏ em lại đây và chạy đi mất rồi. Em không tìm được nó, em thật sự sụp đổ rồi.

- Ngoan, em đừng khóc nữa. Anh nhất định sẽ mang con bé về cho em, không sao đâu nhất định con bé sẽ về sớm thôi em ạ

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!