Lọc Truyện

Chú của bạn trai là Chồng

Tôi ngạc nhiên khi nghe cô giúp việc nói thế nên mới hỏi ngay:

- Anh Thiên đến nhà mình sao ạ?

- Dạ đúng rồi. Cậu ấy đang ngồi ở dưới nhà chờ, thưa cô.

- À, dạ. Để con với Y Bình xuống ngay ạ.

Nói thế rồi cô giúp việc cũng gật đầu quay lưng đi xuống nhà, tôi hơi ngạc nhiên khi Thiên lại đến đây vì vốn dĩ lúc nãy Y Bình đã từ chối nhận thức ăn từ anh rồi mà. Y Bình nằm nghe được những gì cô giúp việc nói nên liền đi đến hỏi tôi ngay:

- Anh Thiên đến thật hả chị?

- Uhm em.

- Vậy mình xuống nhà đi chị, đi chị hai.

Vừa nói nó vừa nắm lấy tay tôi kéo đi xuống dưới nhà, chắc vì chưa biết được sự thật nên con bé vẫn còn vô tư vô lo như thế. Nếu như một ngày nào đó nó biết được rằng người phụ nữ đáng sợ mà nó gặp lúc sáng ở quán chính là mẹ của Thiên thì tâm trạng của nó sẽ không giống như bây giờ đâu.

Chúng tôi xuống dưới nhà nhìn thấy Thiên đang ngồi chờ ở phòng khách, Y Bình thấy Thiên đến thì liền vui vẻ nói:

- Anh Thiên, sao anh biết nhà của chú Khánh mà đến hay thế ạ?

- Nhà này anh đến mãi nhưng từ bây giờ chắc là không rồi.

- Sao thế ạ?

- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, rồi thời gian sẽ cho em biết được sự thật thôi.

- Là sao vậy ạ? Anh nói cho em biết với.

- Không có gì đâu. À, anh có mua đồ ăn cho em kìa, cô giúp việc đang bỏ ra đĩa đấy em vào trong ăn đi cho nóng.

- Dạ.

Con bé này đúng là trẻ con, lúc nãy nghe điện thoại có tôi ngồi đấy thì nó còn bảo là không đói nhưng khi thức ăn đến miệng thì nó liền sáng mắt ngay. Tôi nhìn nó mà chỉ biết lắc đầu thôi, Y Bình đi rồi chỉ còn lại tôi và Thiên ngồi ở đấy, hai người ngồi đối diện nhau im lặng chẳng biết phải mở lời nói gì với nhau cả, cứ như hai người xa lạ chưa từng quen biết nhau vậy.

Tôi đối với Thiên bây giờ chỉ có thể là tình bạn, bởi vì vướng vào mối quan hệ ngang trái này nên cũng rất khó để nhìn mặt nhau. Không gian im lặng lúc này anh mới lên tiếng nói trước:

- Em vẫn khỏe chứ?

- Em vẫn khỏe, còn anh?

- Anh thì không.

- Em xin lỗi anh. Em thật sự không nghĩ rằng có một ngày chúng ta lại lẩn quẩn trong mối quan hệ rắc rối này, nếu như biết trước được anh là cháu của anh Khánh thì em chắc chắn sẽ không bước đến bên cạnh anh. Nếu không có bắt đầu thì đã không phải khó xử như bây giờ rồi.

- Bây giờ anh phải gọi em là gì nhỉ? Gọi là thím út, là em, hay là gọi bằng tên đây?

Câu hỏi tuy rằng nó đơn giản nhưng thật chất là rất khó để trả lời, cuộc tình ngang trái, oan gia ngõ hẹp hay là một cái tên nào khác để nói về mối quan hệ của cả ba người chúng tôi đây? Ông trời đúng thật là muốn trêu đùa mà, đã cho chúng tôi gặp gỡ nhau để rồi phải khó xử khi đối mặt với nhau như thế này.

Lúc này tôi mới hít vào một hơi sâu rồi nhìn anh nói:

- Hôm nay em đã gặp mẹ của anh.

- Thế à?

- Có lẽ bà ấy đã thay đổi nhiều hơn em nghĩ, không còn là vẻ ngoài hiền lành như lần đầu em gặp mặt, cũng chẳng còn nhẹ nhàng với em như lúc chưa biết rõ thân phận của em và cuối cùng bà ấy cũng bắt đầu lộ dần tính cách của mình khi biết em chính là mẹ của em chồng bà ấy.

- Việc em từ người yêu của anh trở thành vợ của chú anh thì cho dù có là người khác thì họ cũng sẽ thay đổi như thế thôi, đó là lẽ tự nhiên mà không phải sao?

- Thế à?

Nghe câu trả lời của Thiên tôi khẽ nhếch miệng lên cười, có lẽ bây giờ đứa con trai này của bà vẫn chưa biết được chuyện bà thích em chồng của mình nên mới nói như vậy, nếu anh biết được chắc chắn anh đã không nói ra câu đó rồi. Sau câu nói ấy chúng tôi lại bắt đầu im lặng, cả hai lúc này đều có suy nghĩ riêng của bản thân mình mà chẳng thể nói ra được.

Thiên ngồi thêm một lúc nữa thì cũng ra về, tôi tiễn anh ra đến cổng. Trước lúc ra xe tôi còn nhìn anh nói:

- Anh Thiên, em chúc anh gặp được người sau tốt hơn em nhé.

Thiên không trả lời lại tôi mà chỉ gật đầu rồi lái xe vụt đi mất, tôi nhìn theo bóng chiếc xe ấy cho đến khi khuất dần rồi mới bước vào trong nhà. Không phải là tôi thương hay mà quan tâm đến anh như thế, chỉ là giữa chúng tôi bây giờ chỉ có thể là tình cảm gia đình vì anh chính là cháu trai duy nhất của chú Khánh.

Quay trở vào nhà, tôi vẫn còn thấy con bé Y Bình đang ngồi ăn chân gà ở bàn nên mới đi lại gần nói:

- Anh Thiên của em mua nhiều đồ ăn quá nhỉ?

- Dạ. Anh ấy mua nhiều lắm, chị hai lại ăn cùng với em đi.

- Chị không ăn cay được, em cứ ăn đi chị lên phòng đã nhé.

- Dạ.

Tôi nhìn nó mỉm cười rồi cũng quay lung đi lên phòng của mình, hôm nay đúng thật là một ngày xui xẻo khi tôi lại gặp phải bà ấy khiến tâm trạng chẳng vui chút nào mà. Tôi nằm nghỉ một lúc rồi ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay nữa, đến khi ngửi thấy bên cạnh có mùi hương quen thuộc nên mới cựa mình thức giấc, mở nhẹ mắt tôi thấy gương mặt của Khánh đang nhìn mình ở cự ly rất gần, chú ấy đặt nhẹ nụ hôn lên môi tôi rồi mỉm cười nói:

- Chào hai mẹ con, anh đã về nhà rồi này.

- Anh về từ bao giờ thế ạ? Sao lại không gọi em dậy?

- Thấy hai mẹ con ngủ ngon quá nên anh không nở gọi. Bây giờ em muốn ăn gì nào, để anh vào bếp nấu cho em ăn nhé.

- Tính em dễ ăn lắm nên ăn gì cũng được ạ.

- Vậy thì đợi anh một chút, em ngủ tiếp đi nấu xong anh sẽ lên gọi em xuống ăn ngay.

Vừa nói dứt câu chú liền cúi xuống hôn tôi lần nữa nhưng lần này thì lại giật mình khi Y Bình mở cửa bước vào không đúng lúc. Nó nhìn thấy cảnh ở trước mặt nên đứng hình mất mấy giây, lúc này mới vội vội vàng vàng nói:

- Em chưa thấy gì cả, chưa thấy gì hết thôi em ra ngoài đây ạ.

- Ơhhh. Cái con bé này, chị có làm gì đâu.

- Em vô tội nha. Hai người cứ tự nhiên làm tiếp đi nhé, xem như em chưa vào đây ạ.

Nói dứt câu đó nó liền quay người bỏ chạy thật nhanh rồi đóng chặt cửa lại, thấy nó cuốn cuồn như vậy tôi với chú mới khẽ bật cười vì hành động trẻ con đấy của nó. Nũng nịu với chú thêm một lúc nữa rồi chú cũng xuống nhà chuẩn bị thức ăn cho tôi, vì đã ngủ đủ giấc nên tôi cũng lần mò đi xuống dưới nhà để xem chú sẽ trổ tài nấu nướng như thế nào.

Tôi bước nhẹ nhàng không phát ra âm thanh để tạo bất ngờ cho chú, nhưng khi chân của tôi vừa bước xuống thì đã nghe thấy tiếng của chú vang vọng ra từ trong bếp với âm lượng rất nhỏ nhưng cũng đủ cho tôi nghe thấy được chú đang nói gì rồi:

- Tôi không rảnh đến mức phải đi giải thích với từng người, nếu như mọi người tin và nghe theo lời chị thì tôi cũng chẳng màng đến làm gì nữa.

- ….

- Cuộc sống của tôi, không đến lượt chị quản. Chị cũng đừng quên rằng, chuyện bí mật giữa chị và anh hai tôi là người biết rất rõ, đừng để một ngày nào đó tôi buộc miệng nói ra thì xem như chị sẽ mất tất cả, nhớ lấy.

- …..

- Thiên là con của ai? Người phụ nữ đó tên gì? Làm gì, ở đâu tôi là người biết rất rõ. Tốt nhất là chị đừng động vào vợ tôi, nếu không chị đừng than trời trách phận nữa.

Nói dứt câu đó chú liền tắt máy ngay, tôi đứng ở đây không nghe được người kia nói gì nhưng với những lời chú vừa nói thì tôi đã nghe và chắc chắn biết rõ người kia chính là mẹ của Thiên. Giống như lời chú nói chẳng lẽ Thiên không phải là con ruột của bà ấy sao? Tại sao chú lại biết chuyện này nhưng vẫn giúp bà ấy che giấu là như thế nào? Đang lúc tôi vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó thì đột nhiên lúc này tiếng của cô giúp việc ở phía sau bổng vang lên khiến tôi giật cả mình:

- Cô Hân, cô đứng đây làm gì vậy ạ?

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng của cô giúp việc vang lên ở phía sau lưng mình, tôi quay lại nhìn cô ấy gượng cười đáp:

- À. Không có gì đâu cô, con đang định đi lại xem anh Khánh nấu ăn thôi ạ.

- Vậy hả? Vậy thôi, cô lại với cậu Khánh đi tôi làm việc tiếp đây.

- Dạ. Cô cứ làm đi ạ.

Nói xong cô ấy cũng mang thùng nước lau nhà đi lên trên tầng, cũng vì bị phát hiện đứng nghe lén nên tôi chỉ biết thở dài ở trong lòng mà thôi. Tôi đi lại phía chú Khánh, thấy chú cũng đang hướng mắt nhìn mình nên tôi lại một lần nữa gượng cười hỏi:

- Anh đang nấu món gì thế? Em đứng ở tận đằng kia mà vẫn nghe được mùi thơm của thức ăn cơ.

- Anh đang xào mực và nấu canh hầm cho em, em xuống đây từ bao giờ thế?

- À. Em chỉ vừa mới xuống thôi anh ạ.

- Em đã nghe đến đâu rồi?

- Sao cơ? Anh bảo nghe gì ạ?

- Anh biết là em đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, chuyện này anh cũng không giấu nhưng chỉ là anh không muốn em nghĩ khác về Thiên thôi.

Nghe anh nói vậy, tôi vội nhìn anh rồi lắc đầu nói ngay:

- Không. Em không nghĩ gì cả, chuyện đó là việc riêng của gia đình nhà anh nên em không muốn quan tâm đến. Chỉ là em tò mò không biết vì sao mẹ của Thiên lại phản đối chuyện của chúng ta như vậy, em không biết liệu rằng bà ấy có tình cảm gì đặc biệt với anh hay là không thôi?

- Chuyện đó không quan trọng, điều bây giờ em chỉ cần biết anh chính là gia đình của em, là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con em thế là đủ rồi còn những chuyện kia anh sẽ tự biết cách giải quyết, em cứ yên tâm nhé.

- Dạ. Em hiểu rồi ạ.

Tôi gật đầu rồi mỉm cười với chú, tôi không biết là lời nói này của chú có thật lòng hay là không nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có nhiều niềm tin vào chú đến như vậy nữa. Tôi đứng ngắm nhìn người đàn ông của mình nấu ăn, đúng là đàn ông chỉ quyến rũ khi họ biết vào bếp nấu ăn cho người phụ nữ của mình mà thôi, Y Bình lúc này từ trên tầng xuống nó đi lại gần tôi rồi ấp úng nói:

- Chị hai ơi, em hỏi chị chuyện này được không ạ?

- Gì thế út? Em muốn hỏi chị chuyện gì cứ hỏi đi em.

- Chuyện là em muốn đi làm có được không chị?

- Sao cơ? Cơ thể em vẫn còn chưa khỏi hẳn thì làm sao có thể đi làm được chứ? Chuyện này chị không đồng ý đâu.

- Nhưng mà em ở đây mãi thấy buồn lắm, kể cả trong viện em cũng chỉ có một mình nên bây giờ em muốn đi làm rồi kiếm tiền phụ giúp chị nữa, nhé chị.

- Đúng là chúng ta phải làm thì mới có ăn được nhưng hiện tại bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, đợi đến một thời gian nào đó rồi cả hai chị em mình cùng đi làm luôn, em đồng ý không?

- Dạ.

Tôi biết rằng con bé đang cảm thấy ngại vì sống tạm ở nhà của người khác nhưng biết làm sao được, tôi đang mang thai mà chú Khánh lại chẳng cho đi làm. Muốn tự lập cũng rất khó vì mình đã mang giọt máu của chú, đứa con này lại được bao nhiêu người vui vẻ chào đón nữa nếu như để xảy ra chuyện gì chắc chắn tôi cũng chẳng sống yên với họ.

Chú nấu ăn xong thì dọn ra bàn, tôi thấy vậy thì bước vào trong phụ một tay nhưng liền bị chú ngăn cản ngay:

- Em đừng động vào, mọi chuyện ở đây cứ để đó anh lo là được rồi, em mau ra ngoài ngồi đợi anh một chút nhé.

- Nhưng em chỉ mang ra giúp anh một tay thôi mà, cũng không được sao?

- Không được.

Trả lời một cách dứt khoát chú lại bắt đầu đuổi tôi ra ngoài bàn ngồi, Y Bình thấy vậy thì không nhịn được mà cười ngay. Lạnh lùng thì số một nhưng chiều chuộng tôi cũng là số một luôn nhỉ? Hai chị em tôi ngồi chờ chú mang thức ăn ra để ăn tối, bữa ăn vẫn diễn ra rất bình thường, Y Bình cũng chẳng nói chuyện gì nhiều với chú Khánh nữa, lúc này chú ấy mới gắp thức ăn vào chén cho nó rồi cất giọng nhìn nó nói:

- Lúc nãy anh nghe bảo là em đang muốn tìm việc làm hả Y Bình?

- Dạ.

- Thế bây giờ anh sẽ thuê em làm một công việc, em muốn lương bao nhiêu anh sẽ trả cho em bấy nhiêu. Chỉ cần em làm tốt anh nhất định sẽ thưởng thêm cho em, đồng ý không?

- Việc gì vậy ạ? Em cũng muốn làm nữa.

- Công việc thì cũng đơn giản thôi, đó chính là ở nhà làm bạn với chị gái em, chỉ cần em làm cô ấy vui vẻ mỗi ngày thì bao nhiêu lương anh cũng sẽ trả, đồng ý chứ?

Con bé đang vui vẻ để chờ nghe chú nói công việc cần làm là gì nhưng khi nghe Khánh nói vậy thì nụ cười kia liền bị dập tắt, tôi nhìn nó bây giờ thấy buồn cười lắm, vốn dĩ đây không phải là công việc, mà lấy tiền bằng công việc này cũng chẳng vui gì nên con bé liền xụ mặt xuống ngay. Khánh thấy thế thì cười nói:

- Sao vậy? Em không thích công việc này hả?

- Chuyện chơi cùng với chị hai đó là dĩ nhiên rồi ạ, em không lấy tiền của anh đâu, nhà còn ở nhờ thì mặt mũi nào mà em nhận tiền từ anh cơ chứ? Không được ạ.

- Chuyện nhà cửa em không cần phải ngại mà hãy cứ xem như đây chính là nhà của mình nhé, còn việc đi làm ở bên ngoài bây giờ chưa thể được bởi vì vẫn còn rất sớm sức khỏe của em cũng không tốt lắm nên tạm thời cứ ở nhà nghỉ ngơi, tiền bạc đối với anh không quan trọng vì anh có thể làm ra được. Điều anh muốn đó chính là nhìn thấy người phụ nữ của anh và người thân của cô ấy được sống vui vẻ thế là đã tốt lắm rồi.

Những lời mà chú Khánh nói lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy rất vui, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó có một người đàn ông đến bên cạnh chấp nhận tôi, chấp nhận công việc mà tôi đã làm và kể cả đứa em gái đang bệnh tật của tôi nhưng chú đã làm được điều ấy. Chú sẵn sàng giới thiệu tôi với người nhà của mình, sẵn sàng mặc kệ chị dâu phản đối và uy hiếp sẽ nói với gia đình về chuyện riêng của tôi, chú đã làm tất cả vì tôi và đứa con của mình nên tôi thấy vui lắm.

Y Bình sau khi được chú nói thì cũng gật đầu đồng ý, tính tình của nó rất giống tôi là không muốn nhận không của ai bất cứ thứ gì nhưng bây giờ đang trong tình thế thay đổi, tôi đang mang thai lại không thể đi làm được nên cứ sống nhờ hết vào chú vậy. Chẳng biết phải cảm ơn chú bằng cách nào nên tôi chỉ có thể dành hết tình yêu thương của mình cho chú, gắp thức ăn vào chén cho chú tôi nói:

- Anh ăn đi, thức ăn của anh nấu là ngon nhất ạ.

- Cảm ơn em, em ăn nhiều vào nhé.

- Dạ.

Thời gian chúng tôi gặp và ở bên nhau tuy ngắn nhưng đối với tôi bao nhiêu cũng sẽ là đủ cả. Chỉ cần chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau, cùng nhau cố gắng vun đắp thế đã là điều tuyệt vời lắm rồi.

————

Một tháng sau:

Cuộc sống của tôi vẫn diễn ra rất bình thường, hằng ngày buổi sáng chú đi làm còn hai chị em của tôi thì ở nhà với nhau đôi khi rảnh rỗi thì lại ra ngoài đi ăn và đi chơi. Bụng của tôi bây giờ cũng đã dần to lên nhưng Y Bình vẫn không hề hay biết mà cứ nghĩ rằng chị gái của mình đang béo bụng thế thôi, cũng không phải là tôi muốn giấu chuyện này nhưng chỉ là chưa có cơ hội để nói với nó thôi.

Hôm nay chú Khánh có công việc gấp nên đã đi làm từ rất sớm, đến khi tôi thức giấc nhìn xung quanh đã không thấy chú đâu rồi, tôi dậy vệ sinh cá nhân rồi mới xuống nhà ăn sáng, tôi thấy cô giúp việc thì liền hỏi:

- Cô ơi. Y Bình chưa dậy sao ạ?

- Hình như là con bé vẫn còn đang ngủ ở trên phòng đấy cô, tôi vẫn chưa thấy xuống nhà nữa.

- À, dạ.

- Cô ăn sáng luôn nhé. Lúc nãy cậu Khánh có nấu thức ăn sẵn cho cô rồi, cậu ấy bảo tôi đợi cô dậy thì hâm nóng lại mang ra cho cô ăn ấy.

- Dạ. Cảm ơn cô ạ.

Tôi ngồi ở bàn chờ cô giúp việc mang thức ăn ra, tôi không biết là chú sẽ nấu cho mình ăn đến bao giờ cũng chẳng biết là thời gian sau khi sinh con rồi thì tôi sẽ ra sao, có còn được chú cưng chiều như thế này nữa hay không? Hiện tại thấy chú ấy chu đáo như thế này tôi cũng rất vui mừng rồi.

Ngồi chờ một lúc thì tôi cũng có cháo để ăn, đột nhiên lúc này ở phía ngoài cổng lại có tiếng chuông cửa vang lên nên tôi mới tò mò nhìn ra phía đấy mà không biết là ai đến. Nghĩ lại từ lúc tôi về ở thì không thấy ai đến đây cả, sao bây giờ lại có tiếng chuông vậy nhỉ? Đang lúc tôi vẫn còn mơ hồ nghĩ xem là ai thì cô giúp việc liền nói:

- Để tôi ra mở cửa xem là ai đến nha cô.

- Dạ. Cô ra mở đi ạ.

Nói xong cô giúp việc cũng vội vã đi ra phía ngoài đấy mở cửa xem là ai đến, tôi thấy vậy cũng tranh thủ ăn cho xong phần cháo của mình. Lúc này tôi nghe thấy ở ngoài kia có tiếng nói chuyện cười đùa của vài người phụ nữ vang lên rồi họ cũng từ từ bước vào, đưa mắt nhìn kỹ thì tôi thấy một gương mặt rất quen thuộc đi cùng với gia đình của chú Khánh đến, miệng khẽ lẩm bẩm nói:

- Là họ hàng của chú Khánh đến đây sao? Chết rồi, bây giờ chú không có ở nhà thì tôi phải làm sao đây chứ?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!