Lọc Truyện

Chú của bạn trai là Chồng

Tôi ôm chặt lấy người chú lại, đến bây giờ tôi thật sự đã cảm thấy mệt mỏi rồi, tình hình của y Bình như thế nào tôi cũng không biết rõ được. Con bé chỉ vừa mới xuất viện, cơ thể không tốt tôi sợ nó chạy như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lại còn không có người nhà ở bên cạnh nữa thì nó biết phải làm sao đây? Càng nghĩ nước mắt không kiềm chế được cứ thế mà rơi mãi, lúc này ở bên kia bà ta mới lên tiếng nói:

- Chú xem dạy lại vợ của mình đi, đừng để xổng ra rồi lại cắn người khác như vậy.

- Nếu như chị không động vào cô ấy thì cô ấy đã không đánh chị như thế rồi.

- Tôi làm gì nó chứ, tôi ra nói sự thật là tôi sai à?

- Chị đã nói gì khiến Y Bình phải bỏ nhà đi như vậy hả?

- Nếu như chị nó không gì làm sai thì nó đã không sốc đến nỗi tay chân run lẫy bẩy, nếu như chị nó có thể giải thích cho nó hiểu rồi thì nó đã không bỏ đi như vậy rồi. Nghe được sự thật nên nó mới không ngờ rằng chính người chị gái của mình lại là một kẻ lăng loàng, trơ trẽn như vậy đấy.

- Câm miệng lại.

Chú thấy bà ta nói như vậy thì liền tức giận quát lên, có vẻ người kia biết rõ tính cách của chú như thế nào nên đã tuyệt nhiên im lặng, tôi vốn dĩ chẳng còn muốn đôi co với bà ấy nữa nên ánh mắt bây giờ chỉ biết hướng về phía cửa như chờ đợi một hình bóng quen thuộc của em gái mình xuất hiện. Thấy không khí cứ thế chìm vào im lặng, chú lúc này mới nhìn bà ấy lên tiếng nói:

- Người làm ra tất cả chuyện này là chị, thế nên việc của chị là phải tìm ra con bé về đây cho tôi, nếu không chị đừng trách.

- Tôi tìm thế nào? Việc đáng trách ở đây đó chính là chị của nó, bản than đã chẳng tốt lành gì lại còn đi giấu em gái mình việc làm gái, nó như thế cũng là nhân quả của chị nó để lại thôi.

- Nhân quả? Cô ấy động đến bát cơm của chị à? Cô ấy đã lấy thứ gì của chị hay sao? Hay là bản thân chị không sinh con được nên ghanh tị với cô ấy, cũng đừng đỗ lỗi là vì tôi mà chị ngăn cản nữa, thật chất những chuyện chị làm điều vì bản thân của mình thì có.

- Chú Khánh.

- Tôi nói cho chị biết. Nếu như trong ngày hôm nay con bé không về đến nhà được thì tôi sẽ tới nhà tìm chị đấy, không tiễn.

- Chú dám đuổi chị dâu của mình chỉ vì một đứa ất ơ đó sao? Chú bị lừa bao nhiêu đó chưa đủ à Khánh?

- Tôi không chỉ đuổi chị mà tôi còn làm những việc hơn thế nữa nếu như chị dám động vào vợ của tôi. Hiểu chưa?

Bà ấy nghe chú nói vậy thì liền tức giận đứng dậy bỏ về, tôi nhìn theo hướng người đó mà trong lòng căm phẩn vô cùng. Nếu như không phải vì bà thì em tôi sẽ không đến nổi ấy, nếu không vì những lời bà nói thì nó đã không phải tự trách bản than mình rồi bỏ đi như vậy. Càng nghĩ tới nước mắt của tôi lại càng rơi xuống, chú Khánh thấy vậy thì ôm lấy tôi vào lòng vỗ về rồi cất giọng nói:

- Em đừng khóc nữa, anh nhất định sẽ mang con bé về cho em.

- Cô giúp việc đến bây giờ cũng không thấy về nữa, có phải con bé đang trách bản thân mình lắm đúng không anh? Hay là nó mặc cảm và thấy xấu hổ khi có người chị gái làm nghề này và bán than cho người khác như em không? Có phải nó đã nghĩ như thế không anh?

- Không phải như vậy đâu. Y Bình rất thương em chỉ là nó đang cảm thấy sốc nên muốn bỏ đi đâu đó mà thôi. Anh đã cho người đi tìm nó về rồi, nhất định anh sẽ đưa con bé an toàn trở về với em, đừng khóc nữa anh xót lắm.

Tôi lúc này chẳng biết làm gì ngoài nghe theo lời của chú nói cả, tự trách bản thân mình vì không thể làm một người chị gái hoàn hảo, tự trách bản thân mình vì chính cái nghề mình chọn đã ảnh hưởng đến tâm lý của con bé, tự trách là sao ông trời lại nở đối xử với hai chị em của tôi như thế? Cả buổi chiều đó tôi buồn đến nổi chẳng muốn ăn, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài cửa để tìm kiếm hình bóng quen thuộc trở về, chú thấy vậy thì liền đi đến bên cạnh tôi nói:

- Nghe lời anh. Em phải ăn uống vào thì mới có sức được, em đừng quên là chúng ta còn có con của mình nữa Y Hân à, nếu như em cứ lo lắng và muộn phiền như thế này thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó em.

- Có tin tức gì của con bé chưa anh? Đã tìm được nó chưa ạ?

- Tạm thời thì chưa thấy nhưng em đừng lo hãy đợi một chút nữa nha, anh nhất định sẽ mang con bé về cho em.

Tôi nhìn chú rồi khẽ gật đầu, chẳng hiểu sao tôi lại có một niềm tin rất lớn vào chú nữa, những lời chú hứa tôi tin rằng chắc chắn chú sẽ làm được. Tôi nghe theo lời chú ngồi vào bàn ăn cơm để có thật nhiều sức khỏe, đột nhiên lúc này điện thoại của tôi lại vang lên, cứ tưởng là Y Bình gọi về tôi đã vội vả cầm lên xem nhưng không phải nó mà đó là số của Thiên, tôi thấy vậy nên mới ấn nghe:

- Alo, em nghe đây.

- Y Hân, có phải Y Bình đã bỏ nhà đi rồi không? Em đã làm gì mà con bé phải bỏ nhà đi như vậy hả?

- Trước khi gọi hỏi em thì anh đã hỏi mẹ của mình chưa? Là bà ấy, chính bà ấy đã làm cho Y Bình phải bỏ nhà đi đó, anh có biết không?

- Mẹ của anh sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào hả?

- Anh cứ hỏi mẹ của mình đi.

Nói đến đó tôi liền tắt máy ngay, tôi biết đây là lỗi của bà ấy chứ không phải là lỗi của Thiên nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh này tôi thật sự chẳng còn tâm trạng nào để giải thích với anh ấy nữa rồi. Dính vào người phụ nữ đó tôi thật sự cảm thấy cuộc đời mình càng trở nên bế tắc hơn, ăn cơm xong tôi lại đi ra trước ngồi chờ con bé về, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi mãi đến 12 giờ đêm nó cũng chưa về nữa.

Chờ đợi con bé trong tuyệt vọng, tôi muốn báo công an nhưng tất cả việc đó chú Khánh đã lo liệu trước hết rồi và bây giờ chỉ có chờ đợi mà thôi. Vì sức khỏe của tôi và con chú không cho tôi đợi nữa mà phải lên phòng nghỉ ngơi khi nào có tin chú nhất định sẽ báo, đắp kín mền lại cho tôi chú nhẹ nhàng đặt lên trán nụ hôn rồi nói:

- Em hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, khi nào có tin của con bé anh nhất định sẽ gọi em dậy ngay, ngoan nhé.

- Con bé là cả mạng sống của em, anh nhất định phải mang nó về đây nha anh.

- Con bé là mạng sống của em, còn em và con chính là mạng sống của anh. Chúng ta bây giờ đã là một gia đình rồi, chuyện của em cũng sẽ là chuyện của anh nên em cứ yên tâm giao nó cho anh nhé. Đừng lo lắng nữa, ngủ một giấc cho khỏe đi em.

- Cảm ơn anh.

Chú Khánh đặt đầu tôi nằm lên tay chú rồi vỗ về cho tôi yên giấc ngủ. Nằm mãi cũng mòn mỏi nên tôi đã ngủ quên lúc nào chẳng hay nữa, đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên tôi mới khẽ cựa mình, chú vỗ lấy vai tôi như một thói quen rồi tay kia cũng ấn máy nghe:

- Alo, tôi nghe đây.

- Đã tìm được con bé rồi anh Khánh ơi, hiện tại đang nằm ở bệnh viện, bây gờ anh đến luôn hay là ngày mai đến ạ?

- Bệnh viện nào, tôi sẽ đến đó ngay.

Tôi nghe chú nói chuyện điện thoại lại còn nhắc đến bệnh viện nữa nên mới vội ngồi dậy thật nhanh, chú vừa tắt điện thoại thì tôi liền hỏi ngay:

- Có phải đã tìm được con bé rồi không anh? Con bé đang ở đâu? Nó thế nào rồi, có bị làm sao không anh?

- Hiện tại Y Bình đang nằm ở bệnh viện, để anh đến đó xem thử thế nào.

- Em sẽ đi cùng với anh, anh đừng bắt em ở nhà nhé nếu không em sẽ không chịu nỗi đâu ạ.

- Được rồi, chúng ta sẽ đến đó.

Nói thế rồi tôi cũng vội đi đến tủ lấy chiếc áo khoác dày để mặc vào rồi theo chú đi ra xe để đến bệnh viện, nhìn đồng hồ bây giờ đã 2 giờ sáng rồi nên ngoài trời vẫn còn tối lắm, lúc nãy trước khi đi chú còn cẫn thận mang theo cả mền cho tôi đắp vì sợ tôi lạnh. Nghe được tin tức của Y Bình tôi vừa vui mừng lại vừa lo lắng vì không biết nó bị như thế nào mà phải nằm ở bệnh viện nữa?

Biết được người bên cạnh đang lo lắng nên chú liền đưa tay sang nắm chặt lấy bàn tay tôi rồi nhẹ giọng nói:

- Con bé sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng nhé.

- Hy vọng con bé bình an vô sự anh ạ, nếu không em sẽ chết theo nó mất.

- Y Hân này, em đừng nói những câu như thế nữa được không?

- Em xin lỗi, nhưng em..

- Anh hiểu, anh và con sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng lo lắng nữa nhé.

Tôi nhìn chú rồi khẽ gật đầu, đúng rồi tôi vẫn còn có con và chú ở bên cạnh để động viên mình nhưng tôi lại không thể nào không lo lắng được cho con bé, nó trẻ con suy nghĩ không thấu, nó không biết được nỗi khổ mà tôi phải chịu đựng là gì? Cũng không thể biết được thời gian mà nó nằm viện tôi đã áp lực và cố gồng mình xoay trở như thế nào. Bản thân tôi không cầu mong gì chỉ muốn nó có một cuộc sống bình thường và an yên như thế thôi.

Chiếc xe chạy nhanh trong màn đêm cuối cùng cũng đến được bệnh viện, tôi vội vả đi vào trong thì gặp một người đàn ông mặc áo đen đứng đó như chờ chúng tôi đến đây vậy, thấy người kia chú Khánh liền hỏi:

- Con bé nằm ở đâu?

- Để tôi đưa hai người lên đó.

Chú Khánh nghe thấy vậy thì liền gật đầu rồi nắm lấy tay tôi đi theo người kia, lên đến căn phòng lại có thêm hai người đang đứng ở phía trước canh nữa. Tôi vốn dĩ rất ngạc nhiên nhưng bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý nên đã vội mở cửa bước vào trong, tiến lại gần phía chiếc giường tôi thấy con bé đang nằm ngủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được.

Nhìn gương mặt của nó mà tôi không thể nào kiềm được nước mắt, muốn chạm vào khuôn mặt kia nhưng lại sợ làm em gái của mình thức giấc nên mới đành rụt tay lại. Chú Khánh đi đến dìu tôi lại phía ghế ngồi rồi nói:

- Chắc là con bé đã mệt lắm rồi, cứ để cho nó ngủ một giấc đi em.

- Dạ.

Tôi cứ ngồi đó ngắm nhìn nó mãi, chú Khánh bảo tôi về nhà nghỉ ngơi rồi ngày mai vào tiếp nhưng tôi sợ một lần nữa nó lại bỏ tôi đi mất nên tôi đã nhất quyết không đồng ý. Không khuyên được nên chú chỉ biết kéo tôi nằm lên chân của mình rồi chờ đợi, chúng tôi im lặng một lúc lâu sau đó thấy tôi vẫn chưa ngủ được nên chú mới nắm lấy tay tôi rồi hỏi nhỏ:

- Đêm đó. Em là vì em gái của mình cần phải phẫu thuật nên mới đưa ra quyết định đấy sao Y Hân?

- Dạ. Em không có người thân cũng chẳng có bạn bè, con bé chính là nguồn động lực sống lớn nhất đối với em, em không thể đứng khoanh tay nhìn nó chết dần chết mòn vì bệnh tật như thế được. Sự bần cùng của nghèo khổ khi không có tiền nên em mới đưa ra quyết định như vậy, có phải em đã sai rồi không anh?

- Em không sai, là anh sai.

- Anh không sai đâu, người sai nhất trong chuyện này là em, là em đã không thể cho con bé một cuộc sống màu hồng như bao nhiêu đứa trẻ khác, là em đã khiến cho con bé xấu hổ khi có một người chị bán thân như thế này.

Khánh không trả lời tôi vội nữa mà chỉ đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt tôi, ánh mắt anh nhìn tôi rồi lại nhìn sang con bé, suy nghĩ mất mấy giây anh cũng cất giọng nói:

- Anh tin là con bé sẽ hiểu ra được tất cả những chuyện em làm đều vì nó, và trên hết là vì cuộc sống của hai chị em mà thôi.

- Dạ. Em hy vọng là như thế, em có thể bị người khác xem thường và sĩ nhục như thế nào cũng được chỉ xin con bé đừng nghĩ em là người như thế, đừng vì em mà làm gì ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.

- Anh xin lỗi vì lúc trước mình đã đối xử không tốt với em, anh không biết rằng em đã phải hy sinh bản thân vì cứu chữa cho em gái của mình như vậy. Anh chỉ nghĩ đơn giản em giống như những người con gái khác làm cái nghề đấy nhưng anh sai rồi, bây giờ anh chỉ muốn bù đấp lại tất cả những gì mình có cho em, cho con và cả Y Bình nữa.

Những lời chú Khánh vừa nói chẳng hiểu sao khi nghe thấy nước mắt tôi lại lăn dài trên má nữa, tôi thật sự không biết phải nói gì với chú ngay lúc này cả, thời gian qua tôi chưa làm chuyện gì quá giới hạn với ai, kể cả Thiên cũng chưa từng. Tôi biết nếu đặt trường hợp là người khác thì họ cũng sẽ nghĩ như chú mà thôi, chúng tôi ngồi tâm sự kể hết suy nghĩ của bản thân mình về đối phương và những thứ khuất mắc cho nhau nghe để có thể hiểu nhau được nhiều hơn.

Tôi cứ thế nằm trên chân chú rồi ngủ quên lúc nào cũng không hay nữa, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng của người đàn ông vang lên thì mới khẽ cựa mình tỉnh giấc:

- Xin lỗi, bây giờ cô không thể đi ra ngoài được ạ.

- Các chú là ai vậy hả? Đây là bệnh viện sao các chú lại đứng ở đây cản đường người khác thế chứ?

- Anh Khánh đã căn dặn rồi, cô không được ra ngoài đâu ạ.

Tôi nghe thấy giọng Y Bình vang lên thì liền ngồi bật dậy, đêm qua chú không ngủ nên có vẻ rất mệt mà ngủ say hơn cả tôi. Lúc này thấy tôi dậy nên chú cũng mở mắt ra, tôi nhìn lại phía giường không thấy Y Bình đâu cho đến khi nhìn ra cửa thì thấy con bé đang đứng đó nên mới vội đi lại nắm lấy tay nó liền nói:

- Em đã dậy rồi sao Y Bình? Em thấy trong người thế nào rồi, có đau ở đâu không em?

Con bé nhìn tôi không trả lời lại mà vun mạnh tay tôi ra rồi đi lại phía giường nằm xuống, chẳng hiểu sao nhìn thái độ bây giờ của nó lại hoàn toàn khác như thế nữa? Tôi thấy vậy thì mới vội đi lại phía giường, nở ra nụ cười rồi lên tiếng hỏi nó tiếp:

- Em vừa thức dậy chắc là đang đói lắm, để chị ra ngoài mua cháo cho em ăn nha.

- Em không ăn.

- Sao lại không ăn? Em có thấy đau chỗ nào không Y Bình, hay là để chị gọi bác sĩ đến khám cho em nha.

- Em đã bảo là không ăn, chị không nghe thấy sao?

Nghe nó trả lời một cách dứt khoát như thế mà nước mắt tôi lại chẳng thể kìm được mà rơi xuống, không biết có phải vì tôi mang thai nên nhạy cảm hay là vì tôi cảm thấy đau lòng khi nhìn em gái ở trước mặt của mình thay đổi như thế chăng? Tôi hít vào hơi sâu cố ngăn giọt nước mắt kia rồi nắm chặt lấy tay nó, định lên tiếng nói tiếp nhưng con bé lại một lần nữa gằn mạnh lấy tay tôi ra rồi nói:

- Tại sao chị phải làm như vậy? Tại sao chị phải hy sinh cả bản thân mình để kiếm ra thứ đồng tiền dơ bẩn ấy, ba mẹ ở dưới suối vàng sẽ nghĩ như thế nào khi biết chị bán thân mình cho người đàn ông xa lạ để lấy tiền chữa bệnh cho em hả? Tại sao chị không nghĩ cho bản thân mình, chị nghĩ em có thấy vui vì mình khỏi bệnh khi biết được chị mình đã làm cái nghề rẽ mạc đó hay không hả?

- Y Bình..

Tôi uất nghẹn ở cổ không thể nói gì được thêm nữa, tôi hy sinh bản thân mình để cứu em gái là tôi sai, tôi làm tất cả mọi thứ để em có thể có một cuộc sống như bao đứa trẻ khác là tôi sai, tôi bất chấp người đời xem thường và khinh bỉ để hai chị em có thể bình yên sống cạnh nhau cũng là do tôi sai sao? Càng nghĩ đến nước mắt tôi lại càng rơi nhiều hơn nữa, đưa tay lên lau đi giọt nước mắt tôi nói:

- Em có thể ghét chị, hận chị, trách chị và thậm chí là cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã có một người chị gái như chị, nhưng xin em đừng làm gì khiến bản thân mình tổn thương cả. Em là người thân duy nhất, là cuộc sống, là niềm hy vọng của chị nên xin em đừng làm chuyện gì dại dột cả, chị xin em đấy Y Bình.

- ..

- Có thể chị không phải là một người chị gái tốt, chị không phải là một người hoàn hảo như bao người, chị cũng không thể thay em bị bệnh được nhưng chị đã chấp nhận làm tất cả mọi thứ với mong muốn rằng sau này em sẽ được khỏe mạnh và có một cuộc sống bình thường như những người khác. Chị không muốn đứng khoanh tay nhìn em gái chết trước mặt của mình mà bất lực không thể làm gì được, chị không thể vì bản thân mình mà nhìn em đau đớn trong bệnh tật, chị không thể.

Từng câu từng chữ mà tôi nói ra luôn kèm theo giọt nước mắt chảy xuống, tôi có thể mạnh mẽ trước tất cả mọi sóng gió kéo đến nhưng lại không thể nào chịu được khi nhìn thấy nước mắt của em mình rơi. Tôi đã làm hết sức mình, nói hết nổi lòng của mình nhưng con bé dường như chẳng tha thứ cho những việc mà tôi đã làm, nó hất mạnh lấy bàn tay tôi một lần nữa rồi nói:

- Em muốn ở một mình, chị hãy ra ngoài đi.

- Y Bình, em vẫn..

- Em nói là em muốn ở một mình, xin chị hãy ra ngoài đi, được không chị Hân?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!