Lọc Truyện

Yên Hoa Tam Nguyệt

20.

Hiếm khi Lý Bá kể về chuyện xưa.

Ngay lúc Kỳ vương còn bé, Lý Bá đã ở bên chăm sóc ngài. Sau này, ông theo Kỳ vương xuất cung dựng phủ riêng.

Cuối cùng, ông lại trở lại hoàng cung, quả thực đã cống hiến cả đời cho hoàng thượng.

Mới đây, ba vị phi tần liên tiếp được chẩn đoán có thai. Nghe tin, có kẻ vui cũng có người sầu.

Trong số ba vị phi tần ấy có Thục phi nương nương. Chuyện vốn đáng mừng, nhưng không ngờ đứa bé mới nằm trong bụng mẹ hai tháng đã chết yểu.

Sự tình trở nên phức tạp, không biết ai mới là kẻ chủ mưu vì hoàng thượng có tiếng không ngay thẳng, còn Thục phi có tiếng ghét hoàng thượng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Mất con, Thục phi đổ cho hoàng thượng, hoàng thượng đổ cho Thục phi.

Nếu đúng là hoàng thượng, vậy không sao, dù gì đó cũng là con ngài.

Nhưng nếu là Thục phi làm, người sẽ phạm vào đại tội mưu hại hoàng tự, mặc dù đó cũng là con của người.

Hoàng thượng và Thục phi hiện đang ở Càn Thanh cung với ba thái y đứng vây quanh. Người hầu đã lui ra hết, chỉ còn ta ở lại trông cửa.

Ta đứng đó ruột gan nóng bừng như lửa đốt. Thục phi nương nương là nữ anh hùng kiệt xuất, ta hy vọng người không xảy ra chuyện gì. Song, ta chứng thực lần này không phải hoàng thượng ra tay.

Hồi lâu, ta mới nghe thấy tiếng thái y.

"Thời trẻ, thục phi nương nương dốc sức chinh chiến, thân thể chịu nhiều tổn hại, hệ quả khó lòng có thai, kể cả có, long thai khó giữ."

Cũng có nghĩa là không phải ý đồ của Thục phi.

Sau khi thái y đi, bên trong có tiếng cãi vã.

"Trẫm có lỗi với nàng."

"Hoàng thượng làm gì có lỗi với ta."

"Mất cũng mất rồi...sau này nàng chú ý bồi bổ cơ thể, tương lai vẫn còn hi vọng."

"Không cần! Nếu đứa bé không đi sớm thì có lẽ ta sẽ tự tay tiễn nó đi."

"Nàng nói thế là sao?"

"Sao trăng gì hoàng thượng không hiểu ư? Ngài có muốn giữ con mình đâu mà đòi người khác giữ hộ!"

"May mà không sinh con được, ta bớt bị gán tội."

"Lục Ngâm Ngâm, đừng có làm càn!"

"Làm càn ư? Hoàng thượng đừng quên vì sao ta lại khó có thai."

"Ta, cả Lục gia ta bảo vệ lãnh thổ Đại Lương, cũng chính là thiên hạ của ngài!"

"Có bản lĩnh thì ngài giết ta đi, ngài dám giết ta không?"

"Hoàng thượng muốn giết ta, một phi tần bị cưỡng ép vào cung hay là giết tổ phụ ta, một người dành cả đời trên lưng ngựa?"

Mồ hôi toát lạnh sống lưng, ta vội vàng tránh ra xa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Phải nhớ người khác không được phép chứng kiến khoảnh khắc mất mặt của hoàng thượng.

Chỉ sợ trong cơn giận hoàng thượng sẽ chém đầu ta mất.

Hôm qua, hai người cãi vã nảy lửa, hôm nay hoàng thượng ban thưởng rất nhiều đồ cho Thục phi bồi bổ cơ thể, gọi là chút lòng an ủi.

Hoàng thượng lo ngại nếu đối diện với Thục phi ngài sẽ không thể kiềm chế cơn nóng giận, nên bèn sai ta đi đưa đồ.

Thục phi vẫn không thèm nhìn mặt ta, song người chịu nhận đồ.

Dù không bằng lòng nhưng ít ra cũng phải bằng mặt vậy.

Trời trở lạnh rồi. Ta xuất cung giải quyết công chuyện, các cung không có việc gì gấp nên ta bèn mượn danh công việc dẫn Tiểu Lan theo.

Bất kì phận nô bộc nào trong cung đều ao ước được tự do xuất cung. Tuy vậy, ta chẳng có ai thân thích bên ngoài, nên rất ít khi ta rời cung.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!