Lọc Truyện

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Triệu Nam Thiên cạn lời, ăn như vậy cũng có thể gọi là thử một chút? 

Thấy mặt Triệu Nam Thiên tràn đầy kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc, "Nhìn cái gì vậy?" 

"Không nghĩ tới cô còn rất dễ nuôi." Triệu Nam Thiên nhàn nhã châm một điếu thuốc. 

Nữ thần Tô nhìn như không ăn mĩ vị nhân gian nhưng một khi hạ giá, thật ra cũng không phải khó ở chung như anh tưởng. 

Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy có một chút xíu hướng tới với cuộc sống hôn nhân sau này. Tô Mục Tuyết lại xấu hổ một trận. Cái gì gọi là rất dễ nuôi? Anh tưởng mình là con mèo con chó anh nhặt được ở ven đường sao? 

Cô không nhịn được nhắc nhở, "Ai cần anh nuôi? Những lời tôi nói trước đó anh đừng quên!" Triệu Nam Thiên đập tàn thuốc, "Nhớ kỹ rồi, làm chồng giả của cô một tháng, một tháng sau cô đi đường cô, tôi đi đường tôi" 

"Anh biết là tốt rồi. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh đừng ôm huyễn tưởng gì với tôi, tôi đi đăng ký kết hôn với anh thuần túy chỉ là vì chặn miệng người trong nhà, hai chúng ta là không thể nào!" 

Triệu Nam Thiên cũng không tức giận mà cười cười hỏi ngược, "Ngộ nhỡ cô yêu tôi thì phải làm sao bây giờ?" 

"Tôi sẽ yêu anh? Anh nghĩ tôi bị mù sao?" 

Tô Mục Tuyết không còn gì để nói. Nếu không phải tôi hờn dỗi với người trong nhà, con mắt nào của cô lại đi coi trọng tên này? 

Về phần yêu anh? 

Đừng có nằm mơ! 

Triệu Nam Thiên không tiếp tục tranh luận, thời gian một tháng cũng không lâu lắm, thế nhưng cũng không ngắn, thứ như tình cảm này ai có 

thể nói trước được? 

Lúc tính tiền Tô Mục Tuyết muốn giành trả tiền, kết quả Triệu Nam Thiên cũng không quan tâm. 

Sau khi ra khỏi quán ăn, cô mới bất mãn nói: "Hôm nay cũng thôi đi, sau này nếu lại ra ngoài ăn cơm, chúng ta chia đều là được" 

Triệu Nam Thiên biết không phải Tô Mục Tuyết tiếc tiền, cô chỉ thuần túy là muốn phân rõ giới hạn với bản thân mình, tránh để đến lúc đó lại không thể phân rõ. 

"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!" 

Thấy Triệu Nam Thiên không để ý bản thân mình, cô bất mãn nhướng mày lên. 

Triệu Nam Thiên không thể làm gì khác, nghi ngờ nói, "Chuyện này. chẳng có gì để phải tranh luận, chỉ cần hiện tại cô còn là vợ tôi, việc kiểm tiền nuôi gia đình nên để tôi làm" 

Tô Mục Tuyết ngẩn người, cô bỗng cảm thấy có đôi khi tên này thật có chút chủ nghĩa nam tử hán. 

Đã năm tháng nào rồi anh còn cứ treo mấy lời kiểu đàn ông nuôi gia đình này ra ngoài miệng? 

Phụ nữ thì sao vậy? Phụ nữ vẫn có thể lật nửa bầu trời! 

Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng không phục, lại không sửa đổi xưng hô trong miệng Triệu Nam Thiên. 

Cô hơi nói móc nói: "Nói thật dễ nghe, tôi đây muốn ăn cơm Tây, sao anh không dẫn tôi đi?" 

Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, "Mời không nổi" 

Tô Mục Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại trả lời trực tiếp như vậy. 

Cô sửng sốt một hồi mới tiếp tục nói móc, "Không phải mới vừa rồi anh còn nói anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình sao, lẽ nào anh định đưa tôi đi ăn bún thập cẩm cay mỗi ngày?" 

Triệu Nam Thiên bỗng cảm thấy giận, lẽ nào người phụ nữ này cứ nhất định phải giẫm mặt anh trên đất, sau đó lại dùng sức đá mạnh mấy đá cô mới thấy thoải mái sao? 

Không sai, anh không có tiền như Ngụy Bắc Minh. 

Nhưng nếu Ngụy Bắc Minh tốt như vậy thật, sao hôm qua cô không đi với anh ta đi? 

Chẳng qua những lời này anh chỉ dám càu nhàu trong lòng mà thôi, nếu nói ra khỏi miệng thật, lấy tính tình của Tô Mục Tuyết chắc chắn hai người lại sẽ trở mặt. 

Cũng không phải Triệu Nam Thiên sợ cô, nhưng dù nói thế nào đi nữa hai người cũng đã đăng ký kết hôn. 

Cãi nhau với vợ mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, ầmĩ thắng ám muội, ầmĩ thua lại càng mất mặt hơn. 

Nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên tái mét một trận, Tô Mục Tuyết cũng ý thức được có thể lời của mình lúc mới rồi có hơi nặng, không cố ky tới mặt mũi đàn ông. Chẳng qua muốn cô xin lỗi, đây là chuyện không thể nào. 

Bầu không khí hơi lúng túng. Hai người một đường không nói chuyện trở về bên cạnh xe. 

Chiếc xe thể thao trước đó đã bị đâm cháy, chiếc Audi A4 trước mắt này là xe bình thường có dùng để thay đi bộ. 

Tô Mục Tuyết có vẻ hơi cứng rắn nói, "Chính anh trở về đi, tôi muốn tới công ty một chuyến" 

Cô vừa nói xong lời này, vừa lúc điện thoại của Triệu Nam Thiên đổ chuông. 

Tô Mục Tuyết đang định lên xe, kết quả lại thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên từ từ trở nên ngưng trọng, lời đến khóe miệng lại sửa lại, "Triệu Nam Thiên?" 

Triệu Nam Thiên xoay người rời đi, "Xấu hổ, tôi có chút chuyện" 

Tô Mục Tuyết kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này thất thổ như vậy. 

Hôm qua đối mặt với sự uy hiếp của tên sát thủ kia, cho dù lâm vào tình cảnh nguy hiểm tới cỡ nào anh cũng vẫn bình tĩnh, hệt như dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt anh cũng không đổi sắc. 

Mà giờ khắc này, vậy mà cô lại nhìn thấy vẻ hoảng loạn từ trên mặt Triệu Nam Thiên. 

Tô Mục Tuyết quỷ thần xui khiến kéo anh một cái, "Làm sao vậy? Xảy 

ra chuyện gì?" 

"Tôi phải tới bệnh viện!" 

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu qua, tơ máu trong mắt dọa tới Tô Mục Tuyết nhảy lên. 

"Gần đây không tiện đón xe, anh lái xe của tôi đi!" 

Lúc này Tô Mục Tuyết cũng không đoái hoài gì tới chuyện chiến tranh lạnh với anh, vội vàng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra. 

Triệu Nam Thiên gật đầu, kéo cửa xe ra lên xe. 

Tô Mục Tuyết cũng không biết vì sao mình phải mù quáng căng thẳng theo anh, gấp gáp không thể chờ đợi nổi hỏi: "Ở bệnh viện nào? Anh có thể tìm tới sao? Trên người anh có tiền không?" 

Còn không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, chính cô cũng lên xe theo, "Quên đi, vẫn để tôi đi chung với anh thì hơn." 

Chờ khi ngồi lên xe rồi, cô thấy Triệu Nam Thiên ngây người nhìn cô chằm chằm. 

Thúc giục hỏi, "Còn sững sờ làm gì, không phải anh rất vội tới bệnh viện sao?" 

Triệu Nam Thiên nói nghiêm túc, "Cảm ơn" 

Tô Mục Tuyết có khoảnh khắc lâm vào hoảng loạn, chẳng qua rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, "Anh... anh đừng hiểu lầm, xem như cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm lúc trưa." 

Triệu Nam Thiên im lặng cười, "Tôi biết" Sau nửa giờ, anh xe nhẹ quen đường chạy vào khu nội trú. 

Tô Mục Tuyết phải chạy vài bước mới miễn cưỡng đuổi kịp. Không đợi tới gần, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đi lên trước, "Nam Thiên, sao em lại tới đây?" 

"Mẹ thế nào rồi?" 

Mặt mũi Triệu Nam Thiên tràn đầy lo lắng. Không đợi anh đi tới phòng bệnh đã có một người phụ nữ cản lại. 

Người này mở miệng hỏi, "Mẹ không sao, nếu chị không nói như vậy sợ rằng cậu còn núp ở nơi nào không biết? Nam Thiên, quần áo ngăn nắp như vậy còn than nghèo với chị dâu cái gì?" 

Triệu Nam Thiên cũng lười tranh luận với người này. biết được mẹ không sao, trong lòng khối đá lớn kia cuối cùng là rơi xuống. 

Người phụ nữ cũng không cho anh có cơ hội thở dốc, "Nếu cậu đã đến rồi, chúng ta nói một chút về chuyện tiền giải phẫu đi!" 

Mặt mũi Triệu Nam Thiên tràn đầy kinh ngạc nhìn anh Hướng. 

Người phụ nữ cản ánh mắt của Triệu Nam Thiên, nói, "Cậu chỉ nhìn anh ấy, tuy tiền lương hưu và tiền dưỡng lão của mẹ vẫn do anh chị giữ, nhưng cậu là đứa con thứ hai của bà ấy, cũng không thể ngay cả một xu cũng không lấy?" 

Không đợi Triệu Nam Thiên tiếp lời, chị ấy lại mở miệng, "Chị dâu biết cậu mới vừa xuất ngũ, hiện tại không có tiền gì, nhưng chị nghe nói bệnh viện có kế hoạch hồi phục gì đó, chỉ cần có thể trúng tuyển, bọn họ sẽ chi trả hết tiền giải phẫu!". 

Triệu Nam Thiên giải thích, "Chúng ta không hợp với điều kiện" 

Người phụ nữ xua tay, "Đó chỉ là dọa người. Chị nghe anh cậu nói bác sĩ phụ trách cho mẹ cậu là bạn gái cũ của cậu, chỉ cần cô ấy có thể gật đầu, đây không phải chỉ là chuyện một câu nói sao?" 

Lúc Tô Mục Tuyết đi tới nơi vừa lúc nghe thấy những lời này truyền vào tai. 

Bạn gái cũ? Bản năng phụ nữ khiến đáy lòng cô căng thẳng! 

Trên hành lang bệnh viện người đến người đi, ngay cả Triệu Nam. Thiên cũng không phát hiện lúc này Tô Mục Tuyết đang theo phía sau. 

Anh đang định nói chút gì đó với chị dâu, chợt ánh mắt hơi dừng một chút. 

Tô Mục Tuyết đứng cách đó không xa, thuận theo Triệu Nam Thiên đưa mắt nhìn tới cuối hành lang, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp chân thành đi tới. 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo blu trắng, trong tay cầm kẹp hồ sơ. Bởi vì đeo kính nên cô không thấy rõ dung mạo người này thế nào. 

Chẳng qua chỉ riêng vóc người, ngay cả Tô Mục Tuyết cũng không thể không thừa nhận cô gái này thật không tồi, thuộc về loại có thể khiến tuyệt đại đa số phụ nữ phải hâm mộ. 

Cho dù cách áo blouse trắng vẫn không khó nhìn ra thân hình của cô gái này có lồi có lõm. Khi đi bộ thân thể cô gái hơi nghiêng về phía trước, còn chưa tới gần đã khiến người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt. Chờ khi cách rất gần, cuối cùng Tô Mục Tuyết cũng thấy rõ tướng mạo của người con gái này. 

Mày liễu mi cong, nhất là đôi môi mỏng đỏ thắm kia phối hợp với áo blu trắng và kính đen, đối với đàn ông bình thường, đây tuyệt đối là loại người đẹp chân dài. 

Chẳng qua Tô Mục Tuyết có tự tin tuyệt đối, cho dù trên phương diện vóc người cô thua người này vài phần, nhưng dựa vào dung mạo và khí. chất cô có lòng tin vừa đối mặt đã có thể triệt để nghiền ép đối phương! 

Nghĩ đến đây, Tô Mục Tuyết bỗng cảm thấy hoang đường và buồn cười. Cô và người phụ nữ này cũng không phải tình địch của nhau, vì sao tự dưng lại so sánh những thứ này làm gì? 

Nhưng khi nhìn thấy Triệu Nam Thiên thất thần, trong nội tâm cô bỗng hiện lên cảm giác phiền muộn mà chính cô cũng không tài nào hiểu được. 

Ngay sau đó, cô hướng tầm mắt về phía thẻ công tác trên ngực đối phương, bác sĩ chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, Thư Trúc. 

Hiển nhiên lúc này Thư Trúc cũng đã phát hiện Triệu Nam Thiên. Bước chân cô ta nhanh chóng chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại. 

Hai người ai cũng không mở miệng trước, bầu không khí nặng nề, trong lúc nhất thời tình cảnh trở nên có chút lúng túng. 

Chị dâu tâm sáng mắt nhanh, vội vàng bắt chuyện, "Bác sĩ Thư, bác sĩ lại tới kiểm tra phòng sao?" 

Thư Trúc ngơ ngác một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, "Ừm, bệnh nhân thế nào rồi? Ăn uống và tâm trạng đều ổn chứ?" 

Sau đó cô ta lại hỏi thăm một chút về bệnh tình, lúc này mới nhìn về phía Triệu Nam Thiên, có chút không xác định hỏi: "Anh tới tìm em?" 

Lần này đến phiên chị dâu cảm thấy ngoài ý muốn, "Nam Thiên không nói với bác sĩ sao?" 

Thư Trúc vén mái tóc ra sau tai, kinh ngạc nói: "Nói cái gì?" Cô ta chỉ chỉ bên trong, "Tôi là chị dâu của Triệu Nam Thiên, người 

nằm trên giường bệnh số 82 là mẹ chồng tôi" 

Thư Trúc lúng túng một hồi, đúng là cô ta và Triệu Nam Thiên đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. 

Hai người vốn đã bàn xong, chờ khi anh xuất ngũ bọn họ sẽ kết hôn. 

Kết quả không ngờ tới trong nhà có chút chuyện, đoạn tình cảm của bọn họ còn chưa tới giai đoạn gặp phụ huynh đã triệt để kết thúc. 

Hiện tại nghe nói bệnh nhân bên trong là mẹ của Triệu Nam Thiên, cô ta lập tức cảm thấy không biết nên làm gì bây giờ. 

Rất nhanh Thư Trúc đã khôi phục bình thường, mỉm cười nói, "Thì ra là vậy, chị dâu cứ yên tâm đi, tôi và Triệu Nam Thiên là bạn bè, bệnh tình của di tôi cũng sẽ chăm sóc cẩn thận hơn." 

Tô Mục Tuyết hơi bỉu môi. Trông vẻ mặt áy náy của Thư Trúc cô có thể đoán được chắc chắn Triệu Nam Thiên là người bị quăng. 

Tuy rằng trong đầu cô cũng cảm thấy Triệu Nam Thiên không xứng với đối phương, nhưng nghĩ tới Triệu Nam Thiên đã từng bị người phụ nữ trước mắt này thương tổn, cô vẫn không khỏi cảm thấy phiền muộn một trận. Thằng này thật không có tiền đồ! 

Đúng lúc này, trong phòng bệnh sát vách có một đoàn người đi ra. Dẫn đầu là một bác sĩ nam phong độ nhanh nhẹn, lời nói ung dung, cặp mắt kính gọng vàng càng tôn thêm vẻ hào hoa phong nhã cho anh ta. 

Người đàn ông nhận ra bầu không khí không đúng, đưa tay vòng bên hông Thư Trúc, ánh mắt cũng thuận thể nhìn về phía Triệu Nam Thiên. 

"Trúc à, em gặp bạn sao?" 

Anh ta đã từng nhìn thấy một tấm ảnh được giấu ở nơi sâu trong ví Thư Trúc, nếu anh ta nhớ không lầm, người trong ảnh chính là người đàn ông trước mặt này. 

Chỉ có điều khi đó anh ta mặc đồ rằn ri, thoạt nhìn uy vũ bất phàm, so với người mặc tây trang thẳng thớm trước mắt thật sự cứ như hai người. 

Thân thể Thư Trúc hơi cứng đờ, sau đó mới cười lớn giới thiệu: "Ừm, gặp được một người bạn" 

"Chào hai người, tôi là bạn trai của Thư Trúc, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, Thôi Phong" 

Thôi Phong nói xong lại lễ phép vươn tay, cảm giác về sự ưu việt tự nhiên sinh ra. 

Chị dâu cũng nhìn ra chút gì đó, hơi bỉu môi. Không phải chỉ là chủ nhiệm bệnh viện thôi sao, ra vẻ cái gì? Nam Thiên nhà chúng tôi còn từng đi lính đây! 

"Chào anh chủ nhiệm Thôi". 

Triệu Nam Thiên rút bàn tay từ trong túi quần ra, sơ ý khiển điện thoại rơi xuống, màn hình bị vỡ khiến bầu không khí trở nên có chút lúng túng. 

Tô Mục Tuyết ở cách đó không xa nhìn mà che mặt. Trời ạ, Triệu Nam Thiên, anh thật chật vật! 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!