Lọc Truyện

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Trên mặt Thôi Phong không có gì thay đổi nhưng trong lòng đã dần trở nên cảnh giác. 

Thư Trúc hơi cau mày nói, "Một lát nữa em còn có ca giải phẫu" 

Thôi Phong nhìn ra Thư Trúc không vui, vội vàng đổi lời, nhưng ngoài miệng vẫn không quên chế nhạo, "Cũng đúng, anh Triệu làm bảo vệ hẳn cũng bề bộn nhiều việc nhỉ? Chẳng qua cũng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian!" 

Nói xong anh ta đắc ý nói: "Đúng rồi, giường số 82 là bệnh nhân của chúng tôi, sau này nếu mọi người có gì cần hỗ trợ thì có thể tới tìm tôi" 

Triệu Nam Thiên không biết nên tiếp lời như thế nào. Đương nhiên anh có thể nghe ra sự khoe khoang và đắc ý trong giọng nói của Thôi Phong. 

Thế nhưng anh còn có thể làm sao? 

Có đôi khi anh tình nguyện đối mặt với đạo thật súng thật cũng không muốn đối mặt với loại thủ đoạn mềm dẻo như đấu võ mồm này. 

Dĩ nhiên cũng không phải anh không biết ứng xử, do năng lực và bản lĩnh luyện ra được trong kiếp sống quân nhân khiến anh rất khó thích ứng nơi đô thị như Đông Châu này. 

Nhất là ánh mắt oán hận vì anh không biết tranh đấu của Thư Trúc phảng phất như có thể đâm rách tất cả phòng ngự của anh. 

Một người là phó giáo sư trẻ tuổi nhất bệnh viện Đông Châu, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh tiền đồ không giới hạn. 

Một người là quân nhân giải ngũ ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được, hiện làm bảo vệ ca đêm trong khu Giang Uyển. 

Ai ưu tú hơn? Lựa chọn ban đầu của Thư Trúc đã nói rõ tất cả! 

Chị dâu nhìn ra tình cảnh gian nan của Triệu Nam Thiên, bèn đứng bên cạnh ngắt lời: "Cảm ơn, chúng tôi không có gì cần bác sĩ giúp đỡ" 

Cô ấy là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trước đó cô ấy kêu Triệu Nam Thiên đi cầu người ta chỉ vì muốn chiếm hời mà 

thôi. 

Cãi nhau là chuyện nhà mình, nhưng hiện tại đang đứng trước mặt người ngoài, đương nhiên cô ấy không muốn Triệu Nam Thiên phải cúi đầu. 

Tô Mục Tuyết hít sâu một hơi. Cô thực sự không nhìn nổi nữa. Không phải hôm qua tên Triệu Nam Thiên này còn rất khí khái sao? 

Vì sao đứng trước mặt người phụ nữ tên Thư Trúc này anh lại không thể nhấc lên nổi chút tính tình nào? 

Cô xoay người tiến vào toilet bên cạnh, đầu tiên là soi gương bổ trang trước, sau đó cô móc thỏi son Dior số lượng có hạn ra, không nhiều không ít, vừa vặn đè ép sắc son của Thư Trúc. 

Sau đó cô mím môi soi gương chỉnh sửa đầu tóc. 

Đợi khi cô lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô hơi nhếch cằm, lại phối hợp với hai hàng lông mày dày, khí thế cả người như biến đổi hẳn. 

Quần hoa đen phối hợp với tường màu xanh nhạt như càng tăng thêm sức mạnh, giày cao gót làm nổi bậc bắp chân thon dài thẳng tắp. 

Theo tiếng gót giày đột ngột gõ vang trên hành lang, cô vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt! 

Tô Mục Tuyết tập mãi thành quen, không chút để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, cô mang theo túi đeo chéo trực tiếp đi về phía cửa phòng bệnh. 

Triệu Nam Thiên sững sờ tại chỗ. Tuy rằng khí chất là thứ tương đối khó đoán, chẳng qua hiển nhiên Tô Mục Tuyết là trường hợp đặc biệt. 

Biên độ ánh mắt không cao không thấp, góc độ nhếch miệng phảng phất như đã được tính toán, thậm chí ngay cả khoảng cách mỗi một bước đi cũng đều vừa vặn. 

Ưu nhã và cường thế đã không đủ để hình dung cô thời khắc này. Triệu Nam Thiên còn nhớ rõ, trước đó khi lần đầu nhìn thấy cô lên sân khẩu một cách kinh diễm như vậy, vẫn là trong lễ đính hôn kia. 

Cứ việc nơi này không phải sân nhà của cô, nhưng cô vẫn có thể bá đạo tới kỳ cục! 

Thôi Phong cũng sững sờ tại chỗ, đáy mắt thoáng qua một chút tham lam và dục vọng nóng bỏng. 

Đối mặt với người phụ nữ như Tô Mục Tuyết, sợ rằng không có người nào có thể nhịn được. Mặc dù anh ta che giấu rất tốt, chẳng qua hơi thở hổn hển kia vẫn bại lộ nội tâm kích động của anh ta. 

Thư Trúc cảm thấy chán ghét vô cùng, vô thức né tránh tay anh ta, lông mày cũng dần dần nhướng lên. Xuất phát từ bản năng phụ nữ khiến cô nảy sinh ý thức lãnh địa, khiến cô cảm thấy một luồng địch ý mãnh liệt! 

Quả nhiên trong con mắt hơi co lại của Thư Trúc, Tô Mục Tuyết đã dừng bước bên cạnh Triệu Nam Thiên. 

Chuyện khiến cô ta kinh ngạc còn ở phía sau. 

Tô Mục Tuyết tự nhiên khoác tay lên cánh tay Triệu Nam Thiên, giọng điệu điềm tĩnh hỏi: "Em mới vừa dừng xe, sao anh không đợi em?" 

Triệu Nam Thiên sửng sốt một chút, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười áy náy, "Ban nãy vội quá". 

Tô Mục Tuyết nhíu mũi lại hừ nhẹ một tiếng, sau đó cô nhìn về phía bên cạnh, tự nhiên hào phóng giới thiệu: "Chào anh cả với chị dâu, em là bạn gái của Nam Thiên. Thường nghe anh ấy nhắc tới hai người nhưng không thể tới thăm hỏi sớm hơn... Hôm nay em tự ý tới, hi vọng anh chị đừng thấy lạ". 

Anh trai Triệu Nam Thiên là người tương đối thành thật, không nghĩ tới vậy mà em gái đã có bạn gái mới, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. 

Chuyện Triệu Nam Thiên và Thư Trúc chia tay Triệu Nam Thiên chỉ nói với anh ta, lúc đó anh ta còn cảm thấy tiếc hận. Hôm nay gặp được Tô Mục Tuyết, anh ta thật sự giật nảy mình. 

Lẽ nào phần mộ tổ tiên bốc khói xanh? 

Cây ngô đồng đã mấy trăm năm không nở hoa của nhà họ Triệu, vậy mà cũng có thể thu hút một con Kim Phượng Hoàng tới? 

"Anh còn ngốc ra đó làm gì, cô Tô đang nói chuyện với anh đấy!" 

Chị dâu xấu hổ len lén bấm một cái sau lưng chồng mình, lúc này mới khiến anh ta lấy lại tinh thần. 

"Ah, chào em, chào em!" 

Anh cả vội vàng vươn tay, nhưng chợt cảm thấy vừa gặp em dâu lần đầu, hành động như vậy không quá thích hợp. 

Nhưng Tô Mục Tuyết cũng không ngại, chủ động bắt tay anh cả, không có chút mất tự nhiên nào. 

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, cô đã biểu hiện ra vẻ phóng khoáng khéo léo, ưu nhã ung dung, khiến người không tìm ra một chút sơ sót nào, cũng sắp triệt để áp đảo hào quang của Thư Trúc! 

Thư Trúc mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, sơ hở đến từ Triệu Nam Thiên. 

Cô ta cũng không để ý tới sắc mặt Thôi Phong, cường thể hỏi: "Cô và Triệu Nam Thiên đã quen nhau thế nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc tới?" 

Tô Mục Tuyết nghiêng đầu qua, lần đầu tiên tầm mắt có va chạm với Thư Trúc. 

Cô nắm cánh tay Triệu Nam Thiên càng chặt hơn, giọng điệu cũng trở nên gay gắt, "Chị bác sĩ này, nghe giọng điệu của chị dường như chị rất quen thuộc với bạn trai tôi?" 

Thư Trúc mím khóe môi. Chị? Đây là đang châm chọc mình lớn tuổi hơn cô ấy sao? 

Chỉ một chốc, phảng phất như giữa hai người có một luồng tia lửa vô hình đang được châm lên, khiến không khí cũng trở nên nóng hẳn. 

Ngay cả anh cả và chị dâu đang đứng bên cạnh cũng đã nhận ra có điểm gì đó không đúng. 

Chị dâu len lén đẩy Triệu Nam Thiên một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tranh thủ thời gian dập lửa. 

Triệu Nam Thiên đã sớm sững sờ tại chỗ. Thứ nhất anh cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thứ hai anh không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như vậy. 

Từ khi nhận giấy đăng ký kết hôn, Tô Mục Tuyết chưa từng thừa nhận quan hệ với anh, càng không để anh phô trương với người ngoài. Vì sao hiện tại cô lại nhảy ra giúp anh? 

Về phần thái độ của Thư Trúc lại càng khiến anh không hiểu nổi. 

Trước đây cô ta chia tay với anh kiên quyết như vậy, vậy địch ý với Tô Mục Tuyết hôm nay lại đến từ đâu? 

Sắc mặt Thôi Phong càng trở nên khó coi hơn. Anh ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng nhắc nhở, "Thư Trúc, em sao vậy?" 

Lúc này Thư Trúc mới phản ứng được, khóe miệng cong lên hình thành ý cười, phảng phất như mới vừa rồi không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. 

Cô ta chủ động vươn tay, cười nhạt nói, "Cô Tô đúng không, chào cô. 

Tô Mục Tuyết cũng không yêu thế chút nào, "Rất hân hạnh được biết cô, bác sĩ Thư" 

Tùy bàn tay đụng vào nhau, nhưng bầu không khí lại trở nên có chút huyền diệu. 

Hai người phụ nữ đang đối chọi gay gắt, Thôi Phong lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. 

Đối với ngôi sao đang lên của bệnh viện Đông Châu là Thư Trúc, anh ta đã sớm thèm chảy nước miếng. Cứ việc anh ta biết rõ Thư Trúc đã có bạn trai, nhưng anh ta vẫn không buông tha. 

Anh ta không ngừng tặng hoa tặng quà, lại thêm vô số từ ngữ có cánh, rốt cục vào nửa tháng trước anh ta cũng có thể khiến Thư Trúc hơi xiêu lòng. 

Thôi Phong mừng rỡ như điên, đồng thời anh ta cũng không nhịn được sinh lòng cảnh giác. Nhất là sau khi biết được người trước mặt. chính là Triệu Nam Thiên, anh ta hận không thể triệt để giẫm nát lòng tự trọng của đối phương dưới chân, sau đó nghiền thành cặn bã. Kết quả không ngờ tới tất cả đang bị một người phụ nữ triệt để phá hu. 

Sự ưu tú của Tô Mục Tuyết anh ta nhìn rõ trong mắt, đó là một loại ưu tú khiến anh ta tự ti mặc cảm, không có chút dũng khí để đối mặt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!