Lọc Truyện

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 45: Cao thủ pháp thuật.

Diệp Phi Nhiên quay đầu nhìn lại, người đang đứng phía sau anh vừa hay lại là đạo sĩ mà anh đã gặp ở Phố đồ cổ. 

Có vẻ như khi nãy mình đã quá phấn khích vì lấy được chiếc nhẫn chứa đồ nên mới không chú ý rằng tay đạo sĩ này vẫn luôn theo dõi mình từ phía sau. 

Lúc này, hai mắt đạo sĩ sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh, kêu lên với vẻ đầy kích động: “Giới Tử Tu Di, chứa đựng vạn vật, đúng là một món đồ tốt. Mau giao nó ra đây cho ông, ông có thể tha cho mày một mạng”. 

Diệp Phi Nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Mau cút khỏi đây, tôi có thể tha cho ông một mạng”. 

Tay đạo sĩ bày ra vẻ mặt dữ tợn, ông ta nói: “Nhóc con, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày đắc tội với tao, tao sẽ khiến mày không chỉ chết không có chỗ chôn, mà còn hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu thoát. 

Nếu mày giao chiếc nhẫn ra đây, ông đây sẽ không để mày thiệt đâu”. 

Thật ra, trong lòng đạo sĩ này vẫn còn hơi do dự, nếu người thanh niên trước mắt này có thể sử dụng pháp thuật Giới Tử Tu Di thì chắc chắn đó không phải người bình thường. 

Hơn nữa, vẻ mặt bình tĩnh kia khiến ông ta không thể nhìn thấu tâm tư bên trong được, vì vậy ông ta không vội vàng ra tay, mà muốn tìm hiểu rõ hơn về đối phương trước đã. 

Diệp Phi Nhiên cau mày: “Phiền vãi, có định cướp hay không? Không cướp thì tôi đi đây”. 

“Nếu mày đã muốn chết, ông đấy sẽ tiễn mày lên đường”. 

Vì món bảo vật trước mặt, đạo sĩ cũng chẳng thèm để ý nhiều nữa, ông ta vỗ nhẹ lòng bàn tay. 

Nếu như ở Trúc Cơ trước kia, chắc Diệp Phi Nhiên vẫn phải dè chừng đạo sĩ, nhưng bây giờ thì khác rồi, hai người hoàn toàn cách biệt nhau một cấp bậc về phương diện tu vi võ đạo. 

Anh chẳng còn lý do gì phải tránh né, lòng bàn tay vỗ một cái tiếp chiêu đánh của đạo sĩ. 

Lúc hai chưởng đánh chạm vào nhau, chỉ nghe thấy 'ầm' một tiếng, đạo sĩ lập tức bay ngược ra phía sau cách đó mười mấy mét như diều đứt dây, ngã phịch một cái xuống mặt đất, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi. 

Ông ta bò từ dưới đất bò dậy, nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ đầy kinh ngạc, ông ta không ngờ được rằng người thanh niên trước mặt mình lại có tu vi cao đến vậy, chỉ bằng một chiêu đánh lại khiến ông ta bị trọng thương đến nôn ra máu. 

“Mày đã là võ sĩ cấp Huyền?” 

Những gì Diệp Phi Nhiên có được là sự kế thừa võ thuật từ Cổ Y Môn, anh không rõ cấp bậc võ sĩ hiện tại của mình là gì cũng không hiểu võ sĩ cấp Huyền nghĩa là gì. 

Anh nói: “Cứng đầu vãi, có chút bản lĩnh đó mà còn học đòi cướp đồ của người khác”. 

“Nhãi ranh, đừng tưởng rằng mày đạt tới cấp Huyền là ghê gớm lắm, ông đây vẫn có thể giết mày như thường”. 

Lão đạo sĩ lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hai tay ông ta lật một cái, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một dãy lá bùa. 

“Đi chết đi”. 

Đạo sĩ hét lớn một tiếng, những lá bùa đó lập tức bay lên không trung như có linh khí, nối đuôi nhau tạo thành một con rồng dài, rồi sau đó đột nhiên bốc cháy, hóa thành một con rồng lửa lao thẳng về phía Diệp Phi Nhiên. 

Sau khi phát động ra một con rồng lửa, đạo sĩ đầy vẻ đắc ý, đây đều là những lá bùa ông luyện chế vô cùng cẩn thận, tuy rằng ngọn lửa của con rồng này vẫn chưa thể bằng ngọn lửa bẩm sinh, nhưng nó vẫn mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa thông thường. 

Mặc dù đối thủ là một võ sĩ cấp Huyền, nhưng tuyệt đối sẽ không thể ngăn chặn được đòn tấn công pháp thuật của mình. 

Diệp Phi Nhiên nhìn con rồng lửa đang gầm thét mà tiến về phía mình, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhạo báng, anh đã được kế thừa võ công của Cổ Y Môn, sức lực tinh thần của anh cực kỳ mạnh mẽ, tu vi về mặt pháp thuật cũng bỏ xa võ đạo. 

Đối mặt với con rồng lửa đang lao về phía mình, anh khẽ vung tay lên một cái, không những khiến con rồng lửa ngừng tấn công mà ngay lập tức khiến nó quay đầu lại và lao về phía đạo sĩ. 

“Kết ấn không gian, nắm giữ Càn Khôn, mày. . . mày. . . Là cao thủ pháp thuật!” 

Đạo sĩ kinh ngạc đến tột cùng, nhưng lúc này con rồng lửa đã lao tới trước mặt ông ta, ông ta vội vàng liều mạng chống cự. 

Đáng tiếc là rồng lửa rất mạnh, ông ta lại không có pháp lực mạnh mẽ như Diệp Phi Nhiên, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị rồng lửa bao quanh, lông mày và tóc của ông ta đều bị thiêu rụi. 

Đạo sĩ cũng rất bất chấp, từng đợt bùa chú bay ra khỏi lòng bàn tay, tốn rất nhiều sức mới dập tắt ngọn lửa trên người, ông ta cũng chẳng dám nán lại lâu nữa, chạy như bay trốn khỏi nơi đây. 

Một võ sĩ cấp Huyền trẻ như vậy cộng thêm việc đối phương lại là một cao thủ về pháp thuật chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể khiêu khích. 

Sau khi Diệp Phi Nhiên có được chiếc nhẫn chứa đồ thì tâm trạng vô cùng tốt, cũng chẳng thèm để ý tới đạo sĩ kia, anh quay người rời khỏi Tụ Bảo Viên, đi về phía khách sạn mà anh đang thuê. 

Đạo sĩ kia bỏ chạy, nhưng những gì mà ông ta nói khi nãy đã khơi dậy sự tò mò của anh. 

Võ sĩ cấp Huyền là gì? Cao thủ pháp thuật là gì? Rốt cuộc có bao nhiêu võ sĩ và người tu luyện pháp thuật trên thế giới này, cấp bậc của họ được phân chia như thế nào? Đạo sĩ già này đang ở cấp độ nào? 

Thế nhưng những người bên cạnh anh bây giờ đều là người thường, những vấn đề này chỉ có thể để trong bụng trước đã, sau này có cơ hội anh sẽ tìm hiểu sau. 

Sau khi trở về khách sạn, Diệp Phi Nhiên bỗng nảy ra một suy nghĩ, các công cụ vẽ bùa như chu sa, giấy tiền vàng,... xuất hiện trên bàn. 

Anh cầm bút lông lên và bắt đầu vẽ những lá bùa trên tờ giấy tiền vàng. 

Những thứ như bùa chú chính là khơi gợi lên linh khí của đất trời bằng chính pháp lực của mình, đồng thời tích trữ sẵn năng lượng dưới dạng bùa vẽ trên giấy tiền vàng. 

Có thể nói, lá bùa là một loại năng lượng được dự trữ sẵn từ trước đó, đến thời điểm mấu chốt thì có thể đánh ra chỉ với một ý nghĩ. 

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh vẽ bùa, nhưng đã được kế thừa của Cổ Y Môn, trình độ pháp thuật uyên thâm, nên việc vẽ một lá bùa không phải là chuyện khó. 

Chỉ trong vòng hơn một giờ, anh đã vẽ ra được hai mươi lá bùa trừ tà, hai mươi lá bùa lửa, hai mươi lá bùa ngũ lôi và một số lá bùa lẻ tẻ khác nữa, tất cả đều được cất vào trong nhẫn chứa đồ. 

Những thứ như này có chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng chẳng hại gì, trong những thời khắc quan trọng có dự liệu trước vẫn hơn. 

Ví dụ như cái bùa Ngũ Lôi kia, cho dù gặp phải võ sĩ có tu vi cao hơn anh, nếu anh phát động ra hàng loạt chắc cũng sẽ khiến cho đối phương hoảng sợ, nhân cơ hội anh có thể chạy trốn. 

Vừa chuẩn bị xong mấy thứ kia thì điện thoại di động bên cạnh anh đổ chuông, đó là cuộc gọi của người anh em tốt, Hàn Soái. 

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Hàn Soái truyền đến ngay: “Thằng ba, tám giờ tối nay, quán bar Dạ Vị Ương ở khu Đông Thành, mày không được đến muộn đấu đấy, chuyện chung thân đại sự của anh em, mày nhất định không được đến muộn”. 

Diệp Phi Nhiên nói: “Yên tâm đi, mặc dù anh không đẹp trai bằng em, nhưng có người anh em là em đây, chắc chắn em sẽ giúp anh rước được người đẹp về nhà”. 

Là một người kế thừa Cổ Y Môn, anh hoàn toàn có thể tự tin như này. 

“Mày lấy đâu ra dũng khí mà nói ra lời này đấy, không biết anh đây mới là người gánh giá trị sắc đẹp trong ký túc của chúng ta hả?”, Hàn Soái nói: “Không nói nữa, anh phải gọi điện thoại cho Ngọc Đình, tối nay gặp”. 

Hàn Soái nói xong liền cúp điện thoại. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!