Lọc Truyện

Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em

“Đình Đình, em đang không khỏe. Sao lại ra đây làm gì?” Lãnh Thiên vội vã lao đến đỡ lấy cô, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.

“Em mang cơm trưa đến cho anh này, nhưng mà anh lại ăn mất rồi...” Đình Đình xụ mặt khi thấy hộp cơm còn đang ăn dở của Lãnh Thiên. 

Hắn thở dài, vừa đỡ cô ngồi tạm xuống mớ gỗ phía sau vừa nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh đã dặn em đừng nấu cơm cho anh nữa, lo mà dưỡng bệnh cho tốt.” 

“Em cứ nấu đấy, anh làm việc nhiều như vậy mà chỉ ăn cái hộp cơm bé tí làm sao mà đủ no.” Đình Đình nhanh tay mở nắp hộp cơm mình mang đến rồi đặt lên tay Lãnh Thiên bắt hắn ăn cho bằng được. Hắn chỉ biết thở dài bất lực, vui vẻ đón lấy hộp cơm từ tay cô. 

Cả hai vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả, chỉ khi ở cạnh Lãnh Thiên, Đình Đình mới cảm thấy vui vẻ như vậy.

"Đình Đình, tặng em này." Lãnh Thiên đặt hộp cơm sang một bên rồi dúi vào tay cô chiếc hộp nhỏ mà hắn luôn cất trong túi áo. 

Đình Đình không giấu nổi sự tò mò cho nên đã lập tức mở ra mà chẳng chút ngần ngại. Bên trong, một chiếc vòng ngọc thạch màu hồng phấn, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời dần hiện ra, vừa nhìn đã biết là thứ vô cùng có giá trị.

"Anh muốn tặng nó cho em từ lâu rồi, nhưng mà… không dám…" Lãnh Thiên ngại ngùng, hai má hắn đỏ lên thấy rõ. 

Thì ra tên thỏ đế này đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, hắn muốn dùng chiếc vòng này làm vật tỏ tình trước khi nói rõ thân phận thật của mình cho Đình Đình biết. Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, hắn sẽ lập tức về Lãnh gia để báo với ông Lãnh Hàn về cô người yêu của mình.

Đợi khi Đình Đình vừa đeo chiếc vòng ngọc vào tay, Lãnh Thiên liền chớp thời cơ để nói ra ý định của mình: "Em đồng ý làm người yêu anh nhé."

Sau câu nói đó, nhịp tim Lãnh Thiên đột ngột tăng lên. Hắn hồi hộp quan sát thật kỹ từng nét cảm xúc đang xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Đình Đình.

"Em… đồng ý!" Cô e thẹn cúi gằm mặt, trong cổ họng phát ra vài tiếng lí nhí.

“Đình Đình, con vừa mới đi đâu.” Cô vừa trở về từ công trình đã bị ông Đình Vũ gọi lại, ông ta đã ngồi sẵn ở sopha chỉ để đợi cô về. Thông qua giọng nói, Đình Đình cũng đoán được ông ta chắc chắn đang khó chịu trong người.

“Dạ... Con đi mua ít đồ thôi ba...” Đình Đình kiếm đại một lý do nào đó để lấp liếm cho qua chuyện, cô biết rõ nếu để ông ta biết việc mình lại chạy đến công trình tìm Lãnh Thiên, chắc chắn ba cô sẽ nổi trận lôi đình.

“Mua đồ? Chẳng lẽ kẻ ăn người ở trong Đình gia chết hết rồi nên con mới phải đích thân đi mua sao?” Ông Đình Vũ đập mạnh tay lên mặt bàn, ngữ khí vô cùng giận dữ làm Đình Đình có chút lạnh người, 

“Con...” Cô vừa định lên tiếng biện hộ đã bị ông Đình Vũ cướp lời: “Con đừng nghĩ ba không biết con vừa chạy đến chỗ thằng nhãi kia. Nếu con muốn tốt cho nó thì ngoan ngoãn ở yên trong nhà đi, ba mà biết con còn gặp nó thì đừng trách ba không xử lý nó.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!