Lọc Truyện

Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em

Hắn hướng ánh mắt về phía Minh Kỳ, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đầy bí ẩn: “Cậu nhanh về đi, nói với ba tôi là hiện tại tôi sống rất tốt, tạm thời sẽ không về Lãnh gia đâu. Ông ấy cũng không cần cho người gọi tôi về, khi nào tôi làm xong việc cần làm sẽ tự động về lại Lãnh gia thôi.” 

Dứt lời, Lãnh Thiên đã duỗi chân đạp mạnh một cái làm Minh Kỳ mất đà mà lao thẳng một mạch ra ngoài cổng. Hắn cười lớn rồi nhanh chóng quay trở lại với hộp cơm đang ăn dở của mình.

“Lãnh Thiên!” Vừa đưa muỗng cơm lên miệng Lãnh Thiên đã phải khựng lại khi từ đằng xa vang lên tiếng kêu lảnh lót của một người con gái.

Cô gái với mái tóc đen dài, được tết con rít gọn gàng sau lưng. Trên người cô khoác lên chiếc đầm voan màu cam đào tung bay trong gió. Nhưng điều bất thường ở đây chính là bước đi của cô ấy lại không được bình thường, một bên chân vẫn còn đang bó bột cùng với cây nạn rõ to luôn được cô giữ chặt bên người.

“Đình Đình, em đang bị thương như vậy, không chịu ở yên trong nhà mà lại ra đây làm gì?" Lãnh Thiên vội vã lao đến đỡ lấy cô, gương mặt lộ rõ sự lo lắng.

Đình Đình là con gái cưng độc nhất của ông chủ thầu, cô thường xuyên chạy đến công trường để chơi với ba mình cho nên mới có cơ hội gặp được Lãnh Thiên. Nhưng cuộc chạm mặt lần đầu của cả hai lại chẳng mấy nhẹ nhàng.

Lần đó Lãnh Thiên đang đứng trên giàn giáo cao để sơn tường, ngay khi hắn trượt chân ngã xuống lại vừa đúng lúc Đình Đình xuất hiện. Thấy hắn đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ chừng vài giây nữa thôi là ngã nhào xuống đất, cô gái nhỏ chẳng suy nghĩ gì nhiều mà lập tức lao đến, dùng cơ thể bé nhỏ của mình để mà đỡ lấy cả thân người lực lưỡng của hắn.

Cũng may giàn giáo nơi Lãnh Thiên đứng cũng không quá cao, nhưng hậu quả là cái chân trái của Đình Đình bị bó bột trắng toát, đi đâu cũng phải ôm theo cái nạn lớn bên người.

Vì áy náy mà từ ngày hôm đó, Lãnh Thiên thường mò đến đứng bên dưới cửa sổ phòng Đình Đình mà lớn tiếng xin lỗi. Sáng, trưa, chiều, tối, cứ có thời gian rảnh sẽ đều thấy hắn xuất hiện bên dưới cửa sổ. Hắn phiền đến mức bị ông chủ thầu lôi cổ ném về lại công trình không biết bao nhiêu lần mà đếm hết.

Nhưng nước chảy thì đá mòn huống chi là tâm trí non nớt của cô bé mới lớn, Đình Đình tuy không trực tiếp ra mặt mỗi khi Lãnh Thiên la ó bên dưới cửa sổ phòng mình. Nhưng Đình Đình vẫn luôn nhìn lén về phía hắn, âm thầm mỉm cười và rồi trong tâm trí cô đã ghi khắc hình bóng hắn lúc nào không hay. 

Chỉ cần ngày nào không thấy Lãnh Thiên chạy đến tìm mình, Đình Đình sẽ như ngồi trên đống lửa, bồn chồn không yên, cứ vài ba phút lại cố ôm theo cái nạn lớn lê từng bước về phía cửa sổ mà ngóng hắn đến dài cổ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!