Lọc Truyện

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc

Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả ; Dao Ninh

Chap 2

... Tối, bà mang hạt đi luộc cho nguội, rồi bắt Hạnh ăn hết một rổ hạt ngay từ dưới bếp. Lúc đầu ăn dăm bảy hột thì nghe có vẻ bùi bùi ,beo béo, nhưng khi đã ăn quá nửa thì lại vừa khô vừa ngán. Lắc đầu không ăn nữa, nhưng bà Hàng lại dúi mấy hạt đã bóc vỏ sạch vào tay con hối thúc:

- ăn đi con phải ăn hết mới được đứng dậy.

Hạnh nhìn mẹ rồi nhận lấy hạt mít bỏ vào mồm nhai,lòng không khỏi thắc mắc. Bà Hàng không nói gì với con chuyện hôm nay sang gặp bà Lệ mối nói chuyện lấy chồng ,càng không muốn nhắc đến chuyện trinh tiết, phần vì ngại ,cái chuyện ấy không thể bô bô nói thành lời, phần vì sợ, nếu chẳng may mà Hạnh mất thật, thì chính bà cũbg chưa biết giải quyết thế nào ,mà hỏi bỗ bã quá chắc gì Hạnh đã chịu nhận.

Sau khi ăn gần hết một bát tô hạt lạc luộc, Hạnh no tưởng muốn vỡ bụng. Cô lệnh khệnh đi vào buồng tính ngủ, thì bà Hàng đi theo sau nói,tay đã cầm sẵn thúng tro bếp bà đã lấy từ trước,vừa theo bà vừa gọi;

-Này! Đừng có ngủ đấy, tí tao có việc cần làm,mày ngồi yên ở đấy đi.

Hạnh được bà Hàng gọi ,nhìn thấy thúng tro bếp thì không khỏi thắc mắc,mà hỏi thì u lại không nói

Cô ngồi trên giường nhìn những thứ bà Hàng chuẩn bị . Cẩn thận chốt cửa ở trong , bà đặt cái thúng tro giữa gian buồng chỉ héo hắt ngọn đèn dầu là chiếu ánh sáng lờ mờ, nhưng Hạnh đủ rõ để nhìn những gì bà đang chuẩn bị.

Xung quanh thúng, bà Hàng để thêm cả túi ninong để tránh tro bay ra ngoài. Khi xong Xuôi hết cả bà mới gọi con gái:

-Hạnh, mau lại đây u dặn.

Cô gái vội vàng lật đật đứng dậy, bà Hàng nhìn con rồi nói:

- Bây giờ, mày đứng vào thúng tro bếp này, dạng hai chân ra, chừng nào muốn đánh rắm thì gọi u, nhớ chửa?

- Nhưng, cái này để làm gì hả u?

Hạnh vẫn ngơ ngác không hiểu u mình tính làm gì, bà Hàng chép miệng nói giảm đi:

-À?bài kiểm tra trinh tiết khi con gái mười lăm tuổi ấy mà. Ngày xưa u cũng được bà ngoại kiểm tra, mày đừng có lo. Thôi, đứng vào đây.

Nói rồi, bà kéo tay con gái đứng giữa thúng tro bếp đã để . Khẽ vén cái váy đụp dài quá đầu gối xuống cho con, bà sợ tro chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng khiến nó bay loạn xạ. Thế nên bà rất cẩn thận trong khâu này

- U này, mà làm thế này thì biết thế nào còn hay mất. Mà con đã ăn nằm với ai đâu hả u.

Thấy con gái thắc mắc, bà liền gắt nhẹ:

- Cái thủ tục nó phải như thế, mày cứ làm theo đi . Nếu mày còn trinh thì khi đánh rắm, tro sẽ không bay ra ngoài nhưng mày đã mất trinh ,thì tro sẽ bay loạn cả lên.


-Nhưng... nhưng sao lại thế ạ?

Hạnh không ngừng hỏi khiến chính bà Hàng cũng phát bực . Ấn đầu con một cái bà rít lên :

-Ôi giời ơi con ngu này! Nếu còn trinh thì làm gì có thủng... chỗ nào đâu mà khí nó ra được. Còn nếu mấy rồi ,lỗ ấy thủng, thì hơi thoát ra tạo thành gió tro bay là dễ hiểu còn gì. Nói thế này cho mày dễ liên tưởng này ,ví dụ một cái túi kín khi mày cho không khí vào thì nó sẽ căng lên. Nhưng cái túi ấy mà thủng ,không khí sẽ thoát ra ngoài mày giơ lên mặt nó sẽ phải gió ấy,cái này cũng tương tự thế. Thôi ,hỏi ít thôi ,đứng vào đây, khi nào muốn xì hơi thì phải nói với u nhớ chửa.

Hạnh gật đầu, cô bé thật thà làm như lời u dặn. Thảo nào mà lúc tôi u lại bắt Hạnh ăn hết cả rổ hạt mít luộc ,cuối cùng cũng chỉ để cô oánh một quả rắm thần sầu kiểm tra còn din hay đã mất. Tầm này khi nghe Hạnh nói chưa ngủ với người đàn ông nào, nhưng tất nhiên tầm này bà Hàng không tin ai được nữa. Mà cho dù một mình bà có tin thì ích gì quan trọng là mọi người kia kìa , nếu họ mãi nghi ngờ ,thì Hạnh mãi mãi sẽ ế chồng .

Từ chỗ thúng tro Hạnh đứng cách chỗ giường không xa, mới đầu bà Hàng còn chăm chăm chú ý quan sát. Nhưng gần một tiếng trôi qua, vẫn không thấy Hạnh có động tĩnh gì. Chân đã mỏi ,cô lí nhí nói với u:

-U ơi! Con mỏi chân lắm, con... con muốn đi vệ sinh.

- Từ từ, Tí rồi đi sau, cố gắng lên, xong việc rồi nghỉ luôn một thể


Nghe u nói hạnh chỉ biết cố gắng đợi . Tuy thời gian trôi qua đã khá lâu, nhưng con gái bà vẫn chưa xì hơi để kiểm chứng. Bà không tin với một rổ hạt mít mà lại không có tác dụng tí nào.

Ngồi chán lại nằm ,bà Hàng cố banh mắt trông con nhưng rồi chính bà lại là người buồn ngủ. Cơn buồn ngủ chết tiệt cứ thế kéo hai mi mắt của bà nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Hạnh vẫn đứng đấy , tuy mỏi, nhưng không dám ra khỏi cái thún,g bởi cô biết tính u, nếu làm hỏng chuyện cô cỹng sẽ bị đánh như thường. Hạnh Mười lăm tuổi thật đấy nhưng cô chưa từng nắm tay ai ,hay có chút tình cảm nào với người khác giới, chứ đừng nói là ăn nằm. Cả ngày cô chỉ biết theo u ra đồng cấy gặt, trồng rau, chăn gà chăn lợn, chứ nào có đi đâu xa bao giờ mà mất với chả còn. Mà cho đến giờ, chính cô cũng không biết rõ cái quý giá ấy chính xác nó đang nằm chỗ nào.

Và, cái thời đại cổ hủ trọng nam khinh nữ này luôn ép người đàn bà vào trong khuôn phép, giữ mình, chuyện trinh tiết được đặt lên bàn cân quý giá sánh ngang với nghìn vàng. Chính vì sự quan trọng ấy, mà người đời không cho phép phụ nữ được mất thứ ấy khi chưa lấy chồng. Còn hay mất, họ sẽ đánh giá về nhân phẩm ,,cũng như cách dạy dỗ của thầy u ,có nghiêm khắc hay không, có nề nếp hay không.

Điển hình như bà Lệ mai mối ,bà là người phụ nữa đầu tiên trong xã đứng lên bỏ chồng, thời ấy chỉ có đàn ông bỏ đàn bà, chứ không hề có chuyện ngược lại . Chính vì khác người, cho nên bà bị người làng trên xóm dưới đàm tiếu, chê bai,nhưng bà Chả hề để tâm ngược lại còn ăn nằm với rất nhiều người khác. Nếu không làm cái nghề này, được mọi người kính trọng, nể nang vì nhờ giúp đỡ, thì không đời nào bà được ánh mắt kính trọng từ mọi người như bây giờ.

Khi còn đang mơ màng, thì bụng bắt đầu sôi lên sùng sục, dự là sắp xì hơi , Hạnh gọi;

- U ơi! Con sắp...

Tuy mệt,nhưng Nghe câu đầu tiên bà Hàng đã bật dậy như cái lò xo rồi nhào đến chỗ con gái đứng, bên dưới vẫn còn hứng thúng tro nguyên si.

. Nhưng buồn thay, khi bà Hàng vừa lao xuống, cũng là lúc Hạnh thả một quả rắm muốn banh nóc nghe một cái " Đủm" kèm theo là mùi thối nhức đến tận óc. Tro bay khắp buồng, trong thúng đầy mà nay tro đã vơi đi quá nửa. Quả xì hơi vừa rồi cũng khiến tro bay thẳng vào mặt,vào lỗ mũi của bà Hàng dính đen trũi, nhưng bà cứ chăm chăm nhìn vào cái thúng ấy mặt thất thần. Như vậy có nghĩa, bà Lệ mối và tất cả người làng này đồn đại là đúng.

Lê cái đít lên thành giường,bà buồn bã nói với con:

- rốt cuộc mày ăn nằm với ai hở con? Thả rắm to thế này thì mấy mẹ nó rồi còn đâu. Con ơi là con ,sau này biết giấu mặt đi đâu.

Bà Hàng vừa đánh vào người con vừa khóc lóc. Hạnh nhìn u rồi nói:

- U nói với vẩn gì thế? Con không có thế đâu nhớ

Nói rồi, Hạnh bực dọc bê thúng tro đi, cô chả biết ai lại bày cho bà Hàng cái cách khốn nạn ấy, chả có gì kiểm chứng và cơ sở để dựa vào .

Nhưng, bà Hàng lại tin bà Lệ hơn con gái, sáng hôm sau bà kể chuyện với chồng, ông Hàng trách vợ ,nhưng cũng không dám đánh con. Con dại cái mang , cũng do ông bà chả để ý gì đến con đến cái, tính tình con lại dở dở ương ương, cho nên chuyện này là điều khó tránh khỏi

Cả đêm ông bà không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện cả làng này không ai dám lấy con mình,điều tiếng đã chớ, nó lại phải chịu cảnh cô quạnh đến già khiến ông bà không đành lòng.

Nghĩ đến mà ức! Thằng khốn nạn nào mà lại cướp đi đời trong trắng của Hạnh, lại còn không đứng ra nói chuyện đàng hoàng,trai gái độc thân chưa lập gia đình có gì mà xấu mặt. Muốn đánh con gái một trật cho hả cơn tức,nhưng đánh nó cái màng trinh cũng đã mất rồi , chả liền lại được:

-Ông này! Giá như cái màng trinh nó như tờ giấy nhỉ.

- Ý bà là sao?

Bà Hàng thở dài thật thà nói với chồng:

- Nếu cái màng ấy như tờ giấy ,rách mình có thể lấy cơm nguội hay hồ dán dính vào,lại y xì như mới.

Đang bực mà nghe bà Hàng nói, chồng cũng phải bật cười,ông quay ra đáp;

- Cái Hạnh nó tính dở hơi hóa ra nó được truyền từ bà sang . Nếu cái đấy mà dễ như thế, thì so thế đếch nào với vàng? Mà như mấy bà già đẻ mấy lứa mép thâm thề lề như đít trâu chắc keo nào gắn nổi, gắn vào lại bung cả keo ấy chứ đẹp đẽ gì ...

Bà Hàng im lặng một chập nghĩ đến con mà lòng tan nát , không ngủ đường bà ngồi bật dậy nói:

-Thế bây giờ ông tính thế nào? Chả lẽ cứ để con mình nó chết già hay sao?

Ông Hàng ngồi dậy theo vợ, ngồi dựa lưng vào vách đất ông nén thở dài đáp lời;

- Tôi tính thế này! Đằng nào ở đây cái Hạnh cũng không ai ngó, chi bằng, mình cho nó sang nhà cụ Điều làm hầu...

- Sao lại sang nhà đấy? Ông không nghe tiếng cụ Điều già có thói dâm đê tiện à? Con mình sang chả may...

- Chả may ? Chả may làm sao? Nó còn cái gì đâu mà dè mà giữ? Ý tôi chính là muốn thế đấy .

Ông Hàng gắt vợ, bà không hiểu gì thì ông nói tiếp:

- Ngày hôm nay tôi với bà sang nhà mụ Lệ mối,khi đi qua cổng nhà Lão Điều, tôi thấy gia nhân đang gián tờ tuyển người hầu gái. Tại sao lại vào nhà ấy ư? Vì lão Điều nổi tiếng dâm dê, con Hạnh nhà mình vào đấy là đúng bài , kể ra nó hơi tồ ,nhưng được cái mặt mũi cũng không đến nỗi. Sang bên ấy, lợi dụng lão ấy, mà nói thẳng là lão sẽ ăn nằm với con Hạnh, nếu nó mang bầu, thì con Hạnh đường đường chính chính làm lẽ.

Hóa ra ông Hàng cũng có mưu đồ cả, bà Hàng nhìn chồng ,lòng không khỏi lo lắng bèn hỏi lại:

- Chuyện chỉ đơn giản thế thôi sao? Tôi thấy đầy đứa con gái vào đấy làm ấy thôi, nếu chúng nó cũng nghĩ như mình, thì cứ ăn nằm với lão Điều rồi làm lẽ không sướmg hơn à. Mà Lỡ may lão Điều làm nó có bầu rồi lại không nhận thì sao. Với lại ,tôi nghe nói tuy lão Điều vợ chết lâu lắm rồi, nhưmg lão không cưới vợ, bởi u hắn quái thai khó tính lắm. Tôi sợ con Hạnh nhà mình nó khổ....
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!