Lọc Truyện

Truyện Tổng Tài Muốn Nuôi Nhốt Tôi

"Anh ơi..."

"Câm miệng!" Kỷ Lãng Tư bực tức, cũng may người phụ nữ này không quá nặng nếu không hắn đã vứt cô đi từ lâu rồi. Cánh tay bị thương của hắn vẫn âm ỉ đau đớn hắn phải nhanh chóng tìm nơi chữa thương.

"..." Chu Tước ngoan ngoãn không nói nữa bàn tay nhỏ bé càng ôm chặt lấy cổ hắn, sợ hắn sẽ ném mình đi.

"A... Anh ơi! Đằng kia...có cây kìa!" Chu Tước phấn khích hét lên... cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Không ngờ trên xa mặc này lại có thể mọc nhiều cây cối như vậy. Có cây là sẽ có nước...

Kỷ Lãng Tư không nói chuyện cứ tiếp tục tiến về phía trước. Tới một gốc cây liền thô lỗ quăng cô xuống.

"Aaaa..." Chu Tước đau đớn nhưng rất nhanh liền phấn khích bò tới đám cỏ có chút úa vàng ngắt lấy rồi không do dự cho vào miệng nhai. Cô đói sắp chết rồi...

 

Kỷ Lãng Tư lắc đầu, người phụ nữ này đúng là rất ngốc. Vào lúc này cô ăn những cây cỏ đó tuy không có độc nhưng sẽ chỉ khiến cơ thể thêm mất nước mà thôi. Hắn nhàn nhạt tìm kiếm xung quanh liền phát hiện một bụi xương rồng nhỏ.

Kỷ Lãng Tư tiến tới dùng bàn tay thô ráp dễ dàng bẻ một đoạn xương rồng vắt nhựa vào miệng mình.

Chu Tước đang nằm trên mặt đất thấy vậy liền cố gắng đứng dậy loạng choạng tới chỗ hắn. Khuôn mặt không giấu nổi sự tò mò mà quan sát, nhìn biểu tình trên mặt hắn lạnh tanh. Chẳng lẽ nhựa của cây xương rồng này lại có thể uống được?

Chu Tước bắt chước đưa tay muốn bẻ một đoạn xương rồng nhưng bàn tay vừa chạm vào liền bị gai xương rồng đâm vào. Cô sợ hãi thụt tay lại nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương nhưng dường như Kỷ Lãng Tư lại không hề quan tâm cô.

 

Chu Tước loay hoay một hồi cũng không thể bẻ được thì lúc này Kỷ Lãng Tư mới chán ghét bẻ một đoạn xương rồng vứt về phía cô. Chu Tước mỉm cười với hắn nhưng vẫn là không dám dùng tay bóp mủ xương rồng ra nên đành phải chờ từng giọt nhỏ xuống.

Cô há miệng thật lớn chờ đợi mủ xương rồng rơi xuống miệng nhưng kết quả là...

"Phụt!...." Chu Tước nhăn nhó phun ra, thật đắng... Đắng chết cô mất. Vậy mà người đàn ông kia lại thản nhiên uống nó mà không một chút nhíu mày. Cô nhìn về phía hắn liền nhận thấy nụ cười khinh bỉ trên mặt hắn thoáng qua rồi vụt tắt. Chu Tước có chút bực tức, người đàn ông này là đang khinh thường cô sao? Cô nhăn mặt cố gắng uống thêm vài giọt mủ xương rồng. Cảm giác đắng ngắt khiến cô ghê tởm... Bây giờ cô mới thấy đồ ăn mà cô lục trong thùng rác còn ngon chán.

 

Không ngờ có một ngày cô lại lạc trên xa mạc hoang vắng này với một người đàn ông. Ước gì đây là một cơn ác mộng, ước gì khi cô tỉnh lại bản thân sẽ đang nằm trên chiếc giường ấm áp của mình.

Chu Tước lười biếng nhanh chóng di chuyển thân thể mệt mởi dựa vào một gốc cây nhỏ. Nhiệt độ trên xa mạc lúc này cũng phải lên tới 48°, cô phải cố gắng nghỉ ngơi giữ sức lực. Chu Tước bắt đầu bị cơn buồn ngủ tra tấn, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên trong đời mà cô buồn ngủ như vậy. Mỗi lần căng thẳng cực độ đại não của cô sẽ bắt đầu hoạt động trì trệ sau đó liền chậm phản ứng đi rất nhiều khiến hành động cùng lời nói của cô trở nên lệch lạc.

Lần nữa tỉnh dậy cô liền cảm giác cơ thể mình như có gì đó đang quấn quanh lấy mình. Thứ đó cứ thế mà đè lên mặt khiến cô khó chịu, Chu Tước tay cầm lấy vật đấy liền phát hiện có gì đó không đúng.
"Aaaa..." Khi vừa mở mắt ra một cảnh tượng khiến cô kinh hoàng. Một con rắn lớn to chừng bắp tay đang ở trên mặt vô.... Chu Tước sợ hãi dùng tay còn lại giữ đầu con rắn lại có cảm giác ướŧ áŧ tanh nồng xộc vào mũi. Hóa ra con rắn này đã chết rồi,vậy nó làm cách nào mà bò tới chỗ cô chứ? Chẳng lẽ...

"Cô thật ngốc!" Kỷ Lãng Tư đi tới nhặt lấy xác rắn lên, lúc nãy nhân lúc cô ngủ hắn liền đi xung quanh một vòng muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng thật đáng tiếc nơi này vốn không có người, cũng may cánh tay hắn chỉ bị thương nhẹ nếu không thì chắc chắn mọi chuyện đã rắc rối rồi.

Lúc hắn định quay về liền thấy một con rắn lớn bò tới, trên xa mạc tất nhiên là phải vận dụng tất cả những thứ thiên nhiên ban tặng rồi. Vậy là hắn liền đập một phát khiến đầu rắn nát bét... Ở đây không có lửa thì chỉ có thể ăn thịt rắn sống thôi.
Kết quả khi hắn trở về thì cô gái kia vẫn còn ngủ say, trong lòng liền có cảm xúc khó tả nổi. Hắn muốn thử xem cô gái này sau khi thấy xác rắn này thì sẽ như thế nào, quả là ngu ngốc hết biết.

Chu Tước nhanh chóng quăng con rắn ra chỗ hắn khuôn mặt trắng bệch không nói lên lời. Từ trước tới nay thứ cô sợ nhất là rắn... vừa nhìn thấy con vật không chân bò trên đất cũng khiến cô sợ chết mất rồi.

Kỷ Lãng Tư nhặt con rắn lên sau đó thản nhiên đưa xác rắn lên miệng cắn một miếng xé thịt nó ra.

"Aaaa...."

"Muốn ăn không?" Hắn nhìn cô cười thích thú, lần đầu tiên vui vẻ hỏi cô một câu.

Chu Tước lắc lắc đầu không dám nhìn hắn

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!