Lọc Truyện

Truyện Tổng Tài Muốn Nuôi Nhốt Tôi

Cái lạnh của nước biển khiến cơ thể của cô dần yếu đi. Chu Tước mệt mỏi muốn ngủ nhưng lại không dám, cô sợ mình ngủ quên thì sẽ bị người đàn ông kia bỏ mặc mình chìm trong nước biển.

Nhưng mà... Lạnh quá! Cô thật sự không trụ nổi nữa rồi....

Ánh sáng nắng gắt khiến Chu Tước mơ hồ, Cô đưa tay xoa xoa mi tâm.

"Nơi này là đâu?" Cô cố gắng gượng dậy vài lần nhưng không được. Có phải cô chết rồi không? Chu Tước hoảng hốt cắn vài cái vào lưỡi mình. Cũng may là còn cảm giác đau.

"Bốp bốp bốp."

"Tỉnh đi! loại phụ nữ ngu ngốc này! Tỉnh." Kỷ Lãng Tư vỗ vỗ vài cái lên mặt cô. Người phụ nữ này đã ngủ hơn bốn tiếng rồi...

"A..." Chu Tước kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy hẳn. Cô ngồi dậy đánh giá một lượt xung quanh, toàn cát là cát có phải là cô đang lạc tới xa mạc sahara rồi không? Thảo nào ở đây lại nóng như vậy...

 

"Ngu xuẩn!" Kỷ Lãng Tư chửi rủa một câu, tâm tư của cô chẳng lẽ hắn lại không nhìn ra?

Lúc này Chu Tước mới chú ý tới người đàn ông trước mặt. Đêm qua trời tối nên cô vẫn chưa nhìn kĩ khuôn mặt của hắn, Gương mặt cương nghị chững chạc có chút quen thuộc... là người đàn ông đã từ chối cô gái nước ngoài kia sao? Thảo nào...

"Nhìn gì?" Kỷ Lãng Tư khó chịu trước cái nhìn xăm soi của cô. Thật giống như cô đang xem thế giới động vật vậy, khuôn mặt ngu ngốc với biểu cảm khó đỡ.

"Không! Không có." Chu Tước sợ hãi quay mặt đi chỗ khác. Nhớ tới cảnh máu me đêm qua cùng khuôn mặt lạnh tanh khi gϊếŧ người của hắn khiến cô có chút rụt rè. Nhưng cô chắc chắn hắn là người tốt nếu không đêm qua hắn đã bỏ mặc cô tự sinh, tự diệt giữa biển rồi.

"Anh ơi... Cảm ơn anh đêm qua đã cứu em." Chu Tước thấp thỏm nói nhưng đổi lại là biểu cảm nực cười của hắn.

 

"Tôi đâu có cứu cô, đêm qua là do cô ôm tôi quá chặt khiến tôi không dứt ra được vì vậy mới miễn cưỡng đem cô vào bờ." Hắn loạng choạng đứng dậy bỏ đi.

Chu Tước ngơ ngác, hóa ra là vậy. Vậy mà cô còn tưởng hắn có lòng tốt mà cứu mình. Chu Tước còn đang đắm chìm trong cảm xúc hỗn độn mới phát hiện người đàn ông kia đã bỏ đi thật xa rồi.

"Aaa... anh ơi! Chờ em với." Chu Tước loạng choạng trên cát nóng đuổi theo Kỷ Lãng Tư.

Mặt Trời lên tới đỉnh đầu, đây cũng là thời gian nóng nhất ở trong ngày. Cát trên xa mạc cũng nóng tới nỗi muốn bỏng cả chân.

"Anh ơi, đây là đâu vậy."

"Anh ơi, dừng lại đây một chút được không?"

"Anh ơi... đợi em."

Chu Tước như một đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi mà la hét chạy theo phía sau Kỷ Lãng Tư.

"Câm mồm!" Kỷ Lãng Tư tức giận hét lên, cánh tay bị thương trở nên đau đớn mới được sơ cứu đơn giản liền chảy ra máu.

 

"Dạ!" Cô ngoan ngoãn không nói nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo hắn.

Nhiệt độ trên xa mạc lúc này chắc chắn là trên 45°. Mà cơ thể của cô trời sinh đã yếu ớt rất nhanh liền mất sức lại vừa khát nước.

"Anh ơi, em thực sự....không đi nổi được nữa rồi. " Chu Tước ngã khụy xuống đất cô rất mệt, rất đói và khát. Xem ra số mạng của cô nếu không phải là chôn vùi nơi đáy biển thì cũng chết vì mệt.

Khuôn mặt trắng nõn của cô áp trên mặt cát nóng bỏng.

"Phiền chết!" Kỷ Lãng Tư nhàn nhạt nói, thật ra hắn có thể bỏ mặc cô gái ngu ngốc kia tự sinh tự diệt trên hoang mạc này. Nhưng lương tâm hắn lại không cho phép, dù sao cô cũng là một người vô tội hơn nữa hắn từng là một quân nhân.

Trên xa mạc nóng bỏng, một người đàn ông cao to tay bị thương đang cõng một cô gái nhỏ.
Chu Tước lần nữa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên lưng của người đàn ông xa lạ kia. Cơ thể hắn tỏa ra một mùi hương nam tính khiến người ta mê mẩn, thảo nào người phụ nữ nước ngoài kia lại yêu thích hắn tới vậy.

Bờ vai của hắn rất rộng, bước đi kiên định tiến về phía trước. Đôi mắt nhỏ đen láy của cô hướng tới cánh tay bị thương của hắn mà khâm phục không thôi.

Không ngờ trên đời này lại có một người chịu giúp cô trong lúc khó khăn hoạn nạn, trong lòng Chu Tước liền cảm giác có chút ấm áp. Người đàn ông này thật tốt... Giá như, giá như người đàn ông này là của cô thì tốt biết mấy.

Bỗng nhiên Chu Tước thật muốn tát mạnh vào mặt của mình. Vì sao cô lại có suy nghĩ viển vông như vậy chứ? Hắn ta vì lòng tốt mà cứu cô, vậy mà cô lại có ý muốn leo cao. Nhìn cũng biết người đàn ông này chắc chắn không phải là người bình thường.
Trên xa mạc khô cằn này đừng nói là thức ăn ngay cả giọt nước cũng không có. Cô ám ảnh nhất là cái đói, bởi vì từ trước tới nay Chu Tước đã nhiều lần suýt chết vì bị bỏ đói. Trước kia cô thường lục đồ trong thùng rác thậm chí là trộm đồ cúng trong nghĩa địa, lâu dần liền mắc căn bệnh ám ảnh vì cái đói.

Sau này khi xin được mấy việc vặt cô liền dành hết tiền của mình mua thức ăn, bản thân suốt mấy năm cũng chỉ dám mua ba bộ đồ mới.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!