Lọc Truyện

Truyện Cưới Chạy Bầu


Bốp!!!

Việt vừa dứt lời thì Lâm đã đấm thẳng vào mặt Việt cái nữa, rồi anh hung hăng túm lấy cổ áo Việt, bình thường dáng vẻ anh đã lạnh lùng, lúc này lại càng lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh nghiến răng nói:

- Tao thấy xấu hổ vì mày cũng là đàn ông. Đã là một thằng đàn ông thì sống sao cho đáng mặt đàn ông đi. Cái loại đi lăng mạ người yêu cũ của mình như mày xứng đáng làm rác rưởi hơn làm người.

- Mày nói ai rác rưởi?

- Tao nói mày đó! ( Lâm quát lớn)

Lâm có tí men rượu trong người nên càng nóng, Việt thì dù tức lắm nhưng đánh lại Lâm được 1,2 cái rồi sức không bật lại được Lâm nên chỉ đành bất lực chịu trận. Tôi thấy Lâm đánh liên tiếp vào Việt, sợ quá nên vừa run vừa gào:

- Anh đừng đánh nữa…đừng đánh nữa.

Lâm không thèm trả lời tôi, cũng may ngay sau đó nhân viên bảo vệ của nhà hàng đi tới, rồi tới nhân viên công ty. Nhân viên nhà hàng chạy tới nói vài câu xin Lâm thì anh mới dừng tay lại, mọi người nháo nhào nhìn nhau rồi hỏi thăm Lâm.

Anh liếc nhìn mọi người, lạnh lùng bảo:

- Mọi người vào trong tiếp tục đi. Tôi đã thanh toán!

Linh nghe vậy vội vàng đáp:

- Anh cũng vào trong ăn cùng mọi người đi ạ. Mọi người chờ anh nãy giờ.

- Tôi bận rồi.

Nói xong anh bước đi thẳng về phía cổng. Tôi đứng đó thất thần mãi, mọi người hỏi tôi nguyên nhân nhưng tôi không biết trả lời sao nên cứ đứng đực nhìn về phía cổng. Sau đó mọi người thở dài quay trở về bàn ăn, cái Trang đứng bên cạnh lay lay tay tôi:

- Sếp về rồi.

- Ừm.

- Thế làm sao đấy?

- Tao ra ngoài hóng gió thì gặp Việt. Lâm thấy Việt kéo tay với sỉ nhục tao nên đã đánh Việt.

- Vậy là sếp bảo vệ mày đấy.

- Ừ. Thôi mày vào ăn với mọi người đi. Tao không còn tâm trạng gì nữa. Tao về trước nhé.

- Ơ nhưng mà..

- Thôi vào đi. Nói với mọi người giúp tao vài câu nhé. Chứ vào đó tao cũng không ăn được gì.

Cái Trang chần chừ suy nghĩ vài giây rồi gật đầu:

- Ừ, thế về cẩn thận.

Thế là tôi ra cổng bắt chiếc taxi về nhà. Trên đường về tôi cứ nghĩ về Lâm. Lúc ấy tôi cũng thấy áy náy nữa, bữa ăn hôm nay lẽ ra vui vẻ nhưng cuối cùng vì tôi mà mất vui hẳn. Đây là lần thứ hai Lâm đánh nhau vì tôi, vừa nãy Lâm bị Việt đấm 1 cái không biết có sao không. Tôi thở dài lấy điện thoại trong túi xách ra nhắn cho anh một tin nhắn:

- Anh đang ở đâu đấy? Có sao không?

Tin nhắn gửi đi nhưng tôi đợi mãi không thấy Lâm trả lời. Suốt quãng đường về nhà tôi cứ nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại để chờ tin nhắn của anh. Cuối cùng khi chiếc xe dừng lại trước cổng chung cư, vừa trả tiền bác tài xế xong, khi tôi quay ra đã thấy Lâm đứng sừng sững trước mặt. Theo bản năng tôi giật mình hét lên một tiếng, nhịp tim lúc này cơ hồ cũng tăng lên vài nhịp. Lâm lạnh lùng nhìn tôi, anh nói:

- Chúng ta cần nói chuyện.

Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu:

- Vậy lên nhà rồi nói.

Lúc bước vào trong nhà, tôi thấy mặt anh có vẻ vẫn đang bực bội. Tôi thấy không khí đang dần căng thẳng nên phải hạ giọng hỏi:

- Tôi vắt cho anh cốc nước cam nhé.

- Không cần.

- Mặt anh hơi sưng kìa. Có đau không?

- Không.

Sau đó tôi không biết hỏi gì nữa nên đành im lặng vài giây. Thế rồi bỗng dưng tôi thấy anh như đang cố gắng gồng mình kìm nén thứ cảm xúc gì đó. Anh ngước mắt nhìn tôi, khoé miệng mấp máy khó nhọc hỏi:

- Vì sao?

Tôi nhíu mày không hiểu anh nói gì nên phải hỏi lại:

- Vì sao cái gì cơ?

- Vì sao lại nói dối tôi?

- Nói…nói dối?

- Vì sao nói dối đứa bé không phải con tôi?

Tôi nghe đến đây sắc mặt trắng bệch, toàn thân như bị sét đánh trúng người. Nhưng rồi tôi cố gắng kìm nén cảm xúc xuống, bình tĩnh hỏi lại:

- Anh nói cái gì tôi không hiểu?

Hốc mắt Lâm bỗng chốc đỏ hoe, nhưng anh không khóc, chắc có lẽ do anh kích động quá thôi. Cuối cùng anh chẳng kìm nén cảm xúc thêm nữa mà quát lên:

- Duyên…đứa bé là con của tôi đúng không?

Tôi giật mình ngước mắt nhìn Lâm, từng câu từng chữ từng ánh mắt anh nhìn như đang muốn lột hết lớp vỏ mà tôi ngụy trang. Đối diện với ánh mắt ấy, tôi dù có muốn phủ nhận cũng đã hoàn toàn không đủ nhẫn tâm để phủ nhận lần nữa. Tôi không biết phải làm gì, nhất thời cứ đứng trân trân một lúc. Viền mắt tôi cay cay, thực sự nếu đứng đây nghĩ lâu thêm một lát nữa thôi là nước mắt tôi rơi xuống thật đấy. Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để che đi sự run rẩy trong mình, khẽ gật đầu đáp:

- Phải, đứa bé là con của tôi và anh. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nuôi con một mình và không làm ảnh hưởng tới anh đâu.

Lâm nghe tôi nói anh thoáng ngây người, hàng lông mày rậm nhíu nhẹ lại:

- Cô định biến tôi thành kẻ vô trách nhiệm và tồi tệ đến thế sao?

- Vậy anh muốn làm gì?

- Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ muốn cùng cô chăm sóc con mà thôi.

Lần này đến lượt tôi ngây người ra, giọng lạc đi hỏi lại:

- Vậy còn vợ chưa cưới của anh thì sao? Tôi không muốn anh vì trách nhiệm mà biến tôi thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác. Hơn nữa chúng ta cũng không yêu thương gì nhau, đừng miễn cưỡng ép buộc bên nhau.

Tôi nói xong thì liền quay mặt đi hướng khác, nước mắt tôi cũng đang trực trào ở khoé mi, tôi sợ Lâm nhìn thấy tôi khóc. Lâm im lặng một lát, lúc anh vừa phát âm trả lời thì đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, tiếng cái Trang vọng lớn:

- Ê tao có mua phở cho mày nè.

Cả tôi và Lâm đều giật mình sững sờ khi thấy cái Trang. Mà cái Trang khi thấy sự xuất hiện của Lâm trong nhà cũng giật mình không kém. Nó cười gượng gạo rồi lúng túng nói:

- Sếp cũng ở đây ạ?

- Ừ.

- Vậy hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi ạ. Em xin phép.

Khi cái Trang định xoay người đi tiếp thì Lâm bảo:

- Thôi cô mang phở cho cô ấy ăn đi. Tôi cũng có việc bận cần đi rồi.

Nói xong Lâm đứng dậy bước đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn tôi một cái. Khi Lâm đi khuất tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm đã biết tôi mang thai con của anh, tôi không phải kẻ ngốc, tôi chưa đến mức không nhận ra tâm tình của anh khi đó. Nhưng mà lòng tôi vẫn còn chút mặc cảm nên cứ cố gắng gạt đi và nhắc nhở bản thân không được hão huyền những thứ mộng tưởng xa vời.

Lúc này cái Trang cũng chạy đến chỗ tôi, ngạc nhiên hỏi:

- Này, sao ông Lâm lại ở đây? Mà sao tao thấy thái độ của ổng khang khác. Đừng nói với tao là ổng đã biết sự thật rồi nhá.

Tôi khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn thấy bờ vai của cái Trang mà tôi chỉ muốn dựa vào.

- Ê ngồi xuống đây, tao dựa vào một tí.

Thế rồi cái Trang lặng lẽ ngồi xuống bên tôi, cả người tôi bỗng nhiên như bị ai đó rút cạn sức, mệt mỏi dựa vào vai nó. Tôi thở dài nói:

- Sao về sớm vậy?

- Tao lo cho mày buổi tối ăn ít nên xin phép về sớm mua phở cho mày ăn đấy.

- Cảm ơn mày nhé. Lúc nào cũng tốt với tao.

- Con hâm, bạn bè với nhau đi nói mấy lời khách sáo. Thế ông Lâm biết chuyện rồi thì tính sao? Ổng có nói sẽ chịu trách nhiệm không?

- Nghe ý ổng cũng muốn chịu trách nhiệm. Nhưng mà tao không hiểu sao lòng tự nhiên nặng nề quá.

- Ôi trời ạ, ông chịu trách nhiệm là tốt rồi. Sao mày cứ nghĩ sâu xa thế nhỉ. Cuộc đời này, phải nghĩ cho mình và người mình sinh ra. Những thứ khác khó quá bỏ qua. Hơn nữa mày thử nghĩ xem, nếu như ông Lâm thực sự yêu cô gái kia sâu đậm thì có dễ dàng buông tay vì mẹ con mày?

- Tao….

Thế rồi cái Trang lại ngồi nói một tràng đạo lý cho tôi nghe. Có những câu nói của nó làm tôi đang muốn khóc cũng phải bật cười. 10 giờ đêm tôi mới đứng dậy đi ăn bát phở nó mua. Ăn xong thì tôi mới đi tắm rồi lên giường ngủ. Dù đã dặn lòng phải ngủ sớm nhưng suốt đêm ấy tôi nằm mắt cứ thao thức nhìn ra bầu trời bên ngoài. Trời hôm nay rất ít sao, nhưng có một vì sao sáng nhất, nổi bật nhất, tự nhiên nó làm tôi liên tưởng tới Lâm. Vô thức trong lòng tôi lại rấy lên nỗi buồn vô hạn, và có cả những niềm ao ước xa vời. Tôi đã từng nghĩ đến cảnh cả nhà ba người chúng tôi hạnh phúc bên nhau, nghĩ đến đó trái tim tôi như muốn tan chảy vì ngọt ngào.

Tôi nằm đó cả đêm, nhìn sắc trời dần sáng, lúc ấy tôi mới giật mình nhìn xuống màn hình điện thoại đã điểm 4 giờ 30 phút. Tôi thở dài lướt qua một vòng Facebook, tôi thấy nick Lâm vẫn sáng đèn, bản thân rất muốn nhắn tin cho anh nhưng lại không biết nhắn thế nào.

Tới khi trời sáng hẳn thì tôi mới lồm cồm bò dậy bước xuống giường. Ăn sáng xong tôi đến công ty như thường lệ, chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm nên tôi cũng cố gắng rồi nghỉ ngơi một thể. Trên đường tới công ty tôi suy nghĩ mãi, không biết sáng nay sẽ đối diện với Lâm thế nào. Nhưng đặt chân tới phòng làm việc rồi tôi mới biết Lâm đi sang Hàn có việc gấp từ đêm qua.

Linh mang hợp đồng đến cho tôi, sắc mặt không mấy vui vẻ. Chắc cô ta vẫn còn ấm ức chuyện vì tôi hôm qua mà Lâm rời bữa tiệc sớm hơn. Linh bảo:

- Mấy hợp đồng này chị cứ soạn xong sẵn đi. Khi nào sếp về rồi sếp đi ký.

- Em có biết bao giờ sếp về không? ( tôi vô thức buộc miệng hỏi)

Linh nghe xong liền nhíu mày khó chịu nhìn tôi, hách dịch nói:

- Chị cứ lo làm tốt việc của mình là được.

Dạo này tôi công nhận mình cũng khác trước, nóng tính hơn nên khi thấy cái gì chướng mắt cái là tôi đốp thẳng:

- Này Linh, chị hỏi em rất bình thường. Chị cũng muốn biết sếp khi nào về để còn nhanh chóng soạn hợp đồng cho xong. Chị xin lỗi khi đã làm em không hài lòng, nhưng chị nghĩ em là thư ký, cách cư xử cũng sẽ chuẩn chỉ hơn mọi người.

Linh bị tôi nói thẳng mặt thì tức lắm, miệng cứng ngắc không biết cãi sao vì rõ ràng thái độ của cô ta sai quá sai. Sau cùng cô ta nói:

- Cảm ơn chị, em sẽ rút kinh nghiệm.

Nói xong Linh xoay người bước đi. Thời gian cũng cứ như thế trôi thêm 3 ngày nữa là tới ngày cuối cùng làm việc của năm. Tự nhiên mấy ngày không gặp Lâm, cũng không liên lạc với anh, tôi nhận ra mình có chút nhớ anh. Rõ ràng tôi tự nhủ không được để bản thân yêu anh, không được để bản thân nghĩ về anh, nhưng cớ làm sao mỗi khi bước qua phòng anh, chiếc ghế vẫn trống, lòng tôi man mác buồn. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mong ngóng ai thế này. Ngày trước yêu Việt, anh ta đi công tác suốt nhưng tôi vẫn thấy rất bình thường. Lần này, tôi thấy khó chịu nôn nao một cách khó hiểu.

Buổi chiều nhận lương và thưởng với quà cuối năm, bất ngờ Lâm xuất hiện trong bộ vest màu đen. Mới bước vào công ty, ánh mắt Lâm dừng lại ở phía tôi đầu tiên, sau đó mới dời đi chỗ khác. Thấy Lâm, mọi người vui mừng đứng lên ồ ạt nói:

- Sếp ạ. Sếp về rồi!

Lâm gật đầu nói mấy câu chúc mọi người đón năm mới vui vẻ. Chúc xong anh quay trở về phòng làm việc. Tôi cũng nán lại giao nốt hợp đồng cho anh. Tự nhiên hôm nay tôi thấy Lâm hơi khang khác, thái độ đối xử với tôi rất chừng mực, không quá thân thiết, giữa chúng tôi như có một bức tường ngăn cách, làm cho tôi bỗng dưng hụt hẫng vô cùng. Nghĩ lại buổi tối hôm ấy, tôi có cảm giác giống như một thứ mình rõ ràng đã sắp nắm trong tay rồi mà bị tuột mất. Là vì tôi suy nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều hay là do tôi thật sự đã buông thả bản thân để khát khao cùng anh xây dựng gia đình?

Giao hợp đồng xong cho Lâm, tôi ngập ngừng nói:

- Vậy tôi ra ngoài trước nhé.

- Ừ.

Tôi muốn chúc anh vài câu nhưng mà lời tới miệng lại nuốt ngược trở lại. Càng nhìn Lâm, tôi càng cố gắng muốn biết rốt cục anh đang nghĩ cái gì. Nhưng đáng tiếc người như anh sâu như biển, có lẽ chẳng ai có thể đoán được nội tâm của anh.

Tôi quay trở lại phòng làm việc, sắp gọn đồ đạc rồi lau dọn một chút là tới giờ tan làm. Tôi uể oải xách túi quà ra ngoài cổng đợi cái Trang. Sau đó cái Trang vừa nhìn thấy tôi đã sung sướng nói:

- Má ơi lần đầu tiên tao đi làm lại vớ được công ty thưởng Tết nhiều như thế.

- Ừ. Tha hồ mà mua sắm nhé.

- Ờ, mai được nghỉ rồi tao phải đi quẩy ngay. Thế mày tính bao giờ về quê?

- Mai tao về.

- Ơ không ở lại đi shopping đã à?

- Thôi, cả năm mới có mấy ngày Tết. Về nhà còn phụ bố mẹ dọn dẹp nhà cửa với sắm sửa.

- Ừ cũng đúng. Thế giờ đi làm bữa buffet không?

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Ăn xong tối đó tôi về ngủ từ sớm. Ngày hôm sau dọn qua nhà buổi sáng, tới chiều là bắt xe về quê. Ngồi trên xe gần 2 giờ đồng hồ thì tôi về đến nhà. Ở quê tầm này không khí tết đã rộn ràng, các ngõ nhỏ đã treo đèn lồng đỏ. Mẹ vừa nhìn thấy tôi đã suýt xoa:

- Con bé này sao dạo này gầy đi thế hả? Có uống thuốc giảm cân gì không đấy?

Tôi mỉm cười trêu lại mẹ:

- Mẹ thấy dáng con gái mẹ như người mẫu thế này thì uống thuốc giảm cân làm gì?

- Thế sao gầy thế hả? Nhìn xanh xao hẳn. Hay có ốm đau gì không?

- Dạ không, mẹ nhìn vậy thôi nhưng con cân vẫn thế mà.

Mẹ nhíu mày nhìn tôi, tôi sợ mẹ hỏi thêm nên liền lảng tránh sang chuyện khác. Tôi giơ túi quà tết trên tay lên bảo:

- À mẹ xem này, năm nay tết công ty con vừa thưởng vừa tặng quà Tết to chưa này. Con để lên bàn thờ trang trí cho đẹp nhé.

- Ừ, nhưng mà cứ để đó mẹ làm cho. Mới về nghỉ ngơi đã.

- Dạ không sao, con làm được mà.

Tôi mỉm cười bước vào trong nhà. Trưng đồ lên bàn thờ xong thì ông nội tôi về. Vừa nhìn thấy tôi ông đã hỏi:

- Ơ Duyên về rồi hả cháu? Thế Tết năm nay về có dẫn cho ông thằng cháu rể nào về không?

Đấy tôi biết ngay mà, ông dường như mong tôi lấy chồng sớm lắm rồi. Hai ba năm nay, năm nào ông cũng hỏi. Tôi cười nhẹ đáp:

- Dạ từ từ rồi cháu dẫn cháu rể về cho ông, năm nay ông cho cháu xin khất nhé.

Thế rồi tôi lại lu bu đi dọn dẹp cùng mẹ tới giờ ăn tối. Hôm đầu tiên về quê, hai đứa em tôi nhất định nằng nặc muốn tôi dẫn đi chơi. Loanh quanh khắp làng uống trà sữa một vòng rồi tôi về ngủ. Về đến nhà, tôi mở điện thoại ra, điều đầu tiên tôi hy vọng là nhận được tin nhắn của Lâm. Nhưng mà vẫn không thấy tin nhắn nào, dường như sau đêm ấy anh đã muốn tránh xa tôi nên tần suất liên lạc của chúng tôi đã không còn. Mà càng thế thì tôi lại càng khó chịu. Không biết có con thì thôi, biết rồi thì ít nhất cũng phải hỏi thăm con mình chứ. Không yêu thương mẹ nó cũng được, nhưng ít nhất cũng phải yêu thương nó chứ.

Ngày thứ hai ở quê, sáng sớm tôi đi chợ Tết mua đồ cùng mẹ. Mấy bác ngoài chợ thấy tôi liên tục hỏi thăm lương thưởng rồi làm luật sư chắc lắm tiền lắm, rồi lại cả có người yêu chưa. Có bác còn nhiệt tình bảo:

- Bác có thằng cháu mới ở bên Úc về. Làm bác sĩ luôn nhé. Để mai bác dẫn sang nhà cháu nhá Duyên.

Nghe thấy vậy tôi vội vàng gạt phắt đi từ chối. Thế nhưng mẹ tôi vì mong ngóng con gái đi lấy chồng, cộng thêm thấy gia cảnh cũng tốt nên liên tục hùa vào đồng ý cùng bà bác kia. Tôi bất lực ngao ngán nhìn mẹ, vô thức nghĩ đến chuyện mình mang bầu, có lẽ sớm muộn gì cũng phải nói cho mẹ biết, chi bằng biết sớm còn hơn biết muộn. Thế là tối đó cả nhà ăn cơm xong, trong lúc tôi và mẹ đang rửa bát thì tôi bảo mẹ:

- Mẹ…con có chuyện muốn nói.

- Ừ, con nói đi.

Tôi ngập ngừng nhìn mẹ một hồi, lời cứ chuẩn bị nói ra lại bị nuốt ngược lại, khoảnh khắc ấy tôi run lắm, không biết mẹ sẽ có phản ứng thế nào. Mẹ thấy tôi chần chừ liền nói:

- Có chuyện gì mà nhìn con căng thẳng thế?

- Mẹ…

- Ừ. Nói gì thì nói đi.

- Con…con có thai rồi.

Mẹ nghe tôi nói xong, chiếc bát trên tay lập tức rơi xuống đất tạo thành tiếng vỡ vụn. Trong lúc mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì giọng nói tức giận của ông nội tôi vang lên:

- Ai….ai có thai?

Tôi giật mình quay lại nhìn thấy ông, tim gan như sắp nhảy ra ngoài. Ông nội dù có yêu thương tôi nhưng ông vốn là người gia trưởng, việc có thai trước khi cưới vốn là điều ông rất ghét. Mà tôi…tôi lại quyết định làm mẹ đơn thân. Tôi cứng ngắc miệng không nói lên lời, giọng bố tôi lại vang vọng ra:

- Duyên, khách của con đến chơi kìa.

******
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!