Lọc Truyện

Truyện Cưới Chạy Bầu


Câu hỏi của Lâm như một tia sét đánh trúng người tôi khiến tôi nhất thời đờ đẫn đến cứng ngắc cả miệng lại. Anh nói rất rõ ràng, dứt khoát, thẳng thắn và không vòng vo. Nhưng câu nói ấy lại như một tảng đá vô tình đè nặng lấy trái tim tôi. Nếu anh biết đó là con của anh thì sao? Anh sẽ bảo tôi đẻ đi rồi anh nuôi hay thế nào? Anh sẽ bỏ vợ sắp cưới để lấy tôi vì trách nhiệm hay là sẽ đợi tôi sinh con xong, vất một cục tiền vào mặt rồi cướp lấy con tôi như các nhà giàu khác hay làm trên phim. Đêm ấy, tôi với anh là một sự cố ngoài ý muốn, đứa bé này đến cũng là ngoài ý muốn. Người anh yêu không phải là tôi, mà bản thân tôi cũng không muốn là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác. Nghĩ vậy trái tim tôi lại từng hồi đau thắt lại, tôi quyết định sẽ giữ bí mật này đến cùng. Tôi ngước mắt nhìn anh, cố gắng bình tĩnh đáp:

- Anh bị điên rồi. Sao tôi với anh lại có con được.

- Đêm hôm ấy tôi và cô đã ngủ với nhau.

- Ngủ với nhau có một đêm mà anh đã chắc chắn đó là con anh à? Đứa bé này không phải con anh đâu. Nếu là con của anh thì tôi đã bắt đền bắt vạ rồi chứ chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội tốt thế.

Tôi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt anh như khẳng định lời nói của mình là thật. Lâm cũng nhìn tôi, hàng lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt thể hiện rõ vẻ suy tư gì đó. Không biết mọi người có từng nghe nói đến việc “đàn bà không có máu trinh” bao giờ chưa. Tôi chính là như thế, đêm đầu tiên với Lâm nhưng tôi không biết tại sao lại không thấy giọt máu nào trên tấm ga trải giường. Mới đầu tôi cũng hoang mang lắm, về tìm hiểu trên mạng mới biết có thể từ nhỏ đến lớn tôi bị va đập mạnh vào đâu đó cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến mất trinh. Nghĩ đến đây tôi đoán Lâm chắc chắn sẽ tin hơn chuyện anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi. Thế rồi anh hỏi lại:

- Tôi hỏi cô lại lần nữa, có chắc đứa bé không phải con tôi không?

- Không, tôi đã nói rồi mà anh không tin nhỉ? Nếu anh không tin thì đợi tôi sinh đứa bé ra rồi anh xét nghiệm ADN ấy.

- Vậy là con ai?

Lâm hỏi đến đây tim tôi bỗng chốc nhói lên một cái, tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để che đi sự run rẩy, sau đó tôi bình tĩnh trả lời:

- Của tôi với người yêu cũ!

Tôi vừa dứt lời, sắc mặt Lâm lập tức đổi sang trắng bệch. Tôi thấy bàn tay anh khẽ siết lại dường như đang cố kìm nén điều gì đó. Khoé miệng anh bất giác cũng nở ra nụ cười méo xệch, giọng nói cũng có chút thất vọng:

- Vậy à? Tôi ra ngoài mua cái gì cho cô ăn tạm.

- Cảm ơn anh.

Lâm xoay người bước đi, nhìn bóng dáng anh tôi thấy lòng mình không nỡ. Trải qua một khoảng thời gian, tôi không dám chắc mình đã yêu anh chưa nhưng tôi có thể chắc chắn rằng mình đã thích anh rồi. Tôi ngồi đó, nước mắt rơi khi nhớ lại sắc mặt của anh vừa nãy. Thế rồi tôi lại bắt đầu ôm mộng tưởng, biểu hiện của anh khi đó là sao? Tại sao anh lại thất vọng như vậy? Có phải anh cũng mong đứa bé này là con của anh có đúng không? Tôi đặt ra một loạt câu hỏi trong đầu mình, nhưng sau đó tôi lại phải vội vàng trấn an bản thân mình lại. Duyên ơi là Duyên, mày đang nghĩ đi đâu vậy, mày định ôm mộng ư? Duyên ơi, đã quyết định rồi thì không được hối hận. Chính mày là kẻ bị hại vì người thứ ba, chẳng lẽ mày cũng muốn người khác đau khổ giống mày?

Tôi còn đang thất thần suy nghĩ thì một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Ơ em tỉnh rồi à? Em thấy trong người như thế nào?

Tôi ngước mắt nhìn lên, một chị y tá đang nở nụ cười với mình, trên tay chị ấy có cầm theo bình dịch truyền. Tôi cười nhẹ đáp:

- Dạ em thấy hơi mệt chị ạ.

- Ừm, thích ăn gì bảo chồng mua cho ăn em ạ. Ăn nhiều vô để lấy dưỡng chất cho em bé. Em đang bị động thai đấy, đi lại ít thôi nhé. Thời gian này cần phải nghỉ ngơi.

- Dạ vâng, em biết rồi ạ.

Chị y tá cười rồi thay bình dịch cho tôi. Sau đó chị lại nói:

- Mà bác sĩ y tá khoa này đang ngưỡng mộ em lắm đấy.

- Dạ, sao lại ngưỡng mộ em ạ?

- Em có chồng vừa đẹp trai lại tâm lý. Khiếp lúc bế em vào đây, chồng em cáu nhặng lên kêu phải khám gấp cho em.

Tôi nghe xong, người thẫn thờ mất vài giây:

- Vậy à chị?

- Ừ, mà chưa kể chồng em trong ánh mắt tỏ rõ vẻ yêu thương em luôn. Đời người phụ nữ mình lấy được người chồng như vậy là may mắn lắm đấy em à. Mà chồng em làm nghề gì vậy? Cứ như tổng tài trong ngôn tình ấy nhỉ?

Tôi đang định nói cho chị ấy biết Lâm không phải chồng mình, nhưng lời vừa tới cửa miệng thì anh từ ngoài bước vào, trên tay có cầm theo túi đồ và giỏ trái cây. Chị y tá thấy vậy dặn dò tôi vài câu xong thì cũng rời khỏi phòng. Lâm đặt đồ xuống bàn rồi nói:

- Cháo gà vẫn còn nóng đấy, cô ăn luôn đi.

Tôi chần chừ nhìn anh, sau đó anh biết ý đổ cháo ra bát đàng hoàng để xuống trước mặt tôi. Tôi ăn cháo xong ngước mắt nhìn Lâm vẫn ngồi đó, thực ra Lâm ở đây tôi cũng thấy rất vui nhưng mà anh cũng nhiều việc, sức khỏe tôi cũng ổn rồi nên muốn anh về trước. Tôi bảo Lâm:

- Hay là anh cứ về đi làm đi. Tôi ở đây được rồi.

- Ở một mình ổn không?

- Tôi ổn mà.

Lâm cũng chẳng thèm trả lời lại tôi nữa, sau đó im im đứng dậy. Lúc Lâm vừa bước ra tới cửa thì có một chị y tá tới bảo:

- À anh đi mua thêm thuốc cho vợ nhé. Đơn thuốc đây.

Tôi nhìn thấy chị y tá như trâu vớ được cọc, do truyền nước đã lâu, tôi lại mới ăn cháo xong nên bụng tức quá muốn đi vệ sinh. Tôi rối rít bảo chị:

- Chị ơi, rút em bình truyền em đi vệ sinh đã được không?

- Em mới thay bình dịch truyền mà. Với lại không cần phải rút đâu, bảo chồng cầm bình truyền theo ra nhà vệ sinh nhé.

Nói xong chị y tá quay sang bảo anh:

- Anh cứ cho vợ đi vệ sinh xong rồi đi mua thuốc cũng được. Nhớ cầm cao lên không máu nó chảy ngược ra.

Nghe vậy, tôi tròn xoe mắt nhìn Lâm. Lúc đó tôi ngại đến nỗi mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ. Lâm mà cầm bình truyền cho tôi đi vệ sinh thì chẳng lẽ tôi lại tụt quần trước mặt anh. Ôi mẹ ơi tôi không dám nghĩ đến, vội vàng nói:

- Anh đi mua giúp tôi đơn thuốc nhé.

Lâm ngẩn người nhìn tôi vài giây rồi thản nhiên hỏi lại:

- Thế không đi vệ sinh nữa à?

Tôi định từ chối nhưng càng lúc càng tức bụng cảm giác sắp tè ra quần rồi nên tôi đành vứt sạch xấu hổ, lí nhí nói:

- Có…nhưng mà…

Lời tôi còn chưa nói xong thì Lâm đã đi về phía tôi, anh trực tiếp cầm bình truyền cao lên cho tôi:

- Đi, tôi đưa cô đi.

Tôi cũng nhanh chóng bò xuống giường. Tôi bước đi trước, Lâm bước theo sau, tôi bước một bước, anh bước theo một bước. Vào đến khi nhà vệ sinh nữ, tôi bắt đầu đỏ mặt rồi nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra bình thường cho Lâm đỡ xấu hổ. Tôi đánh tiếng gọi xem có ai bên trong không rồi mới bước vào một phòng rồi đóng cửa lại. Tất nhiên là tôi vẫn phải chừa một khe hở để dây truyền lọt qua, sau đó dùng một tay xử lý nhanh quần áo rồi mới ngồi xuống. Tôi sợ phát ra âm thanh nên mới đầu nín nhịn không dám buông thả bản thân. Xong xuôi, tôi cùng cái mặt đỏ bừng bước ra ngoài. Lâm vẫn đứng đó, mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc gì. Tôi ngập ngừng nói:

- Cảm ơn anh nhé.

- Xong chưa?

- Rồi.

- Về thôi.

- Vâng.

Sau đó Lâm đi mua thuốc cho tôi. Mua xong anh quay trở lại phòng dặn dò tôi từng loại thuốc rồi cũng ra về. Nhìn bóng lưng anh khuất dần, tự nhiên tôi thấy có chút hụt hẫng. Tôi nằm giường chán chê lại lướt điện thoại. Khoảng tầm 30 phút sau thì tự nhiên tôi thấy cái Trang lù lù từ ngoài cửa bước vào. Vừa nhìn thấy tôi nó đã hỏi tới tấp:

- Mày thấy trong người thế nào rồi? Sao làm việc kiểu gì để kiệt sức thế hả?

- Ơ tao tưởng mày đang đi làm.

- Sếp Lâm cho tao nghỉ để tới chăm mày đấy. Mà nghe nói đêm qua sếp ở viện với mày hả?

- Ừm.

- Tao mang canh gà đến cho mày đấy. Với cả nước yến nữa, uống đi cho có sức. À cả dâu tây mày thích ăn, nghe nói bầu uống ngũ cốc tốt nên tao mua luôn.

- Trời ơi tao không sao mà, thấy bây giờ người cũng khỏe khỏe rồi, mày mua làm gì lắm đồ thế?

- Tao mua cho mày đâu, tao mua cho con nuôi tao đấy chứ. Mày chỉ hưởng ké thôi.

Tôi bật cười nhìn nó. Thế rồi lát sau cái Trang mặt nghiêm túc hỏi tôi:

- Thế ông Lâm biết tin mày mang bầu rồi chứ?

- Ừ biết rồi.

- Ổng biết đó là con ổng không?

- Không, tao không nói.

- Con hâm, sao mày không nói?

- Thì tao không muốn làm kẻ thứ ba.

- Mày cứ lo nghĩ cho người khác rồi có nghĩ cho con mày không? Sau này nó lớn nó hỏi bố nó đâu? Mày định trả lời sao?

- Tao…

- Tóm lại cuộc sống này mình không vì mình thì trời chu đất diệt. Tao nghĩ bố con nó cũng cần biết sự tồn tại của nhau.

Khi nghe cái Trang nói, tim tôi lại nhói lên lần nữa. Thực ra cái Trang nói không hẳn là không có lý, trong thâm tâm đứa trẻ nào thì cũng cần đầy đủ tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ. Tôi biết rất rõ điều đó nhưng khi đối diện với Lâm tôi lại không đủ can đảm để nói ra sự thật cho anh biết. Thế rồi tôi nhanh chóng gạt phắt đi suy nghĩ trong đầu, lảng tránh sang một câu chuyện khác. Cái Trang thấy vậy cũng chỉ biết bất lực lắc đầu thở dài nhìn tôi.

Ở viện 5 ngày thì tôi được xuất viện về nhà. Cái Trang vì lo lắng cho tôi còn muốn xin ở lại theo dõi thêm nhưng trộm vía sức khỏe tôi cũng tốt, thai cũng đã ổn định nên bác sĩ khuyên về nhà nghỉ ngơi cho thoáng.

Về đến nhà cái Trang cũng đi làm, tôi thì xin nghỉ thêm mấy hôm nữa. Mấy hôm nay tôi không liên lạc với Lâm, vừa rút điện thoại ra muốn gọi cho anh thì đúng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa ra thấy một anh Shipper:

- Cho hỏi cô phải là Phạm Hà Duyên không?

- Dạ vâng đúng rồi anh.

- Cô có bưu phẩm. Cô nhận rồi ký giùm tôi nhé.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ship, rõ ràng bản thân có mua đồ gì đâu mà lại nhận được bưu phẩm giờ này, tôi hỏi lại:

- Anh có nhầm không ạ? Tôi không đặt đồ.

- Cô xem đúng tên cô và số điện thoại, địa chỉ nhà đây không?

Tôi nhìn thì đúng là tên mình, số nhà, số điện thoại đều đúng. Tôi gật đầu đáp:

- À dạ đúng rồi, cảm ơn anh nhé.

Ký xong tôi nhận đồ, lúc mở gói hàng ra mới biết người ta gửi đến cho tôi một chiếc pizza. Nhưng mà tôi không biết ai gửi cho mình luôn, không thấy tên người gửi. Tôi nghĩ cái Trang sợ tôi ở nhà đói nên gọi nó hỏi thì cũng không phải. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, mãi sau suy đi tính lại mới thấy cái kiểu làm việc âm thầm này chỉ có Lâm hay làm. Tôi cầm điện thoại gọi cho anh:

- Này, anh mua pizza cho tôi hả?

Tôi vừa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo từ đầu dây bên kia vang lên:

- Anh Lâm đang họp ạ.

Tôi nhận ra giọng Linh, vội vàng tắt điện thoại giống như kiểu vừa đi ăn trộm về ấy. Ngồi nhìn chiếc pizza một lúc tôi quyết định ăn trước đã, mặc kệ ai tặng đi nữa thì cũng đang đúng cơn thèm.

Mấy ngày ở nhà ngủ ngày nhiều nên buổi tối tôi hay bị khó ngủ hơn thường ngày. Tối đấy đang lướt Facebook thì tôi nhận được tin nhắn của Lâm gửi đến:

- Chưa ngủ à?

- Tôi chưa. Anh cũng ngủ muộn thế.

5 phút sau Lâm gửi cho tôi bức ảnh chụp bàn làm việc của anh, trên đó bày đủ các loại giấy tờ tài liệu các kiểu, tôi thấy sơ qua hình như anh cũng đang soạn hợp đồng, làm thay công việc của tôi. Lát sau tôi nhắn lại:

- Ơ anh đang soạn hợp đồng à?

- Ừ, cô nghỉ rồi thì làm gì còn ai làm.

- Công ty còn luật sư Tú nữa mà.

Lâm không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi một câu khác:

- Cô khỏe chưa?

- Tôi khoẻ rồi. Chắc 1-2 hôm nữa tôi đi làm lại.

- Cô và anh ta có quay lại với nhau không?

Tôi sững sờ đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy. Trong lúc tôi chần chừ không biết trả lời thế nào thì Lâm nhắn tiếp:

- Tôi cũng không ý gì đâu. Dù hai người có với nhau chung 1 đứa con nhưng anh ta không đáng.

Tôi loay hoay một lát rồi thản nhiên soạn lại:

- Cảm ơn anh. Tôi biết mà.

- Tôi nghe nói bầu mà cảm cúm không tốt. Cô làm xét nghiệm nipt cho chắc.

Lâm càng nói lại càng khiến trái tim tôi như nhảy lên tận cổ. Có vẻ như anh rất có kinh nghiệm và hiểu biết, chẳng bù cho tôi mang tiếng làm mẹ mà chẳng biết cái mô tê gì. Tôi cũng lên mạng xem xét nghiệm nipt là gì, lúc đó tôi mới biết xét nghiệm nipt rất quan trọng. Thế là sáng hôm sau tôi đã liên lạc với phòng khám tôi hay siêu âm, cũng may ở đó cũng nhận làm xét nghiệm nên rất tiện. Tôi lấy máu chờ đợi 5 ngày thì có kết quả. Vừa nhìn thấy tôi bác sĩ đã mỉm cười nói:

- Sản phụ Phạm Hà Duyên làm xét nghiệm nipt khi thai 11w5d, kết quả xét nghiệm nipt bao gồm hai mươi ba cặp nhiễm sắc thể không phát hiện bất thường.

Tôi nhìn bác sĩ, nghe bác nói không phát hiện bất thường mà lòng tôi nhẹ bẫng một cái đầy sung sướng. Sau đó bác sĩ nói tôi đang trong mốc 12-13w có thể tiến hành siêu âm đo độ mờ da gáy của bé. Tôi nằm lên bàn siêu âm, bác sĩ vừa đặt máy siêu âm vào bụng đã cười bảo:

- Úi chà chà, giống bố rồi nhé. Cu cậu hôm nay dạng to ra để cho bác sĩ nhìn rõ hàng họ rồi này.

Tôi ngước mắt nhìn lên màn hình, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống vì quá đỗi hạnh phúc. Tôi không quan trọng giới tính của con, trai hay gái đều được, miễn là con khỏe mạnh. Siêu âm xong bác sĩ chúc mừng tôi rồi kê cho tôi mua thêm sắt với canxi. Bước ra khỏi phòng khám, mặc dù nhìn những cặp vợ chồng đưa nhau đi khám thai khiến tôi cũng có chút tủi thân, nhưng mà không sao, con tôi khỏe mạnh mới chính là động lực to lớn nhất của tôi trong chặng đường dài phía trước.

Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ còn chục ngày nữa là Tết. Cuối năm công ty lại càng bận hơn. Sáng đó tôi vừa bước vào trong sảnh công ty thì đã thấy mọi người bàn tán:

- Ê luật sư Duyên kia phải không?

- Ừ là cô ấy đấy.

-Nhìn xinh đẹp, tài giỏi mà tiếc thật. Nghe nói đang bầu với bạn trai cũ nhưng bạn trai cũ không nhận nên quyết định sinh con một mình đấy.

- Đến khổ, đúng là hồng nhan bạc phận.

- Ừ, khổ thật.

Từng lời mọi người nói rót vào tai tôi không thiếu một chữ nào. Tôi không biết sao mọi người lại biết tôi mang bầu. Mặc dù tôi biết bản thân bụng càng ngày sẽ càng to ra, dù mặc quần áo rộng cũng không giấu được, nhưng cái cảm giác khi nghe mọi người nói sau lưng nó khó chịu lắm.

Tôi đem tâm trạng không mấy vui vẻ bước vào phòng làm việc, Linh vừa thấy tôi đã khẽ cười rồi bảo:

- Mọi người đang đồn chị mang bầu. Đúng thật hả chị?

Tôi nhìn Linh, ủa bộ phụ nữ mang bầu là điều kỳ lạ lắm hay sao mà nhìn tôi với ánh mắt đó. Tôi cũng không nề hà gì mà thừa nhận.

- Ừm chị mang bầu, và chị là mẹ đơn thân. Em còn gì để hỏi nữa không?

- À dạ không. Nhưng mà sao chị không quay lại với bố bé hả chị? Dù gì con cái có cả bố và mẹ vẫn hơn.

- Linh hình như không nghe rõ chị nói gì, chị nói chị làm mẹ đơn thân mà.

- Vâng, em cũng muốn tốt cho chị thôi.

Hình như biết tin tôi mang bầu nên Linh vui mừng ra mặt, chắc nghĩ tôi không còn cơ hội gì với Lâm nữa. Tự nhiên tôi thấy thật nực cười, tôi dặn lòng mình không thèm quan tâm nhiều nữa, chỉ cần chuyên tâm làm việc của mình.

Thế rồi hôm ấy công ty tổ chức liên hoan, hết giờ làm việc các phòng kéo nhau đi ăn rồi đi hát. Tôi vốn không có tâm trạng gì để tham gia tiệc tùng nên định không đi, nhưng cái Trang thì nhất quyết lôi tôi đi bằng được, nó bảo:

- Lâu lắm mới có dịp, đi đi cho vui. Về nhà làm gì cho buồn

- Thôi tao không muốn đi đâu.

- Mọi người đi cả, hôm nay nghe nói cả sếp đi nữa. Mày mà không đi là mọi người nghĩ mày khó tính đấy.

Thế rồi mấy người đứng gần đó đều đồng loạt bảo tôi đi. Tôi không chối được nữa nên đành đồng ý đi cùng. Lúc đến nhà hàng, mọi người chỉ lu bu lấy lòng Lâm, đặc biệt các nhân viên nữ đều cố tỏ ra mình đặc biệt để được anh để ý. Nổi bật trong đó nhất vẫn là Linh, cô ấy mặc chiếc váy hai dây đỏ nom quyến rũ và sexy vô cùng.

Ai ai cũng uống rượu, chỉ có mình tôi đang bầu bí nên không thích ngửi mùi bia rượu, ngồi chán chê tôi thấy trong người khó chịu bức bối nên tôi đành lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài một lát.

Vừa đứng ngoài hành lang nhà hàng chưa được bao lâu thì bất chợt một giọng nói vang lên:

- Ơ lại gặp em rồi.

Tôi quay người lại, toàn thân sững sờ khi thấy Việt. Chuyện hôm trước vẫn khiến tôi ám ảnh khi thấy Việt, tôi định lơ coi như không thấy anh ta rồi bước đi cho xong chuyện thì bất ngờ Việt túm lấy cổ tay tôi lại, giọng lè nhè:

- Ơ bây giờ có người yêu mới rồi nên em khinh tôi thế hả?

- Bỏ tay anh ra.

- Anh không bỏ đấy. Em định làm gì?

- Tôi chẳng cần phải làm gì với cái loại người khốn nạn như anh cả. Tránh ra không người khác hiểu nhầm.

- Người khác thấy thì sao? Tôi và em dù sao cũng mấy năm bên nhau. Chia tay cái em tuyệt tình vậy hả?

- Anh nghĩ cái loại người như anh đáng để người khác lưu luyến?

- Cái ngữ như cô thì cần gì tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi làm gì. Chia tay xong cô cũng cặp kè ngay với thằng khác đó thôi. Thế đã cho nó chơi chưa?

Tôi cay cú giằng co với Việt một hồi ở hành lang. Càng nghĩ càng ức, mấy năm thanh xuân bên anh ta, kết quả bị anh ta phản bội nhục nhã. Tôi giận đến run người, chỉ muốn bản thân có một sức mạnh to lớn để vùng được tay mình ra khỏi người Việt, rồi tranh thủ cho Việt mấy cái bạt tai. Đúng cái lúc tôi không biết phải làm thế nào thì giọng Lâm vang lên:

- Buông cái tay mày ra khỏi người cô ấy!

Vừa thấy Lâm, Việt khẽ nhếch môi cười đểu:

- Thằng chó, lại là mày à?

Lâm không thèm trả lời mà trực tiếp xông tới đấm vào mặt Việt một cái đau đớn khiến anh ta loạng choạng lùi lại phía sau vài bước. Mặt Lâm hầm hầm sát khí nhìn Việt, tôi thấy Lâm định xông vào đánh Việt tiếp thì vội vàng ngăn lại:

- Anh đừng…ở đây có mọi người. Đừng đánh nhau.

Việt bị Lâm đánh cay cú lắm nhưng không thể làm gì được. Anh ta loạng choạng đứng dậy rồi chỉ tay vào mặt Lâm:

- Thằng chó, mày được lắm! Để rồi tao xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu. Tao nói cho mày biết, con này chắc l** nó bị dị tật nên mới giữ khư khư lần đầu tiên. Tao mấy năm rồi còn chưa xơi được thì mày cũng xác định dần đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!