Lọc Truyện

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

Lúc đưa Gia Bách lên xe, Đăng Khôi đòi theo nhưng ba mẹ không cho, còn bảo nó ở nhà trông nhà, còn không quên căn dặn cửa nẻo cẩn thận, đi ngủ sớm để mai còn đi học. Nó khóc rưng rức nhưng rồi không nháo nữa mà thẫn thờ nhìn theo bóng chiếc xe hơi đến khi khuất hẳn.

Trên đường đến bệnh viện huyện, tất cả mọi người đều cố gắng thay phiên nhau giữ chặt chỗ vết thương của Gia Bách.

Vết thương bị rạch một đường khoảng nửa gang tay, nằm ngày hông trái, dù không phải là bác sĩ nhưng Xuyến có thể đoán được vết thương không quá sâu, chắc là chưa tổn thương đến nội tạng bên trong đâu, dù vậy thì Xuyến vẫn rất lo lắng vì máu chảy nhiều.

Lúc đưa anh đến bệnh viện huyện, máu đã chảy ướt một mảng lớn thấm vào chiếc áo sơ mi, những vị bác sĩ có mặt lúc đấy thấy máu đỏ tươi gương mặt người nào người nấy không tránh khỏi sự căng thẳng vội vàng chuyển anh đến phòng cấp cứu ngay sau đó.

Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người ai nấy đều tỏ vẻ sốt ruột đi qua đi lại, Xuyến thì bần thần hết cả người, dòng lệ chảy dài hai bên má, lặng người một chỗ nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng chặt mà ngỡ như ngày tận thế đang ập xuống người mình, một cảm giác đau đớn thống khổ khó có thể diễn tả thành lời.

Một tiếng sau.

Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.

Mọi người đồng loạt chạy ào tới bên vị bác sĩ mặc áo xanh, gương mặt ai nấy đều không giấu được vẻ lo lắng.

Xuyến hỏi:

– Bác sĩ, anh ấy sao rồi.

Nói ra được câu này, Xuyến đã phải kìm nén dữ lắm nước mắt mới không chảy ra.

Vị bác sĩ liếc nhìn những gương mặt trước mắt mình, sau đó mới tháo khẩu trang ra, ông nói:

– Vết thương không nghiêm trọng lắm, hơi sâu nhưng may mắn là không gãy xương và chưa trúng nội tạng bên trong, kiệt sức với mất máu nhiều nên bị ngất, hiện tại đã không sao rồi, cậu ấy đang được truyền máu, một lát nữa sẽ tỉnh lại.

Nghe bác sĩ nói Xuyến nhẹ nhõm hẳn, sự lo lắng cũng phần nào vơi đi, cô nhìn sang cha mẹ mình thấy họ thở phào một cái như trút đi phần nào gắng nặng.

Nhìn sang chú Tín và chú Bình con của bà Bảy, Xuyến không giấu nổi sự ngỡ ngàng trong đấy mắt, cô thấy mặt họ hơi biến sắc lén lút liếc nhìn nhau vô cùng kì lạ.

Thấy Xuyến khẽ nheo mày nhìn mình, chú Tín và chú Bình lấm lét một cách đầy khó hiểu. Sau đó lại nói:

– Thôi thằng Bách đã không sao rồi vậy tụi tui về.

Nói xong họ nhanh chóng quay đầu, lúc này Xuyến mới có dịp nhìn kĩ hai người họ từ trên xuống dưới, quần áo xộc xệch khó hiểu như đang gấp gáp làm chuyên gì, trên cổ có dính một ích cái gì đen đen nhìn kĩ chính là bùn. Xuyến nheo mày trong lòng không khỏi nghi hoặc.

– Chú thím có muốn về cùng không?

Tiếng nói từ xa vọng lại kéo theo suy nghĩ của Xuyến trở về thực tại, cô nhìn qua ba mẹ mình, nói:

– Ba mẹ cũng về luôn đi, đêm nay con ở lại với anh Bách được rồi.

– Thôi vậy cũng được, con ở lại có gì thì gọi cho ba mẹ.

– Dạ. Ba mẹ về đi, để mình thằng Khôi ở nhà con không an tâm.

Ba mẹ đi khuất rồi, Gia Bách cũng được bác sĩ chuyển đến phòng bệnh trên lầu ba.

Sau khi làm thủ tục nhập viện cho anh xong, Xuyến cũng vội vàng chạy lên phòng bệnh cùng anh.

Suốt đêm đó, Xuyến nằm gục bên cạnh giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô chưa từng rời khỏi bàn tay chai sạn của anh.

Sáng hôm sau.

Gia Bách cảm nhận được một bên cánh tay mình tê dại, trong cơn mơ màng anh mở mắt ra, đập vào mắt anh lúc này là trần nhà trắng xoá cùng mùi thuốc sát trùng sọc thẳng vào mũi, lúc này đây anh mới biết rằng mình còn sống, nghĩ tới chuyện đêm qua, anh cũng đã phần nào đoán ra được vụ án lần này không hề đơn giản như trong trí tưởng tượng của anh nữa rồi.

Anh hơi nghiêng đầu, thấy Xuyến nằm gục bên giường ngủ say, bàn tay vẫn khư khư nắm chặt tay anh không rời.

Ngay lúc này đây anh mới nhận ra, mình đã vô tình đẩy Xuyến vào một cuộc hôn nhân bế tắc nhuốm màu bi thương khi tính mạng của anh lúc nào cũng nằm trong tay người khác, chực chờ một cái chết không được báo trước, như hôm qua nếu anh thật sự chết đi rồi thì một cô gái 18 tuổi đầu như Xuyến phải mang danh quả phụ phải chịu đựng điều tiếng của miệng lưỡi thế gian.

Anh cứ nghĩ lấy Xuyến rồi sẽ cho Xuyến được hạnh phúc sống một cuộc đời nhung lụa cao sang, nhưng anh sai rồi, hạnh phúc hôn nhân chưa bao giờ được đong đếm bằng tiền tài hay vật chất.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!