Lọc Truyện

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

 Chương 46: Con trai tôi

Sau khi Lâm Hạo kéo cổ tay của Giang Thiên Ngữ rời khỏi hội trường, không biết đã đi rất xa từ lúc nào. 

Giang Thiên Ngữ nhìn cánh tay được anh dắt, đôi má đổ bừng, mím môi, cất giọng như muỗi đốt nói: “Lâm Hạo, lúc nào thì anh mới buông tôi ra?” 

“Cái gì?” 

Lâm Hạo quay đầu, mới chú ý thấy mình đang dắt tay Giang Thiên Ngữ, vội vàng buông tay, ho khan hai tiếng: “Xin lỗi, tôi không để ý”. 

“Không, không sao…” 

Giang Thiên Ngữ cúi đầu, đôi má đỏ bừng giống như lửa thiêu, hai tay tóm chặt tà áo. 

Lâm Hạo nhìn bàn tay mình vừa dắt Giang Thiên Ngữ, hơi nắm hờ, cảm khái nói: “Thì ra tay con gái lại mềm như vậy”. 

Giang Thiên Ngữ nghe thấy lời này, khuôn mặt càng đỏ hơn, quay đầu xấu hổ bỏ chạy. 

“Này, chạy cái gì hả?” 

Lâm Hạo nhìn cô càng chạy càng xa, giật khóe miệng: “Cô còn chưa dẫn tôi đi tìm Giang Thiên Ngữ mà!” 

“Xong rồi, hôm nay lại mất công rồi, bận cả một ngày, việc của mình vẫn chưa làm xong!” 

Lâm Hạo âu sầu đấm xuống đùi, thở dài, soi vào kính của một chiếc xe ô tô bên đường, vuốt chỉnh tóc: “Ôi lòng hư vinh của đàn ông! Thật lòng làm một người đàn ông tốt khiêm tốn ưu tú sâu sắc, sao mà khó thế chứ!” 

Một tiếng sau. 

“Để anh được lợi quá rồi, đây là hình phạt cho anh, tối nay phải nấu một bữa thật ngon cho chúng tôi!” 

Hai tay Giang Thiên Ngữ chống nạnh, vẻ mặt thoải mái đi đến phía trước. 

Hai tay Lâm Hạo xách túi lớn túi nhỏ, trên cổ cũng đeo một túi, trên hông cũng buộc hai túi, thậm chí trong miệng cũng cắn một túi rất nặng. 

“Bà nội của tôi ơi, cô hãm hại tôi vào chỗ chết hả!” 

Giang Thiên Ngữ tỏ vẻ mặt đắc ý: “Hừ hừ, ai bảo anh là bảo mẫu của nhà chúng tôi chứ!” 

Lâm Hạo thực sự không đi nổi nữa, dừng lại dựa vào tường thở hổn hển: “Bảo mẫu cũng không làm việc như này! Cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ thôi việc!” 

“Thôi việc không được duyệt! Trừ phi chốc nữa anh làm nhiều đồ ăn ngon, tôi mới có thể suy nghĩ sau này cho anh thoải mái hơn”. 

Giang Thiên Ngữ nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, lại che miệng khẽ cười: “Được rồi được rồi, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi”. 

Lâm Hạo nhìn biệt thự trước mặt, thở mạnh một hơi, khi cất bước đi vào sân viện, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. 

“Đợi đã”. 

Lâm Hạo ngăn Giang Thiên Ngữ lại, kéo cô đến bên tường, dựa tường nghiêm túc nói: “Trong nhà có người”. 

“Đương nhiên là có người rồi, chắc Tiểu Tuyết đang ở nhà”. 

Giang Thiên Ngữ nghi hoặc nhìn anh, tỏ vẻ mặt không hiểu. 

Lâm Hạo lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, trong nhà có người ngoài”. 

“Người ngoài?” 

Giang Thiên Ngữ ngẩn người, thấy Lâm Hạo nghiêm túc như vậy, cũng cảnh giác: “Chắc Tiểu Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” 

Cô lập tức nhớ đến cảnh tượng khách sạn Thời Đại bị tấn công trước đây, trong lòng bỗng căng thẳng. 

Chẳng lẽ lại là bác hai làm? 

Lâm Hạo tháo túi lớn túi nhỏ trên người xuống, dặn dò Giang Thiên Ngữ: “Cô đợi ở đây, tôi đi xem sao”. 

Vừa dứt lời, mọt tiếng cót két đột nhiên vang lên. 

Sau đó Lâm Hạo lập tức rút đến tường, cả cơ thể áp sát vào mặt tường, bảo đảm người trong nhà sẽ không phát hiện ra. 

“Là tiếng mở cổng lớn”. 

Lâm Hạo quan sát xung quanh, lập tức nghe thấy một tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần. 

“Rầm, rầm, rầm…” 

Nghe tiếng bước chân này, chắc chắn không phải là bước chân của Giang Ánh Tuyết, nói như vậy chắc chắc là người đột nhập vào! 

Âm thanh càng lúc càng gần, rất nhanh đã đến bên cạnh Lâm Hạo! 

“Soạt!” 

Lâm Hạo lập tức dồn lực vào tay phải, chém một nhát lên cổ của người đó! 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!