Lọc Truyện

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

Chương 35: Nấu mỳ

Nhưng đương nhiên Lâm Hạo không thể nói thẳng, vội vàng lắc đầu như trống bỏi nói: "Tôi vào là đi tắm luôn, không nhìn thấy gì khác cả, tắm xong liền ra luôn". 

Giang Thiên Ngữ mới thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng. 

Hai người đều cố ý né tránh chuyện vừa rồi, ngồi một lúc mà bầu không khí vẫn còn ngượng ngùng. 

"Tôi, tôi đi nấu mì..." 

Giang Thiên Ngữ đỏ mặt, đứng lên đi vào trong bếp, một lát sau đã vang lên từng tràng tiếng loảng xoảng. 

Giang Ánh Tuyết thấy vậy vội vàng đến bên cạnh Lâm Hạo, gương mặt mong đợi nhỏ giọng nói: "Vừa nãy chị tôi hét lớn như vậy có phải đã nhìn thấy cảnh tượng rất kích thích không? Không phải anh đã bị chị tôi nhìn thấy hết rồi đó chứ?" 

Khóe miệng Lâm Hạo co giật, trợn mặt nói: "Lúc đó tôi đang ở trong bồn tắm, ngoài đầu tóc ra thì không thấy gì cả, cô nghĩ gì thế?" 

"Vậy sao... đúng là vô vị". 

Giang Ánh Tuyết thất vọng bĩu môi, lẩm bẩm ngồi xuống nghịch điện thoại. 

Lâm Hạo nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, trong lòng âm thầm thở dài. 

Hiện tại từ hôn không thành, chưa gặp được vị hôn thê, suýt nữa còn dính phải chuyện phong lưu. 

Mặc dù đối phương là mỹ nhân cực phẩm nhưng Lâm Hạo cũng có nguyên tắc của mình! 

Là một người đàn ông trưởng thành thận trọng, khiêm tốn ưu tú có nội hàm sao lại khó thế chứ? 

"Mỳ đến rồi đây". 

Lâm Hạo đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ thì Giang Thiên Ngữ đã bưng hai bát mỳ đi từ trong bếp ra. 

"Nhanh nếm thử tay nghề của tôi đi". 

Giang Thiên Ngữ vẻ mặt mong đợi đặt hai bát mỳ xuống trước mặt hai người, cực kỳ chu đáo lấy cả đũa. 

Bụng Lâm Hạo đã đói kêu òng ọc nãy giờ, anh cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì lại phát hiện ra Giang Ánh Tuyết trông có vẻ khổ sở, chần chừ mãi không ăn. 

"Không phải trên xe cô nói đói à, sao còn chưa ăn đi?" 

Lâm Hạo thuận miệng hỏi một câu rồi gắp đũa mỳ lên cho vào miệng. 

Vừa cho mỳ vào miệng Lâm Hạo lập tức nhăn mặt. 

Chẳng trách Giang Ánh Tuyết mãi không động đũa, bát mỳ này căn bản không có mùi vị gì cả! 

"Thế nào, thế nào?" 

Giang Thiên Ngữ mở to đôi mắt sáng trưng nhìn Lâm Hạo, mong đợi những lời khen ngợi từ anh. 

"Ực..." 

Lâm Hạo ngậm mỳ trong miệng mãi hồi lâu mới khó khăn nuốt xuống, cũng rất khó để nhận xét. 

Giang Thiên Ngữ thấy bộ dạng của anh như vậy thì cũng hiểu ra ngay, khuôn mặt ỉu xìu cụp xuống, có vẻ không vui. 

Giang Ánh Tuyết lại thở dài: "Chị, tay nghề của chị cũng chỉ có em mới miễn cưỡng ăn được thôi, sau này đi lấy chồng rồi biết làm thế nào?" 

Nghe đến hai từ lấy chồng, Giang Thiên Ngữ lại bất giác đỏ mặt liếc nhìn Lâm Hạo rồi vội vàng chuyển ánh mắt, xị mặt nói: "Hết cách rồi, nấu ăn thực sự quá khó, chị thà đến văn phòng làm kế hoạch còn hơn". 

"Hắt xì..." 

Lâm Hạo đột nhiên đứng lên, vừa đi về phía bếp vừa bất đắc dĩ nói: "Các cô nghỉ ngơi đi, để tôi nấu". 

"Wow, Lâm Hạo, anh biết nấu ăn à?" 

Giang Ánh Tuyết lập tức sáng mắt lên, vẻ mặt phấn khích nhìn Lâm Hạo. 

Lâm Hạo gật đầu: "Tôi học từ ông già trên núi, không phải tôi chém gió đâu, so với tay nghề của ông già nhà tôi thì đầu bếp ba sao Michellin cũng chỉ là cái đinh!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!