Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Thực chất Khương Hàn đã đoán ra đầu mối câu chuyện này là ai làm, chỉ là tình huống không mò ra được chứng cứ, làm gì có ai tới độ điên cuồng đưa ra một con số trong khi con số đó chẳng có gì đặc biệt.

"Sếp, em yêu của tôi hỏng rồi, anh đền cho tôi!!" Khương Hàn dời mắt nhìn Kiệt khổ sở tựa hồ muốn bật khóc, hắn rút tờ chi phiếu trống có chữ kí của Vũ Tịch đưa cho anh ta, giống như đang ra lệnh: "Không có hạn mức."

"Tốt, tôi cần được bồi thường tổn thất tinh thần bằng chuyến đi du lịch thế giới." Kiệt vứt ngay đống sắt vụn dưới chân để cầm tờ chi phiếu, hào hứng ghi vào con số 18. Khương Hàn gõ gõ tay lên bàn nhìn từng con số 0 cậu ta viết ra.

"Thêm đi, vài số 0 nữa!" Hiếm khi Khương Hàn tốt bụng tới mức này, Kiệt không chần chừ vâng dạ nghe lời viết thêm 3 số 0 cho tròn 1800 tỷ. Nhìn lại mới thấy sai sai, cậu ta có ý định gạch bỏ thì sếp của cậu ta ngăn cản: "Số rất đẹp, cứ vậy mà rút."

"Sếp ơi anh nhìn lầm rồi--"

"Không nhầm, tôi cần tiêu số tiền đó, anh mau đi."

Kiệt nghe vậy cũng đành ra ngân hàng mặc dù thấy không ổn với số tiền của Khương Hàn chuẩn bị bay đi. Cho là hắn nhìn nhầm, cậu ta coi như rút hộ, có ra sao thì cũng không bay đi đâu được.

Nào ngờ tài khoản đã bị khoá, Kiệt đùng đùng quay về trụ sở lúc chập chững đêm.

"Cái gì?"

"Đã bị khoá rồi, anh chơi tôi đúng không?"

Đối diện với lửa giận của Kiệt, Cẩn Du chớp mắt vuốt cằm nhìn chữ kí ở cuối trang. Đầu óc anh ta hiện mặc dù đang không được minh mẫn nhưng sự việc này nối tiếp sự việc kia đều rõ ràng ra mặt, 700, chi phiếu, tài khoản bị khoá, v..v.. mọi thứ đều theo một trình tự không rắc rối nhưng khiến người ngoài bị đau đầu.

***

Vào giữa đêm, Vũ Viên bị quấy rối bởi một đoàn xe sang trọng, Vũ Yên Nhiên là kẻ ăn chơi về muộn, bắt gặp cảnh đó thì không khỏi trợn mắt há hốc vì người đàn ông dẫn đầu quá sức cuốn hút.

"Ngài Khương nửa đêm tới chỗ chúng tôi không biết có chuyện gì?" Sàn chứng khoáng bị hụt giá không vì nguyên nhân bên ngoài nào, Vũ Hoan không phải loại ngu xuẩn mà không hiểu Khương Hàn gặp khó khăn nội bộ. Ngược lại với sự mất lòng tin của các cổ đông, Vũ Hoan cho là người trước mặt có khí chất, đã chủ động tới đây thì ông không thể đứng nhìn.

Vũ Yên Nhiên từ trên lầu ló đầu xuống, thuộc hạ của Khương Hàn nhìn thấy cô gái trẻ mặc bộ váy ngủ mỏng tanh thì không khỏi nhíu mày.

"Tôi muốn gặp con gái của ngài." Khương Hàn không biết cách vòng vo, muốn gặp là muốn gặp, hắn không tìm được Vũ Tịch ở bên ngoài thì trực tiếp tới nhà.

Vũ Yên Nhiên nghe vậy, hai mắt lập tức phát sáng, e thẹn bước xuống đứng bên cạnh Vũ Hoan, ngọt ngào cất tiếng: "Anh tìm em có chuyện gì?"

Vũ Hoan nhìn bộ dạng lả lơi của Yên Nhiên, sắc mặt ông tối đen, không phải vì không yêu thương nhưng cô con gái thứ 2 luôn làm ông thất vọng. Đứng trước mặt một đám người đều là đàn ông mà không biết xấu hổ, Ngọc My từ trên lầu đi xuống cũng không khỏi giật mình. Gia đình cấm hai đứa con gái mặc những loại quần áo mỏng thế này, bộ váy ngủ đó chẳng phải là Vũ Hoan tặng cho bà hay sao!!?

"Không phải cô, làm ơn gọi đại tiểu thư xuống, chúng tôi có việc cần hỏi ý cô ấy." Cẩn Du ngứa mắt nhưng vẫn nở nụ cười tao nhã.

"Mau đi lên gọi chị hai!" Biết người trợ lí tinh tế nhắc nhở, Vũ Hoan hướng mắt ra hiệu, Ngọc My phối hợp dắt Yên Nhiên đi lên lầu.

Một hai phút sau, Vũ Tịch trong bộ dạng ngáy ngủ, mắt nhắm mắt mở buộc tay vào tay nắm cầu thang để trượt xuống lầu.

Cầu thang đối diện với phòng khách nhưng Vũ Tịch nhắm mắt không biết có ai đang nhìn, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt, mùi sát khí cũng nồng đậm. Đoán là Vũ Hoan gặp chuyện không may ở công ty, thêm việc hai mẹ con Yên Nhiên bận cãi cọ về chuyện mặc đồ ngủ nên không có ai gọi cô xuống, cô xuống đây là vì muốn tìm dì Lam nấu cho cô một bát mì.

Đám người Khương Hàn và Vũ Hoan đảo mắt nhìn theo cái đuôi thỏ loạng choạng đi vào phòng bếp với giọng nói mềm mại như làm nũng khi còn say ngủ: "Dì Lam ơi, con đói bụng.."

"Ông xã, Tịch lại không về rồi, con bé không có ở trên phòng!" Nghe giọng nói hớt hãi của Ngọc My, Vũ Hoan nhịn không được cơn buồn cười: "Đừng lo, con bé ở nhà mà!"

"Nhưng em không thấy phòng con bé có mở đèn--" Vũ Hoan nắm tay trấn an Ngọc My, hất cằm qua phòng bếp: "Ở trong đó, em vừa lên thì con bé xuống ăn khuya đấy."

Tảng đường và hũ mật ong của Vũ Hoan cho dù làm cách nào cũng khiến ông mềm nhũn trái tim, còn cô con gái nuôi càng lúc càng khiến ông có ác cảm..

"Còn lại hai vợ chồng tôi thôi, cậu cứ tự nhiên." Vũ Hoan nghĩ rằng Khương Hàn cần sự yên tĩnh nên chần chừ, hiện tại không có ai quấy rầy nữa, ông trực tiếp mở lời cho hắn.

"Tôi tới tìm Vũ tiểu thư, nếu cô ấy bận ăn thì chúng tôi chờ thêm chút nữa vậy." Nhìn thấy sự thành khẩn của Cẩn Du, Vũ Hoan và Ngọc My khó hiểu. Thái độ của họ không như đang mắng vốn mà thực sự cần gặp Vũ Tịch, cô bé trong mắt hai người là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, trừ đống tiền cô mang đi xếp hình thì không có việc gì đáng lo ngại.

Ngọc My đi vào bếp gọi Vũ Tịch ra.

Nghe danh Khương Hàn, Vũ Tịch đột nhiên tỉnh như chưa từng buồn ngủ, cái đầu lấp ló từ sau lưng Ngọc My nhìn vẻ u ám của người đàn ông ngồi ở giữa.

"Mẹ ơi, người xấu!" Dứt lời Vũ Tịch dùng tay bụm miệng mình lại, trong khoảng không yên tĩnh, cô tự tiện nói nhỏ nhưng vang vọng khắp nơi, sợ rằng mọi người ở đó đều nghe được.

Chỉ có duy nhất Vũ Tịch nhìn ra sát khí từ Khương Hàn, ông bà Vũ vẫn hiền hoà chờ nghe chuyện mà hắn cần nói.

Không gian yên tĩnh khiến ai nấy đều bắt đầu căng thẳng.

"Ngài Vũ và phu nhân, chuyện này sếp của tôi cần không gian riêng." Cẩn Du thận trọng đứng dậy ngoắc tay thuộc hạ đi ra ngoài. Vũ Hoan và Ngọc My cũng đồng ý nhường chỗ lại.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng khách, sắc mặt Khương Hàn càng u ám hơn, không khí chết chóc toả ra mùi thuốc súng nồng nặc khiến Vũ Tịch không thể thở nổi.

"Chị hai!"

Chưa bao giờ Vũ Tịch thấy em gái khác máu của mình có hữu ích như thế này, cô lập tức chạy tới níu tay Vũ Yên Nhiên, tỏ vẻ vô cùng thân thiết: "Sao em chưa đi ngủ? Thức đêm không tốt cho da đâu."

"Em thấy ồn ào nên xuống xem." Vũ Yên Nhiên liếc mắt nhìn qua góc nghiên của người đàn ông, tuy chưa thể trực diện ngắm hắn nhưng dự cảm cho cô ta thấy đây là một người siêu đẹp trai và giàu có, tìm tới Vũ Tịch thì ắt rằng cô em gái xinh đẹp này phải tiếp cận làm quen.

Khương Hàn liếc mắt nhìn qua thấy tay Vũ Tịch run cầm cập đang bóp cánh tay cô gái ăn mặc xấu hổ. Hắn tiếp tục giương cao mắt nhìn tới gương mặt của Vũ Yên Nhiên, cô gái lập tức hốt hoảng, run lẩy bẩy lùi lại phía sau, không nói bất kì lời nào mà co giò bỏ chạy.

Vũ Tịch đơn phương độc mã nhìn theo Yên Nhiên, quả thực cô chưa từng kì vọng vào cô gái đầy thủ đoạn đó--chỉ còn cách đối mặt.

Khương Hàn không nhìn cô, nâng ly trà lên nhấp môi, cất giọng lạnh lùng: "Mời ngồi!"

"Hàn tổng, nghe danh tiếng từ lâu nhưng mà bây giờ mới có cơ hội gặp mặt!" Biết trước Khương Hàn không tin tưởng nhưng Vũ Tịch vẫn cố gắng giả ngu, theo như sơ yếu lí lịch của cô tự viết ra và diễn đúng như vậy.

"Thật sự là mới gặp lần đầu?"

"Ơ, chúng ta có gặp nhau lần nào sao?" Vũ Tịch đưa đôi mắt trong veo như hồ nước tỏ vẻ ngây thơ, trong tức khắc liền tự gõ đầu: "À phải, tiệc dạ hội! Đúng rồi, lần đó tôi có nhìn thấy Hàn tổng đi từ ngoài bước lên thảm đỏ, tôi nhìn đến độ không rời mắt nổi!"

Khương Hàn nhíu mày: "Bây giờ tại sao em không nhìn?"

"Tôi sợ nhìn Hàn tổng thì đêm nay sẽ không ngủ được. Còn được đặc cách ngồi nói chuyện riêng, tôi sẽ tự cao tự đại đi khoe khoang, sẽ không có thời gian ngủ!" Vũ Tịch trau chuốt xong ngôn từ cũng tự cảm thấy mình quá xuất sắc.

"Vũ tiểu thư quá lời rồi, tôi không xuất chúng đến độ làm em mất ngủ được. Bởi vì lần nào gặp nhau, em đều ngủ rất thoải mái mà?" Khương Hàn nhướng mày: "Đúng không?"

"He he, Hàn tổng biết nói đùa quá. Tôi làm gì có cơ hội ngủ với anh--" Khương Hàn ừ một tiếng khi nghe tới câu này, hắn thản nhiên một cách vô tình: "Tôi chỉ bảo rằng em ngủ ngon mỗi khi gặp tôi, tôi chưa nhắc tới từ nào liên quan tới việc ngủ chung, Vũ tiểu thư có tật giật mình sao?"

Thời điểm này Vũ Tịch không có tức giận mà chỉ có áp lực, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Khương Hàn không phải kẻ để cô đùa bỡn, cố tình giả vờ từ nãy đến giờ chắc chắn hắn đã nhìn ra, chỉ là hắn đang tìm chỗ hở để làm cô mất mặt.

Hừ, đồ gian xảo!!

"Tại sao tiểu thư im lặng? Không phải chột dạ thật rồi?" Nghe Khương Hàn dò thám như thám tử nghiệp dư, Vũ Tịch bất giác cầm ly trà nhấp một ngụm lấy bình tĩnh. Cũng tự cho là do cô đang đói nên tay chân mới run, lúc cô quấy rối hắn cô không hề sợ hậu quả, ừm, chắc chắn là do đói bụng.

"Tại vì tôi buồn ngủ, nửa đêm rồi, Hàn tổng tới làm phiền, tôi nghĩ đêm nay tôi ưu tư hình bóng của anh mất rồi!"

"Cũng phải, nửa đêm làm phiền Vũ tiểu thư ăn khuya thì là lỗi của tôi thật." Khương Hàn nhướng mày tỏ vẻ có lỗi: "Còn việc em ưu tư hình bóng của tôi--tôi cũng chỉ biết trách bản thân quá ưu tú, để vẻ đẹp này làm phiền tới em cũng là lỗi của tôi."

"Khụ.. khụ.. khụ.." Nước trà cũng giật mình nhảy lên tới mũi Vũ Tịch, cô cúi đầu lấy khăn giấy ở dưới bàn lau chùi. Không biết thời khắc đó Khương Hàn nghĩ gì, hắn đi qua ghì lấy cổ cô, giữ khăn ở mũi, trong giọng nói lạnh nhạt có chút lo lắng: "Xì mũi đi."

Đối mặt với sự lo lắng này, Vũ Tịch không nghĩ ngợi mà rụt khăn giấy vứt xuống sàn, mạnh miệng hít ngụm không khí lớn sau đó xì hơi bằng mũi.

Bầu không khí ngay sau đó yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở của Khương Hàn, phòng khách rộng lớn bị thu hẹp lại chỉ bằng một kho chứa bom đạn nhỏ.

Toàn thân Khương Hàn run lên, mặt mũi tái xanh nhìn chất nhầy trên tay. Một lần nữa hắn bị chơi khăm, tiếp tục bị một cô nhóc chưa thành niên chơi khăm hết lần này tới lần khác.

"Vũ! Tiểu! Thư!" Khương Hàn nghiến răng kèn kẹt, hơi thở nồng vị máu tanh. Vũ Tịch vô thức lùi về sau, trên gương mặt không thể giấu đi áp lực: "Hàn tổng, anh bảo tôi xì mũi, tôi nghe lời anh mà! Sao anh tức giận?"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!