Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Con số 7 là số Vũ Tịch thấy may mắn..

Ý cô là số 700 và thêm 9 con số 0 ở phía sau.

"Có quá đáng không ta?" Hai chiếc vali và một cái balo quân đội vẫn chưa đủ để chứa hết số tiền lớn mà ngân hàng đã quy động tất cả chi nhánh và trụ sở thu gom lại.

Vũ Tịch ngồi ghế mây ở trước cổng toà nhà nằm ngay Trung tâm, bên cạnh có người cầm dù và người bê nước cùng xem cảnh nhân viên ngân hàng xếp từng chồng tiền lên cốp xe màu hồng đào.

Đối diện với cảnh hàng người hì hụt xếp tiền lên xe hơi, Khương Hàn ôm ngực tức tưởi không ra lời.

Hắn chỉ suy đoán, ừm.. hắn đoán Vũ Tịch sĩ diện, chắc chắn sẽ dò tìm tin tức của hắn và vác mặt tới xé tờ chi phiếu trước mặt hắn cho hả giận giống như tính cách kiêu kì của bao cô tiểu thư nhà giàu.

Nào có ngờ..

Hắn nào có ngờ..

Hắn làm sao biết được cô tiểu thư này không những không bực tức mà còn rất thoải mái đi gom tiền!!!

Con số không hề nhỏ, lâu lâu bị rút máu một lần mà Khương Hàn liền biến thành cái xác khô.

"Cô gái đó khoa trương quá sếp nhỉ?" Nhìn dòng người cứ liên tục ra vào xếp tiền lên xe, Cẩn Du nửa hâm mộ nữa thán phục: "Không sợ cướp hay sao mà ngồi rung chân vui vẻ hết sức."

"Có bị cướp thì cũng có phải tiền của cô nhóc đấy đâu." Khương Hàn bóp thái dương, gắng gượng thở hắc ra. Chính là hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này, hắn so sánh Vũ Tịch giống hệt bao nhiêu cô tiểu thư khác, nào có ngờ..!!!

"Sao sếp biết được? Thời này không hiếm nhân tài đâu. Mà nếu không phải của cô gái đó thì cũng là của ba mẹ, anh chị bạn dì tặng." Qua vài giây, Cẩn Du nhanh nhẹn nhận thức được điều gì đó. Anh ta nhìn lên gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt tựa hồ bất lực của Khương Hàn, thử lên tiếng thăm dò: "Hình như là người quen.."

Khương Hàn: "..."

Cẩn Du: "Giống hệt cô gái sếp vừa điều tra mấy hôm trước luôn nha!"

Khương Hàn: "..."

Cẩn Du: "Mà sáng nay thống kê tiền cho sếp, tuần này sếp chi nhiều lắm nha."

Khương Hàn: "..."

Cẩn Du: "Vượt thêm vài số đầu nữa là cạn túi luôn nha." Tự nói anh ta tự hiểu ra lí do lượng tiền vừa không cánh mà bay vào trưa nay. Mà như không Khương Hàn lại bảo anh ta lái xe đi ra đường ngay lúc đang làm việc rồi cũng như không dừng xe ở đây để xem cảnh Vũ Tịch ngồi như bà hoàng.

Xong việc giúp Vũ Tịch xếp tiền lên xe, hết thảy nhân viên ngân hàng được thưởng đều một cộc tiền. Mắt bọn họ sáng như đèn pha ô tô, ai nấy đứng xếp thành hàng tiễn phú bà lên xe.

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại nhứt tai vang lên phá vỡ cục diện mơ hồ trước mắt, Khương Hàn phất tay ra lệnh Cẩn Du lái xe, hắn ấn nút nhận máy: "Có chuyện gì?"

"Hàn tổng, chi phiếu đang giảm đột ngột, khả năng cao sẽ rơi xuống khoảng 50% so với giá hiện tại.." Nghe giọng nói nghiêm túc có chút gấp gáp của người ở đầu dây bên, Khương Hàn nhìn về Cẩn Du trao đổi thông tin bằng ánh mắt, anh ta lập tức tăng tốc bánh xe tiến về trụ sở.

Bước chân vội vàng nhưng trên gương mặt bọn họ vẫn giữ nét bình tĩnh, lạnh lùng và nghiêm túc đến khó tin, Khương Hàn đi trước chăm chú dõi theo laptop, tai luôn chăm chú nghe báo cáo từ những người đi phía sau.

"Trong vòng 2 tiếng đồng hồ chi phiếu của WCB chúng ta hụt mất 30%, trở lại giá của 15 tháng trước."

"Dao động chỉ có đi xuống chứ không có biểu hiện dừng hay đi lên, e là sẽ tiếp tục như vậy cho tới lúc cạn cột móc."

Reng reng.

"Sếp, chi nhánh II gọi tới!"

"Bảo họ tạm thời cố gắng giữ ổn định, đừng manh động." Bước vào phòng họp, không khí căng thẳng bủa vây lấy tất cả mọi người. Khương Hàn liên tục nhận được các cuộc gọi điện tới để yêu cầu rút vốn đầu tư.

Màn hình chiếu và micro nhanh chóng được mở lên hiển thị chỉ số giá chi phiếu đang nhích từng chút một đi xuống.

"Giá xăng dầu giảm mạnh mà không có lí do gì--" Chỉ vừa mở miệng ra, một trong số người bên dưới nắm vai trò kiểm soát hệ thống lỗi cướp lời Khương Hàn: "Có người chơi khăm chúng ta!"

Phòng họp thoáng im lặng.

"Gọi Kiệt tới đây!" Kiệt là tên ham ăn lười làm nhưng một khi hắn ra tay thì mấy trò dùng đường mạng để quấy rối công ty sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Hơn cả sự phát hiện đột ngột của người đã soát hệ thống, Kiệt đã sớm chủ động ngồi dậy múa tay trên bàn phím.

"Không tìm được vị trí."

"Tạm thời đã ngăn được tỉ lệ rơi giá."

Khương Hàn đứng chống tay trên bàn, hơi thấp đầu nhìn vào màn hình đen của Kiệt rồi lại quay đầu nhìn màn hình chiếu. Chỉ số tạm thời dừng lại ở mức 58% so với giá ban đầu.

"Kẻ nào ngu xuẩn đến thế không biết!!"

"Chúng ta ăn ở thất đức lắm sao?"

"Càng cao càng khó lên, chúng ta vừa tăng giá thêm được vài phần trăm đã bị kéo xuống tít bên dưới.."

"Rõ ràng là không có báo cáo tổn thất hay phàn nàn, tôi đã nghi ngờ có kẻ phá rối từ đầu."

Đối diện với những lời bàn trong lúc bực bội của những người đang căng thẳng trong phòng họp, Kiệt vẫn không ngừng làm việc, Khương Hàn giữ bình tĩnh và dáng vẻ lạnh lùng: "Triệt để được không?"

Kiệt căng thẳng đến độ mồ hôi tuông ướt hết mảng lưng áo, nhanh miệng đáp lời: "Phần mềm rất hiện đại, cơ bản thì đã hiểu cách thức hoạt động nhưng tôi đang gặp cản trở về ngôn ngữ lập trình mới."

"Bình thường rảnh rỗi anh không chịu học tập thêm mà lo ăn chơi cho sướng cái thân, bây giờ hối hận có kịp nữa đâu." Cẩn Du nghe Kiệt kể than liền lên tiếng chỉ trích. Lời anh ta nói không khác gì mấy so với ba mẹ ở nhà, Kiệt quay qua trừng mắt với Cẩn Du.

Khương Hàn lập tức bẻ đầu Kiệt quay lại màn hình, cho dù cậu ta không nhìn mà vẫn có thể gõ bàn phím một cách chính xác nhưng không khỏi những lúc lơ là, sai một kí tự cũng khiến mọi thứ bị hỏng.

Kiệt dần chìm đắm vào trong loại ngôn ngữ mới, cánh môi mấp máy nói vừa đủ nghe, phần lớn đại não chỉ tập trung vào màn hình: "Là một loại máy móc tôi chưa nghe bao giờ, tên là T."

Cẩn Du: "T? Chỉ một chữ?"

Kiệt gật đầu: "Có thể là tự sản xuất nên đặt bừa một cái tên. Có thể tự động hoá không để lộ vị trí, thao tác đều đặn, xuyên suốt mấy tiếng rồi."

"Robot?" Con người không có nhiều khả năng đến mức không biết mệt, Khương Hàn không thể nghĩ ra thứ gì ngoài từ này.

"Chính xác!"

"Con người đấu với robot?" Cẩn Du vuốt vuốt cằm, đáy mắt loé lên một tia hứng thú.

Thời đỉnh điểm, Kiệt đang gắng hết sức để khống chế lại con robot được cài đặt để quậy phá thì bỗng dưng bị nhiễu, ngôn ngữ lập trình mà cậu ta đang cố gắng học theo trong chớp mắt đã bị xoá sạch trước sự chứng kiến của Khương Hàn và Cẩn Du.

Cẩn Du nhất thời không hiểu: "Chuyện gì vậy?"

"Mở biểu đồ--" Khương Hàn chưa kịp hết lời, đuôi lông mày của hắn nhếch lên nhìn màn hình xuất hiện một ô đen chứa vô số các chữ số, là một bài toán tìm đáp án của học sinh tiểu học.

"The fuck, đang đùa với chúng ta?" Cẩn Du đập tay vào bàn, tuy tức giận nhưng vẫn thấp đầu xuống quan sát.

Kiệt không lên tiếng nhưng mặt mũi đen ngòm, cắn răng gõ số 700 trước khi hết thời gian.

Tiếp theo là một loạt các câu hỏi khiến người ta tức muốn điên: "A có 1400, B có phân nửa A, hỏi B có bao nhiêu?", "Tính chu vi hình vuông có góc là 175 cm", "700 nhân 0 cộng 0 chia 700 trừ 0 nhân 700"...

Ba người đàn ông kiên trì giữ bình tĩnh, nếu không đuổi hết đám người ồn ào kia ra khỏi phòng họp thì mặt mũi cũng không còn nữa.

Cuối cùng, màn hình hiện lên một cái camera đồng thời quay rõ khuôn mặt của ba người. Một dòng ghi thể lệ xuất hiện: "Camera lia tới đâu, người đó bắt buộc phải lè lưỡi."

Sẽ êm ắng nếu camera laptop tự động zoom lên và khoá gương mặt của Kiệt, thời gian là 3s, cậu ta tức đến độ run lẩy bẩy, cắn răng thè lưỡi ra.

Cẩn Du cảm thấy tình hình không ổn, muốn chạy đi thì màn hình đã xuất hiện gương mặt của anh ta. Cẩn Du nhìn qua Khương Hàn, tai anh đỏ như sắp nhỏ máu, miễn cưỡng le lưỡi ra.

Cái gì đến thì cũng sẽ đến, mặt mũi Khương Hàn tối đen như Bao công, sát khí toả ra tràn lan khắp căn phòng nhưng vẫn phải thè lưỡi ra.

"Ph--" Hai thanh niên nhìn gương mặt miễn cưỡng của Khương Hàn trong màn hình thì bật cười. Hoá ra sếp của bọn họ cũng có thời điểm bất lực.

"Ha ha ha.." Ngồi trên ghế sofa, Vũ Tịch không xem chuyện hài nhưng lại cười điên dại. Chỉ có người hầu ra vào khiêng từng chồng tiền nhưng họ cũng nhìn thấy đại tiểu thư của họ hôm nay rất kì lạ.

"Chị hai, chị xem gì vậy?" Mặc dù là ganh ghét nhưng Vũ Yên Nhiên vẫn tò mò muốn biết thứ gì làm cho Vũ Tịch vui sướng tới độ lăn xuống sàn để nằm. Cô ả tiến tới ngó mắt vào màn hình laptop, chưa quá giây thứ 2, Vũ Tịch thay đổi vẻ mặt như không có chuyện gì, gập màn hình đứng dậy lạnh nhạt nhìn cô em gái.

"S-sao chị.." Không có khái niệm dành thời gian cho Yên Nhiên, Vũ Tịch trực tiếp ngoắc tay người hầu thu dọn đống tiền lên phòng để cô chơi xếp hình, cất giọng nhàn nhạt không quan tâm: "Sau này đừng gọi là chị, cách vài tháng tuổi thôi, cô giả vờ tôi thấy ngượng thay cô rồi."

"Chị ơi, em làm gì chị tức giận sao?" Không cần tò mò, Vũ Yên Nhiên đứng trên ban công nhìn xuống thì thấy tất cả người hầu vây kín ở cửa để khuân vác tiền. Cô ta chưa từng nhìn thấy số tiền mặt lớn đến mức này, đương nhiên sẽ điều tra số tiền này từ đâu ra thay vì hỏi thẳng, chuyện liên quan tới tiền bạc khiến cô ta vô cùng sĩ diện, mở miệng hỏi có thể trở thành một kẻ hám tiền trong mắt người khác.

Vũ Tịch không trả lời, một bước hai bước đi thẳng lên cầu thang nối đuôi theo người hầu.

Ở phía Khương Hàn, hắn đã đập nát chiếc laptop bản giới hạn của Kiệt, khiến cậu ta đau lòng quỳ khụy dưới sàn nhặt từng mảnh vỡ vừa khóc lóc không ra nước mắt: "Em yêu của tôi ô ô, tại sao em bỏ anh ra đi? Anh chưa kịp nói là anh yêu em kia mà."

Cẩn Du thất thần đứng bên cửa sổ nhìn lên trời vì cú sốc quá lớn.

Khương Hàn nhìn màn hình chiếu nhưng tâm trí cũng ở trên mây, không ngờ cuộc đời hắn bị một vố đau tới mức chẳng có cơ hội để trả đũa.

Tỉ số không tăng cũng không giảm, chuyện này không phải vì đã giải quyết xong mà là con robot kia quyết định tha cho bọn họ.

"Bàn chưa kịp xếp cờ thì đã bị chiếu tướng, haizz.." Tiếc là không thể dò ra địa chỉ cụ thể, nếu không người đàn ông mang tên Cẩn Du sẽ sống chết đi tìm con robot đó.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!