Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

"Den lão đại chẳng lẽ không rõ? Vụ làm ăn này tôi đến vì nể mặt chứ không muốn mất lòng. Den phu nhân đối xử tốt với tôi, tôi không thể giúp kẻ thù bà ấy." Vừa nói, Vũ Tịch đưa ánh mắt nhìn lên người đàn bà đen thui mặt nhìn chằm chằm vào mình, môi cô nhếch lên ý châm chọc: "Người phụ nữ của lão đại càng không thể, ai lại đi giúp cho tình địch của mình?"

Vịnh Kỉ liếc mắt nhìn lên, thấy sắc mặt người phụ nữ càng lúc càng đen, biểu cảm cực kì khó coi. Bên cạnh đó, Phương Kỷ cũng nhìn đến người đàn ông có sắc khí trời sinh yêu nghiệt, đứa con gái nào may mắn được hắn ban cho nụ cười thì sẽ say đắm chẳng có cách dứt ra.

Phương Kỷ nhíu mày nhìn Vũ Tịch, vẻ mặt của cô không giống như đang tranh giành đàn ông mà là khiêu khích, khiêu chiến với người đàn bà và người gọi là tình cũ.

"Đây không phải tình địch của cô, bởi vì cô đáng lẽ không xứng để làm tình địch của cô ấy." Nghe người được gọi là Den lão đại nói như vậy, người đàn bà bất giác thả lỏng tinh thần, mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn: "Jiden, anh có nói quá không?"

Vũ Tịch nhếch môi "hừ" lạnh: "Có cho tôi một cơ hội nữa tôi cũng chẳng thèm, người như lão đại -- ừm.. tôi không dám nói nữa!" Nhìn thấy sắc mặt của Jiden trong nháy mắt biến đổi khi cô sắp chuẩn bị nói ra điều không nên nói, môi cô cong lên cười tươi: "Con người hay ma quỷ đều sẽ có lúc mù quáng, Den lão đại biết yêu là tốt, rồi lão đại sẽ nhìn thấy cô gái nào mới xứng đáng."

Ngập ngừng một chút, Vũ Tịch bồi thêm: "Mà lúc lão đại hiểu được rồi thì lão đại mới là kẻ không xứng."

Nghe loáng thoáng qua có thể hiểu thành người đàn ông tên Jiden đang mù quáng yêu người đàn bà ngồi đối diện hắn, còn Vũ Tịch chính là người của quá khứ yêu hắn đến khốn cùng. Cuộc gặp gỡ chính thức lần này là vì buôn bán vũ khí, chẳng có ai có năng lực xuất hàng như Vũ Tịch mà càng không thể tìm ra loại hình cao cấp nào bằng hàng của cô.

Jiden tỏ thái độ hời hợt, lạnh nhạt. Trước mặt Vũ Tịch hẹn gặp mặt nhưng lại đem tình nhân đến rõ ràng là cố ý nhấn mạnh chuyến buôn bán lần này chỉ nhằm vào mục đích của kẻ bán và kẻ mua.

Vũ Tịch đứng lên cười lịch sự, hết nhìn Jiden đang gắng gượng tỏ thái độ bình thản và người đàn bà cười hạnh phúc nhìn người đàn ông của mình, đáy mắt cô giấu đi một tia kinh tởm, thấp trầm cất tiếng: "Nếu không còn chuyện nữa, tôi xin phép, không phiền cuộc vui của hai người."

Cộp cộp cộp.

Những tiếng bước chân đều đều sải trên sàn khiến Jiden càng nghe càng ứa mắt, nụ cười trên môi hắn ta thu lại, gõ ngón tay lên bàn: "cộc.. cộc cộc!"

Một thân hình người đàn ông tráng kiện chớp nhoáng xuất hiện, nếu quan sát kĩ có thể nhìn ra hắn từ một góc tối đen chạy ra khi nghe được khẩu lệnh gọi của Jiden.

"Diệt!"

"Rõ!"

Người đàn bà tái mặt, cúi đầu nhìn xuống ly rượu rồi lại nhìn lên ánh mắt thâm hiểm của Jiden, bên cạnh hắn đã mất dấu của người ám vệ, ả thỏ thẻ, mở không ra cánh môi: "Jiden, đó là người của mẹ anh, bà ấy sẽ không tha cho em."

Jiden nở nụ cười tà mị: "Là người của bà ta nhưng nếu không lợi dụng được thì phải diệt."

"Nhưng em rất sợ.." Người đàn bà đưa hai tay lên ôm mặt, đằng sau vẻ ngoài đáng thương vô tội đó, ả không thể giấu được cánh môi đã ngoác đến mang tai.

***

Trong một toà lâu đài cổ kính, đó là khách sạn được thiết kế theo phong cách Roma, tứ bề cứ như vô vàn tảng đá xếp đều nhau tạo nên một thứ kì quan cổ.

Vũ Tịch sải bước một mình trên hành lang, lỗ tai giật nhẹ, hai mắt hơi nhắm lại tập trung nghe thứ động tĩnh ở sau lưng.

Có người bám đuôi?

Cô bước nhanh hơn vài bước sau đó dừng lại, chậm chạp xoay đầu, hành lang trống vắng, đèn điện theo lối vàng ấm như đèn đuốc sáng rực kì ảo, cô chau mày, quay lại tiếp tục bước đi.

Ở trong góc khuất vách tường, Khương Hàn bụm chặt đôi môi nhỏ xinh đang khục khịt nhịn cười vì tưởng mình được chơi trốn tìm, cô bé bấu bấu vào vai anh cố gắng giữ im lặng, lo rằng Vũ Tịch sẽ bắt được.

Vũ Tịch bước vào một căn phòng ở gần cuối dãy hành lang.

Khương Hàn mới từ từ buông tay ra, đôi lông mày rậm chau lại tỏ vẻ hung hăng: "Ba bảo không được làm ồn kia mà, mami mà biết thì con nát mông!"

"Papa mà đánh Chi Đào là.. là mami đánh đòn papa đó!" Chi Đào cười tinh nghịch, nụ cười chưa tươi được bao lâu, Khương Hàn đã làm nó tắt nghẽn: "Ba không đánh con, là mami!"

Hai người một lớn một nhỏ kĩ lưỡng đi đến phòng bên cạnh phòng của Vũ Tịch, cẩn thận chuẩn bị một đêm lén lút ở gần mà không được chạm.

Chi Đào nằm lăn lóc trên giường mút ti giả, mút mãi cũng không tìm thấy hương vị của mẹ, bé cực kì khó ở, hai chân mập ú ngắn cũn cứ liên tục đạp đạp, nếu không vì Khương Hàn hâm doạ rằng Vũ Tịch sẽ làm đau mông xinh thì cô bé sẽ không ở đây chịu cực.

Nhưng cùng cực đến mức nào Chi Đào cũng không chịu nổi khi không được bú sữa ghiền, bé tin rằng chỉ cần nhõng nhẽo là mami sẽ không đánh đòn. Vì thế, trong lúc Khương Hàn đang tắm, bé tháo bình sữa, lon ton đeo balo chứa quà vặt chạy sang phòng Vũ Tịch để dụ cô ăn bánh rồi cho bé mút sữa ghiền.

Từng mảng bọt trắng theo dòng nước từ từ bị cuống đi, Khương Hàn ngửa cổ tận hưởng dòng nước ấm đổ xuống người, đang thoải mái thì nghe được chút âm thanh ngân ngọt của trẻ con lảng vảng quanh tai.

Âm thanh đó nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, nghe không được là đứa trẻ đó đang nói cái gì.

Giờ này ngoài cô tiểu thư nhỏ xíu của anh thì còn ai đủ sức la vọng đến độ tường cách âm cũng nghe được?

Khương Hàn nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài xem Chi Đào có chuyện gì.

Căn phòng vẫn sáng đèn, chỉ là cục bông tròn vo đã mất, trên giường rơi lại bình sữa, cửa phòng thì mở toang.

Một tiếng "pằng" vang lên văng vẳng phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

Tiếng súng?

Khương Hàn lao ra ngoài như tia chớp, phát hiện phòng Vũ Tịch đang mở, mùi thuốc súng quẩn lại quanh đầu mũi. Anh chầm chập tiến tới cánh cửa, bên trong có tiếng va chạm xương khớp, tựa như đang có cuộc ẩu đả.

Không nghĩ nhiều, anh đẩy cửa nhìn vào trong.

Thứ dễ nhìn thấy nhất là một người phụ nữ và một người đàn ông thân thủ nhanh như tia chớp đang đánh nhau, chẳng ai khác chính là Vũ Tịch và một người lạ mặt bịt kín từ đầu đến chân.

Điều thứ 2 là Chi Đào đang lột giày búp bê ra khỏi chân, cái miệng nhỏ hét lớn một tiếng sau đó xông lên, vươn cao tay chạy lạch bạch đến chỗ hai người đang đánh nhau.

Khương Hàn chưa kịp phản ứng, Chi Đào đã bị cuộc ẩu đả của họ đá văng cô bé ra một góc. Bé lăn cù cù vài vòng, vừa hay được anh bắt lại. Được yên ổn trên tay papa, Chi Đào uất ức hét lên giọng trẻ con: "Đồ xấu dám đánh mami, mami cố lên, đánh đồ xấu đi mà!"

Ánh mắt Khương Hàn kinh ngạc tột độ, bất tài nhìn cảnh Vũ Tịch quật ngã người đàn ông cao lớn, khẩu súng trên tay cô chính là vũ khí lợi hại nhất mặc dù không thể bóp còi ở khoảng cách gần, cán súng đập vào thái dương kẻ lạ mặt một cái bên trái rồi sang bên phải, cuối cùng là đỉnh đầu, cùi chỏ cô thúc vào ngực hắn, đầu gối đá vào hạ bộ.. gần như kẻ đó chẳng có cơ hội phảng kháng từ khi cô nhóc Chi Đào bước vào đây và hét ầm lên.

Khương Hàn lấy được sự bình tĩnh, mắt anh nheo lại cố nhìn kĩ từng động tác của hai người trước mặt, từng cử chỉ hay hơi thở đều rành mạch rõ ràng, phải rất tinh vi mới quan sát được 60% đòn đánh.

Ở đó!!

Phía dưới xương đòn của tên lạ mặt có một điểm yếu thường xuyên lặp lại mà Vũ Tịch không thể động đến do hắn bảo vệ rất kĩ, Khương Hàn giật chiếc giày búp bê trong tay Chi Đào, phi thẳng đến chỗ nguy nan của người đàn ông.

Tên ám vệ ngay lập tức yếu thế, nơi đó rỉ ra chất lỏng dưới ánh đèn vàng mờ thì trở thành màu đen. Trên mặt bị giáng xuống vài cú đấm chính diện, ngực và bụng cũng tơi tả vài đạp, trán bị đập đến choáng váng, mơ màng rồi một cú đấm vào mắt khiến hắn gục ghẹo xuống sàn.

"Oh yeah!! Mami thắng rồi! Mami của con giỏi quá!!" Chi Đào nhún nhún nhảy nhảy ăn mừng chiến thắng. Trong khi đó, Khương Hàn đã không vui được, vô thức đưa ánh mắt giận dữ về phía Vũ Tịch: "Em có lời nào để nói không?"

Vũ Tịch buông khẩu súng xuống sàn, đưa tay bấu chặt vào vai trái, mặt nhăn lại, từ chỗ đó ướt đẫm một mảng đỏ, tay cô cũng ướt nhẹp.

***

Trong căn phòng sáng đèn, Khương Chi Đào đã nằm trong chăn ấm say mê ngủ, đôi lúc còn mớ lên vài câu: "Mami giỏi quá! Mami là số một!"

Có những lúc bộn bề công việc, vào giữa đêm nghe được mấy lời này có lẽ sẽ rất vui. Nhưng đêm nay thì khác, Vũ Tịch chẳng thể mở miệng cười nổi, vừa đau vừa bị hâm doạ bởi ánh mắt đùng đùng sấm chớp ở phía sau khiến cô toàn tâm bất lực.

Khương Hàn siết chặt băng gạt trói buộc không cho máu tươi tiếp tục chảy, mắt lạnh giá nhìn duy nhất một điểm gần ngực Vũ Tịch, căn bản là chờ cô lên tiếng giải thích cho rõ việc vừa xảy ra có liên quan gì đến chuyến đi 48 giờ của cô.

Thế nhưng Vũ Tịch chịu không nổi với sát khí đằng đằng u ám của anh, cư nhiên cũng bị áp lực đè nặng, tuy bị dao găm vào ngực, cô may mắn không chết nhưng cứ chịu đả kích tâm lí bởi sự im lặng chết chóc này thì sớm muộn gì cũng lịm đi vào quan tài.

Roẹt roẹt, lạch cạch.

Thanh âm cắt dây băng gạt sau đó chiếc kéo y tế được thả rơi chậm xuống bàn, hơi lạnh tản đi chưa nhiều, đang yên tĩnh lại xuất hiện âm thanh đó khiến Vũ Tịch sởn tóc gáy.

"Hưm.. mami đánh u đầu người xấu yeah!"

Vũ Tịch: "..." Đừng có nói nữa cục cưng ơi, mami thòng tim xuống đầu gối rồi đây này!!!

"Đi New York chỉnh học bạ, về trước 48 giờ? Dám đi lệch khỏi đường bay, cầm súng, đánh nhau với ninja, gọi người đến giải quyết hậu quả.." Khương Hàn nói rành mạch từng quá trình mà anh nhìn thấy, hoàn toàn không lệch đi đâu ngoại trừ không kịp thấy Vũ Tịch trước khi đến khách sạn đã gặp tình cũ, "Em quậy phá gì ở đây để người ta tới tận nơi đòi mạng của em?"

"Đâu có đâu, em đâu có quậy gì đâu!" Vũ Tịch thẳng lưng ngồi co ro mấy ngón chân vào nhau, cúi gầm mặt dưới sàn, môi chu chu tỏ vẻ vô tội: "Tự dưng cha nội đó tới rồi nhàu qua đâm em, em có biết gì đâu."

"Hay nhỉ? Như không lại muốn giết em? Không gây thù chuốt oán thì ai rảnh rỗi đi đánh nhau với em, hả?" Giọng Khương Hàn khàn khàn nghiêm nghị chưa từng thấy, trong đó có sự uy trang, bình tĩnh đến khó ngờ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!