Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Trên có thiên đường, dưới có trần gian. Tiết tháng 12 lạnh lẽo u ám, nhiều cơn bão lớn đổ dồn. Tuy nhiên trong ngôi biệt thự có lò sưởi điện ấm cúng suốt ngày vang lên tiếng trẻ con giòn rụm sẽ chẳng thể nào lạnh lẽo được.

Có câu nói thời gian và hoàn cảnh sẽ làm thay đổi một con người, ba năm trôi qua như một tia chớp. Vũ Tịch thì không thay đổi gì nhiều, chỉ có ai kia từ hồi biết mình có con gái thì từ dịu dàng càng trở nên mềm yếu, để cho cô công chúa nhỏ trèo lên đầu mà không biết tức giận là gì.

Buổi sáng không còn sớm, mặt trời lên đến đỉnh đầu. Vũ Tịch trong căn phòng lành lạnh âm ấm vẫn say mê ngủ, hậu quả của tối qua rủ rê Khương Hàn uống rượu là không thể trèo xuống giường sớm.

Cạch.

Cửa phòng bị mở ra.

Có ánh mắt non tơ mà tròn xoe như viên ngọc thập thò nhìn vào, ở phía sau cũng có một ánh mắt sáng ngời quan sát trên giường.

"Suỵt, baba đừng la lớn nha!" Ngón tay mập mạp trắng nõn nà đưa lên môi đỏ chu chu làm hành động ra lệnh người đàn ông nhỏ tiếng, người đàn ông gật đầu, chậm rãi ôm đứa trẻ đi đến giường.

"Mami, mami, mau dậy chơi với baba với Chi Đào đi." Khương Chi Đào thỏ thẻ nhỏ nhỏ bên tai Vũ Tịch, tiếp đó thân hình mềm mại đè lên và không ngừng có nhiều nụ hôn phủ xuống gương mặt cô.

Vũ Tịch chậm rãi hé mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng gắt từ cửa sổ luồn vào, ngực cô đột nhiên được xoa bóp, bên còn lại bị hút chóp chép, mí mắt vừa mở đã bị một nụ hôn nữa che phủ lại.

Lúc có thể nhận thức được tất cả xung quanh, Vũ Tịch nhìn thấy ở dưới, Khương Chi Đào đang bú sữa ghiền ở ngực trái, một bên còn lại cũng có đứa trẻ to xác ghiền ti mẹ say mê đến độ quên mất bản thân đã làm ba.

Khương Chi Đào mút sữa ghiền được vài ba phút đã lim dim mắt buồn ngủ, tuy nhiên miệng vẫn chóp chép chóp chép cố sức hút. Khương Hàn ghẹo nụ hoa dựng thẳng, cứng đờ ra sau đó tiếp tục nắn bóp, chờ nó mềm rồi lại cắn mút.

Vũ Tịch run người bần bật, chả hiểu vì sao đã thành thói quen nhưng cô vẫn nhạy cảm y như bao lần, hai cha con hôm nào cũng ghiền ti sữa, cứ như không có nó thì cả ngày sau đều không vui vẻ.

Mơ mơ màng màng một lúc, đứa trẻ nhỏ ngủ say sau khi ăn sáng và bú sữa ghiền. Người lớn vẫn còn ở đó ôm thân thể trắng trắng mềm mềm của cô hôn tới hôn lui như kẻ nghiện chất cấm.

"Đủ rồi, đừng sờ nữa!" Hạ thân của Vũ Tịch rất tê cứng, hiện tại không thích bị bàn tay kia đùa bỡn trêu ghẹo, cô cuộn người vào trong chăn, ôm ngang bụng tròn của Chi Đào nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.

Như thể chịu không được cảnh bản thân bị ngó lơ, Khương Hàn chống tay lên thái dương nhìn sau gáy cổ trống rỗng rũ rượi tóc tai của Vũ Tịch, nhẹ nhàng gãi một đường thẳng.

Vũ Tịch rụt cần cổ lại, vô thức đưa tay lên xoa xoa.

Khương Hàn tiếp tục gãi thêm một đường.

Lần thứ hai cô rụt cổ, đôi lông mày tinh tế cau lại, cô tặc lưỡi: "Đừng quậy, để em ngủ!"

"Quay sang đây ôm anh."

Hiểu rõ bản tính kiên quyết của Khương Hàn, Vũ Tịch thở hắc ra, buông lỏng đôi mày, lăn một vòng luồn tay ngang thắt lưng anh như ôm gối ôm.

"Anh không đi làm hả?" Thanh âm ngân nga kéo dài, mềm mềm ngọt ngọt của Vũ Tịch khiến Khương Hàn nhũn nhão trái tim, anh đáp: "Hôm nay anh ở nhà với 2 mẹ con."

"Chiều tối em đến sớm, anh đi làm đi." Vũ Tịch buông tay buông chân thả Khương Hàn ra.

"Gần đây không có nhiều việc," Anh lập tức nắm tay cô gác lên hông, o ép thân thể nhỏ mềm vào bờ ngực rắn chắc, nhẹ cẫn luồn vào trong vuốt ve mái tóc óng mượt. "Tối qua anh tranh thủ thu xếp cả rồi, có thể rảnh rỗi cả tuần."

Vũ Tịch mở mắt ra, nhìn trúng vệt nước trên áo Khương Hàn, khịt khịt mũi ngửi được mùi sữa. Sáng sớm anh đã sang phòng bế Chi Đào đi lòng vòng, chăm bẵm cô bé ăn sáng, xong tiếp tục đi vào đây làm mấy trò biến thái. Cô vỗ vỗ ngực ra hiệu anh buông tay ra: "Anh không bận nhưng em bận, anh ở nhà chăm con, em đi 2 ngày."

"Em làm gì mà bận?" Lí do đi chơi một mình không hề thuyết phục, Vũ Tịch chỉ ngồi mát ăn bát vàng, không cần làm việc mà tiền vẫn tùy tiện rơi vào túi, đột nhiên nói bản thân bận thì khác nào đang chán nản gia đình, muốn đi chợ khuây khoả?

Vũ Tịch chậm chạp ngồi dậy, bế bồng tấm thân tròn ủm mập mạp của Chi Đào thả vào tay Khương Hàn, hai người một lớn một nhỏ, một phong độ một đáng yêu nằm cạnh nhau dễ thương đến độ cô kiềm không được trái tim chứa hũ mật.

"Em đi đâu?"

"Sang nước ngoài!"

"Nước nào?"

"Washington."

"..." Khương Hàn ngồi dậy nhìn theo Vũ Tịch đang tiến vào toilet, bất giác xoay qua nhìn Chi Đào, anh thả lỏng chân mày: "Em làm gì ở đấy? Đi bằng gì, 2 ngày đủ để chơi không?"

"Em không đi chơi. Trước đó em tốt nghiệp sớm, giấy tờ khá rắc rối, trường học thông báo bảo em đến chỉnh sửa lại." Vũ Tịch bước vào phòng tắm, chân nán lại nhìn Khương Hàn cười cười: "Hoặc là về sớm hơn một chút, trước tiếng thứ 48."

Cạch.

"..."

Gian phòng đột ngột trở lại độ lạnh như ban đầu, ánh mắt Khương Hàn loé lên tia phức tạp, tựa hồ thấu cảm được chút dối gạt đâu đó trong lời nói của Vũ Tịch. Anh đưa mắt nhìn cô bé tròn ú mũm mĩm đang nằm say giấc, lại nhìn sang cửa phòng tắm, một suy nghĩ đã loé lên trong đầu.

12 giờ 30 phút, Vũ Tịch không mang theo bất kì hành lí nào bước lên máy bay tư nhân.

Ở một góc khuất, đôi mắt phủ tầng sương mờ trong veo đen lay láy nhìn theo, môi mêu mếu: "Sao mami bỏ Chi Đào đi? Mami không thương con nữa hả?"

"Mami có việc riêng, đi thôi, ba đưa Chi Đào đi chơi với mami nhé!" Khương Hàn ngồi xổm phía sau, nghiên người bợ gò má sữa ửng đỏ hoe, anh lau đi làn nước úng nóng trong khoé mắt, dịu dàng vuốt vuốt chiếc bụng tròn ủm: "Ngoan, nín ba thương. Ba với Chi Đào đi theo mami chơi nhé, nhưng con không được làm phiền mami, biết chưa?"

"Không được làm phiền mami!" Hiếm khi Chi Đào ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, ngực uất nghẹn nấc cục vài cái, bé ôm lấy cổ Khương Hàn để anh ẵm lên cao, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn chăm chú chiếc máy bay đang chìm vào trong đám mây xám lớn.

Đường bay tư nhân đang êm đềm đi đến thì đột nhiên lệch hướng khiến Khương Hàn trố mắt, bực tức, anh chẳng hiểu rốt cuộc có chiếc máy bay nào lệch khỏi đường bay mà vẫn không bị bắt như máy bay Vũ Tịch đang ngồi.

Napoli miền nam nước Ý, một trong số khu đô thị sầm uất nhất cả nước, kho tàng các tác phẩm nghệ thuật và di tích lịch sử, nhà hàng và địa điểm giải trí về đêm.

Bar Refaeli tồn tại hơn 10 năm, trời về đêm nổi lên những cuộc ăn chơi trụy lạc dưới ánh đèn neon náo nhiệt. Người muốn vào đây đều phải có thẻ hội viên, tiền mở thẻ đủ để người bình thường sống giản dị một đời.

Trên sàn nhảy có dàn vũ công dáng hình bốc lửa đang uốn éo theo điệu nhạc.

Từ bên ngoài, 5 thân ảnh cao vời khí chất từ từ tiến vào, trong đó có người đứng đầu hội Devil in Angel - cái tên được người đời đặt cho cô gái với gương mặt và dáng hình nhỏ nhắn, xinh xắn như thiên thần nhưng mang trong mình một trí óc và mưu lược khó ai vượt kịp, từ ánh mắt đến hành động chớp nhoáng đến độ chẳng ai có thể kháng cự được quá 3s.

Ở phía sau đi cùng là Phương Hy, Phương Kỷ, Hình Thu và một tiểu đội đa tài cách đây 2 năm đã được đặt cách lên vị trí ghế ngồi thứ 5 của đội - Vịnh Kỉ.

Vừa bước vào quán, một cô gái có đường cong tuyệt mỹ, gương mặt đo đỏ như đang say lảo đảo tiến tới.

Ánh mắt Vũ Tịch dời đi sang quầy bar chưa quá giây thứ 2, mùi máu tanh xộc lên mũi khiến cô phải cau mày: "Đừng bỏ xót!"

Vịnh Kỉ thấp đầu, cúi người tháo chiếc nhẫn sáng lấp lánh có ánh sắt bén, chiếc nhẫn của người đàn bà vừa định tấn công Vũ Tịch là một loại vũ khí ám sát gần, người bình thường có lẽ đã không toàn mạng đứng yên với "đoá hồng" đã nhễu nhão máu nằm dưới sàn với thanh kim ám khí ghim trúng vào động mạch chủ.

Quán bar ngay tức khắc dừng lại tiếng nhạc sôi động, mọi ánh mắt dừng lại trên người Vũ Tịch.

Vũ Tịch đưa mắt nhìn lên sàn nhảy, những vũ công bất ngờ bị ngắt quãng cơn sung sướng của một đêm ăn chơi sinh ra vẻ mặt bực tức, nhưng không quá lâu, bọn người đó bị tẩn hết qua một bên, vài cô nàng kháng cự ngay lập tức bị đánh gục tại chỗ.

Ngay sau đó, mọi thứ náo nhiệt chỉ còn lại ánh đèn neon ảo diệu làm mờ mắt.

Vũ Tịch tiếp tục đưa mắt nhìn lên ban công tầng trên đầu, nơi có một người phụ nữ và một người đàn ông. Người đàn bà chằm chằm nhìn cô, ánh mắt tỏ ra thống giận và thù địch, còn người đàn ông thản nhiên ngồi nhấp ly rượu vang, bộ dạng yêu mị khó lời nào diễn được vẻ sắc xảo của hắn.

Phương Kỷ đưa tay gập đầu ra ý mời Vũ Tịch đến bàn ngồi.

Cô thả lưng ngồi xuống, bốn người đi cùng nhanh chóng đứng đúng vị trí của mình, Hình Thu và Phương Hy đứng bên cạnh, Vịnh Kỉ và Phương Kỷ đứng ở phía sau.

"Đến muộn rồi, cô muốn tự phạt thế nào đây?" Người đàn ông trên tầng trên lãnh đạm mở miệng, tuy không nhìn lên nhưng Vũ Tịch biết hắn đang cười, tùy tiện cũng đoán được nụ cười đó không hề đơn giản.

"Trên đời có chuyện tôi đến muộn sao?" Vũ Tịch nhún vai nói với vẻ không hài lòng: "Vừa đến Den lão đại đã tiếp đãi tôi bằng một vũng máu, tôi còn chưa trách lão đại."

"Trách tôi? Vũ Tịch, cô có gan lớn nói lời này có nghĩa là gì?"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!