Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

"Đồ khùng! Anh bị điên rồi! Anh chơi trò gì có nghĩ đến kết cục không?" Vũ Tịch lật đật đẩy Khương Hàn ra khỏi người, bật dậy đảo mắt nhìn xung quanh..

Căn phòng được trang trí mờ nhạt, đầu giường có một chiếc tủ kim loại chứa thuốc, có hai chiếc ghế gỗ, đến tận 15 ô cửa thông gió, đồng nghĩa với việc phòng bên cạnh và tất cả người đi ngoài hành lang đều đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

Sắc mặt Vũ Tịch càng lúc càng khó coi, cô quay lại trừng mắt với Khương Hàn, hắng giọng chửi: "Đồ điên! Đã không muốn giúp thì thôi, anh nghĩ tôi phải cam chịu bởi vì tôi không giống mấy cô tiểu thư trong trí tưởng tượng của anh sao? Anh làm vậy rồi cho là tôi cũng sẽ ngậm miệng chịu đựng chắc?"

Dứt lời, ruột gối không vỏ đập "bụp" xuống sàn, bông gòn bung ra tung toé.

Bởi dĩ cô mặc quần áo dày mà vẫn lạnh run, Khương Hàn cho cô là cái thá gì để cô phải ở đây chịu lạnh trong khi cô là bạn gái anh.

Chỗ ở tồi tàn thế này mà anh cũng gật đầu đồng ý cho cô vào nằm, khác nào xem cô như thứ phiền phức không quan trọng.

"Nghĩ đi đâu vậy? Em bị trúng độc, để em đi đến phòng Vip khác nào tự dâng thân cho truyền thông?" Tâm tình Khương Hàn cũng bị phá cho bực dọc, anh lo lắng, nghĩ xa đến độ bận rộn dọn phòng cho cô thoải mái chứ không để cô ở phòng sang trọng, nơi đó tràn ngập điệp viên ngầm, dù bất cứ nơi nào thì tin tức Vũ Tịch bị trúng độc cũng có thể bị lan ra ngoài, tốt hơn hết "nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất".

Định nhảy xuống sàn nhưng bị cản lại bởi câu nói của Khương Hàn làm nửa thân trên Vũ Tịch chới với lộn lên trước theo phản xạ, cô nhào xuống sàn như con ếch rồi ngay lập tức tiếp tục phóng lên giường ôm cổ anh.

Vũ Tịch cười "he he" như bị ngáo, má áp vào mặt Khương Hàn cọ cọ, miệng nhoẽn ra ngô nghê: "Anh yêu của em ơi."

"..." Kịp thời nhìn ra thái độ kênh kiệu vừa nãy của cô, Khương Hàn nhất quyết không lên tiếng, mặt hầm hầm, tay chân cứng đờ để yên một chỗ.

"Anh yêu đẹp trai quá đi à, em thích anh nhiều nhiều, nhiều ơi là nhiều trên đời luôn." Cô xoắn xuýt kiềng tay chân đeo lấy anh như con sam biển bám đá, thân liên tục cọ cọ làm nũng nịu, môi chu chu, giọng quắn quéo: "Anh yêu tuyệt vời nhất trên đời, he he."

"Tránh ra!"

"..."

"Bỏ cái thân cô ra, nhanh lên!"

Vũ Tịch nhướng người lên, tay ôm ngang vai anh, chân kẹp hai cánh tay anh vào, dường như trở thành một cái vòng kẹp chặt không cho anh cử động. Cô cười cười: "Anh mệt hông? Em đi rót nước ấm cho anh uống nha!"

"Không cần, tránh xa khỏi tôi ngay lập tức!" Khương Hàn nóng tính vung tay ra, ngay tức khắc Vũ Tịch đã bị ngã ngửa ra giường, ánh mắt của anh đanh đá mà buồn bực, hừ lạnh một tiếng: "Biết thế đã bỏ cô ở đó cho chết luôn cho rồi, phiền phức!"

"Ai lại bảo bạn gái của mình phiền!!" Quả thực chưa từng nhìn thấy tên bạn trai nào suốt ngày thẳng mặt chê trách bạn gái, Vũ Tịch lăn một vòng nhét chân vào chăn ấm, hai má phồng lên như cá lóc mít: "Tại anh không chịu nói trước, em cũng có đánh hay làm gì anh đâu. Cũng không nhờ người canh chừng cho em vào phòng ấm để nằm, dễ vậy mà anh không chịu làm."

"Không thích, tôi không muốn làm đấy, cô không ở đây thì tôi đi về!"

"Đồ cọc cằn! Sao lúc trước anh đối xử dịu dàng lắm mà, bây giờ hở tí là giận, đồ khó chiều!" Vừa nói, Vũ Tịch nhàu lên ôm cổ Khương Hàn, đầu hơi nghiên qua hôn vành tai anh, nhướng cổ hôn tiếp một cái lên má, cô nịnh nọt: "Không có em là không còn ai chịu nổi tính anh đâu, cho nên anh không được cọc cằn với em nữa, anh ôm ôm sưởi ấm cho em!"

"Hừ." Môi Khương Hàn bất giác nhếch lên, đáy mắt pha lẫn tia ấm áp, nắm hai tay Vũ Tịch, giọng anh tỏ ra như là miễn cưỡng: "Ngồi ra trước!"

"Yeah!" Vũ Tịch nhún nhún cười khúc khích, như con sóc con leo trèo, nhảy vào lòng Khương Hàn, gọn gàng núp mặt vào lồng ngực anh, miệng vẫn tủm tỉm cười nịnh: "Anh yêu là tuyệt vời nhất trên đời!"

Khương Hàn kéo chăn đắp lên người Vũ Tịch, tay anh ôm từ bên ngoài, các ông bố hay dỗ con gái nhỏ nín khóc như thế nào thì y như rằng anh vuốt ve cô như thế.

Trời bên ngoài lả chả rơi nhưng hạt tuyết nhẹ như cánh lông vũ rơi, ở đây, hai thân ảnh cũng nhẹ nhàng như cách âu yếm của mặt đất âu yếm mầm cây, giữ nó cho đến ngày ánh mặt trời mùa xuân rọi tia nắng đầu tiên rột rửa đi tất cả cái giá lạnh của một kì nghỉ đông dài hạn.

***

Và mùa xuân đến.

Vũ Tịch vẫn kề cạnh, dính sát bên Khương Hàn, xem anh từng chút một trở nên khó ở, khó chiều, tựa hồ mỗi ngày là mỗi một việc cô sơ ý để anh có cơ hội được giận.

Cạch.

"Anh yêu ơi, anh yêu à!" Vũ Tịch lon ton ôm cơm trưa tình yêu đến công ty, trực tiếp đi lướt qua đống nhân viên nghiêm túc đi vào phòng chủ tịch. Cô vừa bước vào, không gian đã u ám, nộ khí bốc lên từ người đàn ông ngồi trên ghế làm việc càng lúc càng không dễ chọc, tựa hồ đã được nâng thêm một tầm cao mới.

"Anh ơi." Cô chạy vài bước đến bên phải, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh nhẹn mở nắp hộp, khói ấm bốc lên nghi ngút, mùi thịt nướng thơm lừng, môi cô chúm chím cười tự hào: "Thịt tươi em tự ướp luôn í, ngon lắm!"

"Trễ 45 giây."

"Dạ?"

"45 giây, tại sao?"

"..." Vũ Tịch đờ đẫn mặt, 45 giây, từ khi nào cơm trưa đưa tới cũng phải có giờ giấc vậy? Cô than thầm, Khương Hàn càng lúc càng khó ở, được cô chuẩn bị bữa ăn cho không cảm ơn một tiếng mà mở miệng là trách này trách nọ, không phải là cô thì chắc chắn chẳng ai chịu nổi tính khí ngang ngạnh này.

"Tại vì nướng thịt phải chín kĩ, em sợ anh ăn đồ tái dễ đau bụng nên nướng thêm 45 giây--"

Chưa cho Vũ Tịch nghĩ bụng giải thích, Khương Hàn quyết tâm để cô rơi vào cảnh khó khăn: "Chính xác là 47 giây, em đừng tìm cớ!"

"..." Vũ Tịch nghẹn một cục trong họng.

Năm ngón tay Khương Hàn rải đều lên bàn tạo ra thanh âm thiếu kiên nhẫn, sắc mặt lành lạnh khó gần, mắt nghiêm túc nhìn Vũ Tịch chờ câu trả lời.

Cái não gần 18 năm cũng chưa gặp ai gay go khó xử như Khương Hàn, 2 giây đó có chậm trễ thì chẳng khác nào hơn cả đòi mạng người, nói cách khác, anh chắc chắn đã chờ đợi cô tới sớm!

"Anh nhớ em hả?" Vũ Tịch nghiên đầu ngang tầm mắt Khương Hàn, nhí nhảnh chống hai tay lên đùi anh, cười tươi: "Có vài giây anh cũng giận, anh nhớ em lắm đúng không?"

Khương Hàn chưa kịp mở miệng, Vũ Tịch tiếp tục mò tới ôm đầu anh vào lòng vuốt vuốt vỗ vỗ dỗ dành: "Thôi mà, có tí thời gian thôi, anh giận là oan cho em quá, em quên chìa khoá xe nên chạy ra chạy vào lấy, tốn có chút đỉnh thời gian, anh đừng giận nữa nha!"

Vũ Tịch lia lịa dịch chuyển, nhảy lên bàn làm việc ngồi, lấy hộp cơm đặt lên chân, làm thành một cái bàn cao ráo sạch sẽ, cô đảo đều cơm trong hộp, nhanh nhẹn múc một muỗng đủ thịt đưa tới gần đôi môi đang mím lại tỏ ý tức giận.

"Anh yêu a đi!"

"..."

"Há miệng a nào, aaaa."

Khương Hàn há miệng ra ăn, mặt vẫn đanh đá tỏ ra hờn giận.

Vũ Tịch cười, gò má bầu tròn che mất đôi mắt to đi, cô thấy khoé môi Khương Hàn có ý muốn cười nhưng vì ngại ngùng mà nén lại để cho trông mặt anh cứ khó gần.

Không rõ anh có kén ăn hay không, mỗi lần cô tự tay đút cơm cho tới miệng thì chẳng buồn than vãn, còn đến khi tự ăn thì lùa hết rau sang một bên, giống như mấy đứa trẻ sợ mẹ nên bắt buộc bản thân gắng gượng ăn thứ không thích vậy.

Chăm người lớn đơn giản hơn trẻ nhỏ, Vũ Tịch đút cơm cho Khương Hàn ăn chưa đến 10 phút là hết. Cô nhàu xuống sàn, mở ngăn tủ lấy khăn giấy lau miệng cho anh, rót ly nước khoáng đem tới dâng lên môi hầu anh uống, cứ như vậy, ánh mắt của anh hôm nay dường như chưa từng rời khỏi cô.

Xem như nhiệm vụ của mình đã xong, Vũ Tịch lăng xăng định dọn đồ đi về, bất giác toàn thân nhẹ cẫn, cô cứ không đề phòng mà bị ôm đi vào phòng nghỉ.

Khác với thiết kế ở phòng làm việc, phòng nghỉ nằm nối liền, tứ bề là tường kín, có toilet, có giường nghỉ, mọi góc đều đơn giản, một người đàn ông như Khương Hàn cũng có thể tùy ý ngủ lại qua đêm ở đây.

"Em chưa tắm!"

"Có phòng tắm!" Khương Hàn ôm Vũ Tịch tiến vào toilet, thả cô ngồi lên thành bồn, tự mình nới lỏng cổ áo, anh dán mắt lên vùng ngực non nhỏ của cô, di chuyển xuống giữa hai chân.

Hôm nay Vũ Tịch ăn mặc đơn giản như mọi hôm, quần jean rộng và hoodie năng động thoải mái, cổ áo có một tia kéo, tay kéo nằm ngay ngực, để lộ hõm cổ trắng trẻo, nhìn từ trên xuống có thể thấy điểm đẹp.

Khương Hàn nắm vạt áo Vũ Tịch giở lên, cởi ra, áo bảo hộ vừa tăng thêm một kích cỡ, nếu không phải vừa đợt đông vừa qua anh giở chứng thích cho tay vào người cô sưởi ấm thì cô chẳng cần tốn thời gian đi lựa áo.

Anh cởi hết quần áo trên người cô, làm cô thành con nhộng trắng trẻo xinh xắn, từng tấc da thịt của cô mang theo vị ngọt và hương thơm khó lời nào diễn tả được, một loại cảm xúc khó phai hay khó nguôi ngoai được mỗi khi đến gần cô.

Bàn tay thô ráp của đàn ông ôm lấy eo Vũ Tịch, nâng người cô lên. Đôi môi ấm nóng của Khương Hàn dịu dàng ma sát trên môi mềm, tay trượt khắp thân thể cô, dừng lại giây lát mơn trớn nụ hoa trên ngực, tiếp tục xuống vùng bụng phẳng lì sau đó dừng ngay đùi trong, ngón tay không ngần ngại kích thích nơi nhạy cảm, tay còn lại xoa nắn tạo hình cái bánh bao căng nảy trơn mềm đang dần lớn lên của cô.

Lần hoan ái tiến sâu hơn dự tính của cô, Khương Hàn gần như chẳng còn chú ý cảm xúc của riêng, mà tiến vào làm chuyện trọng đại, đó chính là gieo giống.

Mọi lần, anh chỉ đùa bỡn hoặc nuông chiều làm cho cô vui, lần này lại bỏ đi thú vui phàm tục, chú tâm vào điểm đích đến.

Vũ Tịch chịu cơn đau khi bị đâm sâu đến cổ tử cung, đau như bị rách da, cô cắn răng kêu đau mà Khương Hàn chẳng mảy may gì như quan tâm, mắt anh sáng rực, tập trung cao độ, gần như là dùng sức để gieo thật nhiều giống.

Mầm cây xanh trong mùa xuân sẽ mau chóng vươn cao búp non, gió sương cũng chẳng thể cản nổi, và rồi chuyện gì đến chắc chắn cũng sẽ đến, làm sao có ai kháng cự được với người đàn ông hoàng kim mỗi khi hắn thực sự nghiêm túc.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!