Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Đội 3 người kịp thời quay về nhìn thấy cảnh tượng Vũ Tịch tím xanh mặt mày, làn da liên tục chuyển từ vàng sang đỏ, song vẫn có biểu hiện chuyển sang màu đen, đôi môi vừa nãy căng mọng tràn sức sống thì giờ đã trở nên trắng bệch như người chết.

"Bây giờ phải tìm cách quay về càng sớm càng tốt--"

Chưa kịp dứt lời, Phương Kỷ bị cô em gái nhảy vào miệng: "Vào trong căn cứ bí mật kia tìm xăng dầu! Biết đâu sẽ có!"

Đó là phương án tốt nhất, nếu không có nguyên liệu cất cánh máy bay thì cũng sẽ có thông tin gì đó hoặc may mắn hơn là thuốc giải, người tạo ra mấy sinh vật quái quỷ này nếu không đề phòng thì hẳn hắn ta là một kẻ điên khùng bệnh hoạn lắm.

Sắc trời dần tối, mưa giả xuống từng hạt nặng trĩu, bầu không khí u ám hơn hẳn bất kì chuyến đi nào. Tất cả mọi người dường như nín thở, đội nghiên cứu chuyên tâm tìm cách vật lí đơn giản nhất để cứu lấy Vũ Tịch, đội người oai hơn thì cầm súng cầm đèn pin rọi trong căn cứ tìm kiếm thứ bí mật nào đó có thể mau chóng dứt khoác chuyện này.

Nhưng mãi họ mới hiểu ra, đáng lẽ phải chia đều nhau ra cùng hành động chung. Một bên không có sức người nhưng có kiến thức, một bên có kiến thức mà không có sức người. Trong căn cứ, đội cầm súng hoàn toàn không biết phân biệt đâu là đâu, những ống thuốc màu mè khó phân biệt, những cổ máy lớn bám đầy bụi đều là chuyện ngoài sức của họ.

Nghĩ sao là làm vậy, Hình Thu và hai anh em họ Phương mau chóng tìm ra chỗ bờ biển gọi chuyên viên nghiên cứu tới giúp đỡ. Nào ngờ vừa đến nơi thì phát hiện bọn người đó đã biến mất, bên cạnh chiếc máy bay của đội được để lại một thùng xăng lớn và vết hằn lại dấu chân trực thăng - việc đó đồng nghĩa với chuyện trong lúc 3 người ở trong kia tìm cách giải nan thì có người đã đến đây.

"Lạnh.. haa.. lạnh quá.."

"Sẽ ổn thôi, ngoan, để anh ôm!" Nhìn đôi môi đỏ vừa đêm qua Khương Hàn đã hôn trộm, rõ ràng nó vẫn xinh đẹp biết nhường nào, vậy mà ngay lúc này nó đã trở nên thâm đen do trúng độc. Đáy mắt Khương Hàn lộ lên tia phức tạp cực cùng, phần vì bất lực chỉ có thể siết chặt lấy Vũ Tịch trong lòng, cầu mong hơi ấm của mình đủ để sưởi ấm cho cô.

Rắn độc không phải mối nguy hiểm của xã hội hiện đại, đáng trách là hiện tại chẳng có thuốc giải, càng kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm tính mạng. Khương Hàn không đoán chắc được có phải ngay lúc Vũ Tịch gửi định vị tới thì ngay lúc đó cô vừa bị rắn cắn hay không, nói đúng hơn thì anh có ít nhất 6 tiếng nữa để đưa Vũ Tịch đến bệnh viện điều trị theo lời các chuyên viên ở đây nói.

Một đêm bình thường trôi qua rất nhanh, nhưng đối với Khương Hàn thì đêm nay chậm hơn cả một năm. Anh từng chút một nhẩm đếm thời gian, một người chưa từng tin vào Đạo Phật hay Đạo Thiên Chúa như anh đột nhiên lại nhớ tới những vị thần đó.

Tưởng bở sẽ không có linh nghiệm nhưng đúng vào tiếng thứ 5, muộn hơn 30 phút, chiếc trực thăng vận hết tốc hành đã đáp xuống sân thượng bệnh viện nằm ở đô thị Osaka, Nhật Bản.

Vũ Tịch ngay lập tức được đưa vào điều trị bằng đống máy móc và hàng tá người chuyên môn về điều trị độc.

***

Mặt trời chiếu ánh nắng sớm xuống khu đô thị lớn, thời tiết mùa đông không để lại vết tích cơn bão mà chậm rãi rơi từng bông hoa tuyết xuống khung cửa sổ.

"Loại độc này đã triệt được phần nguy hiểm, phần còn lại thì.. ừm.. có lẽ phải chữa bằng cách thức vật lí!"

Nghe bác sĩ báo cáo qua tình hình, Khương Hàn không khỏi giở cơn lạnh lẽo ác bá: "Vì sao không triệt hoàn toàn? Các người làm bác sĩ mà nói có lẽ là như thế nào?"

"À à, vị này bình tĩnh! Chuyện này khó nói--" Cô y tá dễ thương tiến tới thì thầm nói nhỏ: "Là cách thức vật lí, hai người lên giường.. tâm sự nhẹ nhàng là được, nhưng hậu quả thì.. chút bệnh còn lại do anh chịu đấy."

Bác sĩ trung niên: "..."

Khương Hàn: "..."

Cạch.

Cửa phòng không khoá, Khương Hàn từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô bệnh nhân rục rịch ngọ nguậy trong chăn thì không buồn tức giận. Anh đi tới bên mép giường, ngồi xuống, kéo chăn xuống xem xét gương mặt tái nhợt của Vũ Tịch.

Nói có khả quan thì đúng mà không khả quan thì cũng không sai, Vũ Tịch bị trúng độc lạ mà vẫn có thể sống rồi hồi phục đến từng này thì coi như may mắn. Gò má bầu bĩnh căng mướt thường này hóp nhẹ, cằm nhọn ra, mí mắt dường như rất nặng không mở nổi, khiến một Vũ Tịch lanh lẹ mọi khi đột ngột xuống sắc.

"Còn khó chịu không?"

Vũ Tịch gật gật đầu.

"Vậy thì nghỉ ngơi, anh ra ngoài xem có gì cho em ăn không." Vừa định đứng dậy, tay nhỏ lạnh lẽo của Vũ Tịch níu kéo trở lại làm Khương Hàn chẳng có chút tâm trạng nào muốn ra ngoài lại càng không muốn ra ngoài, anh cau mày: "Lại làm sao?"

"Ưm.. bác sĩ nói là phải điều trị thêm!" Ngón chân Vũ Tịch quặp chặt cọ cọ vào nhau nét dễ thương khó tả nên lời, cô mím mím môi nhìn Khương Hàn bằng ánh mắt đáng thương.

"Thế thì chờ chút nữa bác sĩ vào điều trị cho em."

"Không có! Xong phần của bác sĩ rồi!" Vũ Tịch vùng vằn đá đá chân xuống nệm, môi chu chu mè nheo: "Bác sĩ nói phải điều trị vật lí."

"Thật?" Khương Hàn cau chặt mày.

"Bọn họ không nói với anh hả?"

"Ừ, thì có!"

Vũ Tịch bàng hoàng ôm trán ngửa ra gối, cảm giác hối tiếc cực cùng, tại sao cô đi ra ngoài gặp nguy hiểm thế này mà Khương Hàn tỉnh veo như không có chuyện gì cả, thêm sắc thái cọc cằn lạnh nhạt trên gương mặt cũng giống như trước kia làm cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

"Lên giường rồi truyền độc cho anh, đúng không?"

"Còn có một tí, chả lẽ anh không--"

"Nói đùa mà không biết suy nghĩ!" Khớp chỏ Khương Hàn gõ xuống đầu Vũ Tịch một cái "cốc", tiếp đó là nụ hôn nhẹ nhàng chứa đầy sự yêu chiều, tiếp nữa là nụ cười của anh ấm áp như nắng xuân rột rửa đi cái giá lạnh mùa đông, anh nhéo mạnh má cô giúp cô tỉnh táo: "Đi ăn bậy bạ cho trúng độc rồi coi như bản thân bị HIV hay sao mà lây qua đường tình dục, độc lên đến não, bác sĩ tẩy não em rồi sao?"

"..." Má Vũ Tịch bị nhéo để lại một vết đỏ, mà cô chẳng thấy đau bao nhiêu, cô dụi dụi mặt vào lòng bàn tay, trề môi quay sang một bên, chú ý rõ sẽ thấy ánh mắt sáng sủa và sắc hồng hào trở lại trong nháy mắt.

Ngay tại thời điểm này Vũ Tịch đang yếu thế, Khương Hàn càng không phải kẻ mềm lòng, anh thừa thế xông lên: "Đi đâu ra mấy nơi nguy hiểm đó? Em tới đó chơi cái gì?"

"..." Vũ Tịch dúi mặt qua hướng khác, điệu mệt mỏi nghẹo cổ nằm lăn xuống giường bệnh, há miệng ngáy "khò khò".

"Em làm sao vậy? Ban đầu thông minh lắm mà, đi quậy phá làm rơi cái não ở đâu rồi?" Khương Hàn "lôi đầu" Vũ Tịch ngồi ngay ngắn lại, tự anh biết đâu là thật giả, huống hồ mấy trò ngốc nghếch này không xứng đáng để cô làm, anh tin chắc là bộ não của cô thực sự có vấn đề.

Vũ Tịch nghe rõ rành thành bản thân là người không có não, hai mắt cô trắng trợn trừng Khương Hàn: "Anh mới không có não!" Không có não mới không biết chính anh làm cô giận nên cô bỏ đi tìm quà về tặng anh, rốt cuộc một chút ủi an cũng chẳng có.

Đồ máu lạnh!

Thấy Vũ Tịch tỏ thái độ không hài lòng, đôi lông mày Khương Hàn bất giác cau lại: "Ai không có não? Em xem em làm trò ngốc thì thế hả? Rảnh rỗi chạy tới mấy nơi như vậy làm gì, hả?"

"Thích thì đi, anh cấm được sao?" Vũ Tịch nghênh mặt hất cằm, thẳng chân đạp Khương Hàn ra, nhưng sức lực đã bị tiêu tán chưa được phục hồi, đạp mãi anh cũng chẳng xê dịch thêm chút nào, cô gặng đến nhăn mặt, chân loạn xạ đạp anh như làm loạn.

Khương Hàn không chấp nhất mấy trò ngốc nghếch của Vũ Tịch, cứ cho là dây thần kinh chưa ổn định nên ngơ ngơ một chút, cũng vừa hay để anh quản cô lại, tránh chạy lung tung.

Đạp một lúc Khương Hàn bỗng trở thành một thứ gì đó giống dụng cụ để massage chân, ngón chân Vũ Tịch bấu bấu vào đùi anh, duỗi duỗi các khớp các cơ tập thể dục, tay cũng thả lên cao thả lỏng toàn thân, mắt lim dim chớp chớp nhìn trần nhà.

"Chưa ăn gì mà ngủ luôn sao?"

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên có tiếng động làm Vũ Tịch hồi hồn vào xác, cô ngẩn ngơ vài giây rồi lại chớp chớp mi mắt chuẩn bị quay lại cõi mộng dịu dàng ban nãy.

Khương Hàn không làm ồn nữa, nhẹ nhàng uyển chuyển người, đỡ Vũ Tịch nằm ngay ngắn sau đó kéo chăn che kín tới cổ cô, sau cùng dán môi lên hít sâu gò má bầu tròn hốc hác, hôn rãi rác khắp gương mặt xanh xao thiếu sức như muốn nói lên bao ý nhớ nhung khó nói ra bằng miệng.

Cái hôn cuối cùng dừng lại trên mí mắt, lúc buông ra, Khương Hàn nhìn thấy môi Vũ Tịch câu lên chu chu chờ đợi, đuôi mắt cong cong cười tủm tỉm. Nếu Vũ Tịch không phải bị trúng độc có liên quan đến dây thần kinh thì anh quả quyết không tin những điệu bộ ngốc nghếch này là của cô.

Khương Hàn phủ đầu môi xuống ngậm lấy nụ hoa đang hé ra chờ đợi. Vũ Tịch vươn tay câu cổ người đàn ông, mắt phủ màn sương mù hơi hé tia sáng nhìn bên ngoài nhưng thực chất là chẳng thấy gì, tròng đen thủy tinh không lia trúng điểm trọng tâm nên không có gì lọt vào mắt.

Bên tai dường như vang lên thanh âm vọng từ ban công phòng bên cạnh: "Aa.. sướng.. ư.."

Nghe loáng thoáng có thể là do sinh lí gây ảo giác, đằng này âm thanh của phụ nữ liên tục gây phiền phức cho nụ hôn của hai người.

Vũ Tịch rụt cổ, ngốc đầu dậy nhìn ra ngoài. Cửa sổ đang đóng kín, bên ngoài phủ đầy tuyết, mà thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng một y tá và một người đàn ông đang chó mèo với nhau dù trời lạnh rét.

Việc tìm bệnh viện ở đô thị lớn có thể cho là không khó, cũng không trách được bệnh viện không có quy củ, thế mà sao cô lại phải nằm phòng bình dân không có cách âm thế này!!?

"Bộ anh bị khùng hả?"

"Chuyện gì?"

"Sao anh để em nằm phòng bình dân?"

Khương Hàn nhíu mày, trong giây lát rồi nghe hiểu lời Vũ Tịch nói, anh nhếch môi nửa cười nửa châm chọc: "Thì sao?"

"Thì sao!? Nghĩ sao em phải nằm phòng tầm thường này, anh.. anh có bị úng não không? Để người ta nhìn thấy thì làm sao?" Vũ Tịch lo cho thanh danh đại tiểu thư Vũ Gia mà Vũ Hoan nuông nấng đúc khuôn mười mấy năm nay bị phá tan tành, huống chi danh dự sẽ dạc vào đâu nếu còn tiếp tục để người khác nghe được cuộc trò chuyện của mình.

"Vậy thì sao? Ai bảo em tự ý chạy đi lung tung, cho em phòng nằm là may mắn lắm--"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!