Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

"Vũ Tịch, em muốn ăn đòn đúng không!?" Khương Hàn đè nén cơn tức giận, cố gắng rặng ra từng chữ: "Quay lại đây!"

Vũ Tịch ngồi yên tại chỗ, đối mặt với bức tường, tay mon men mò miếng khô lớn nhất trong hộp sau đó đạp chân lăn bánh xe quay lại, giơ cao miếng khô cho Khương Hàn, miệng tủm tỉm cười nịnh.

"Đừng có bày trò lấy lòng!"

Bảo cô quay lại, song Khương Hàn quay lưng đi, tiếp tục bày ra bộ dạng lành lạnh khó gần vốn có, khiến cho Vũ Tịch thêm một lần nữa hoang mang.

"Anh không ăn hả?"

"Không."

"Nhưng mà ngon mà!"

"Ừ." Chẳng ngon bằng em!

Vũ Tịch lười biếng không muốn xuống ghế, tiếp tục đạp xuống sàn lăn bánh xe chạy tới chỗ Khương Hàn: "Anh mua hết cho em hả?"

"Ừ."

"Vậy em mang về nhà nha?"

"Ừ."

"Em về rồi chút nữa em quay lại, anh đưa tài liệu cho em làm nha?"

"Không."

Vũ Tịch: "..." Sao hắn nhanh miệng vậy?

"Ra ngoài." Khương Hàn liếc mắt nhìn xuống, không màn mà đuổi: "Đừng ở đây làm phiền."

"Anh năn nỉ em vô đây mà?" Vũ Tịch chóp chép ăn khô mực, miệng hơi chu chu ra cằn nhằn: "Anh kéo em vô mà bây giờ bảo phiền."

"Bây giờ thì thấy phiền, được không?" Khương Hàn điềm nhiên đáp.

"Chẳng có ai lại chê bạn gái phiền cả!"

"Có anh đây!"

Vũ Tịch: "..."

Hạn xui hay hạn may cô cũng chẳng rõ, tuy vậy Khương Hàn không giống với mấy tên bạn trai mà cô từng thấy. Hắn chẳng có chút mềm lòng nào, lại còn khó chiều, đã dỗ rồi cũng không thèm hết giận, cứ như cô là người có lỗi trước vậy.

"Người có lỗi trước" bĩu môi đạp đạp ghế Khương Hàn: "Anh đuổi cái thằng kia đi."

"Ai?"

"Cái thằng cha hay đi theo anh í." Vũ Tịch thẳng tay chỉ vào mặt Cẩn Du đang rì rầm to nhỏ ở bên ngoài: "Đó đó, thêm cái chị đeo mắt kính mà liếc người ta nửa con mắt đấy, anh đuổi hai người đó đi."

"Lí do?"

"Tại em không thích!"

"Nhưng mà anh thích!" Khương Hàn nhanh gọn không dài dòng.

"..." Vũ Tịch im lặng nhìn gương mặt lạnh nhạt của Khương Hàn, hắn mới bảo gì cơ? Hắn thích 2 người đó? Nghĩa là hắn thích một người đàn ông và 2 người phụ nữ? "Anh là bisexua hả?"

Khương Hàn: "..." Đó là cái quái quỷ gì nữa? Hắn chẳng hiểu nổi đầu óc Vũ Tịch chứa cái gì mà toàn là những từ ngữ hắn chưa từng nghe qua.

Vũ Tịch cho là bản thân đoán bừa, làm sao Khương Hàn có trạng thái kì lạ đó cho được. Cô đứng dậy, vòng tay ôm cổ hắn, ngoe ngoe cái mông làm điệu: "Anh ơi!"

"Làm gì?"

"Anh xem cái gì vậy?" Vũ Tịch áp mặt vào má Khương Hàn, môi chúm chím cười cười: "Anh xem tiếng Anh, anh có hiểu tiếng Anh không?"

"Không hiểu thì xem làm gì?"

"..." Thấy thái độ cọc cằn của Khương Hàn, Vũ Tịch ngay lập tức nhận ra người đàn ông này chẳng giống như bao kẻ khác. Tên nào cũng dễ dàng bị phụ nữ làm cho lên voi xuống chó, còn Khương Hàn như chai thành đá, cô chẳng dám mon men làm theo mấy trò nũng nịu của Ngọc My hay khiêu gợi của Yên Nhiên.

Dù sao thì cái bộ mặt xinh xắn đáng yêu này chẳng thích hợp để dỗ ai, Vũ Tịch tự cao tự đắt là như thế, song vẫn ngoe ngoe lắc lắc cặp mông ẹo qua ẹo lại, môi chu chu tỏ vẻ đáng yêu: "Anh mới vui xong rồi anh giận, tính anh như thu sang đông vậy."

"Có liên quan gì đến em không?"

"..."

Thường thì Vũ Tịch đến chẳng cần bày ra bộ dạng mất tôn nghiêm thế này, Vũ Hoan nhìn sắc mặt cô mếu mó một chút là đã tháo bụng giận vứt đi, còn người đàn ông này thật khó chiều, Vũ Tịch thầm than trong lòng.

Vũ Tịch nghiên đầu hôn "chụt" lên gò má mịn màng của Khương Hàn, trèo lên ghế ôm dưới cánh tay hắn, cổ ngửa cao hôn chùn chụt, rải rác khắp nơi dọc xuống cổ, đến vành áo thì dừng lại.

Tuy nhiên sắc mặt Khương Hàn vẫn đằng đằng thẳng một đường, lạnh như đồng tiền, chẳng có chút ý nguôi ngoai nào.

"Sao anh giận dai quá vậy?" Chứ chẳng bảo cô đơn, được người ta ở cạnh đã là hạnh phúc lắm rồi sao? Cô gạt hết suy nghĩ xấu để ngồi đây dỗ dành hắn, ắt thế nào mà hắn trưng cái mặt không tí biểu cảm thế kia?

"4 phút 37 giây."

"Vâng?" Vũ Tịch nhìn Khương Hàn bằng ánh mắt khó hiểu.

"Chưa tới 5 phút, dai là dai thế nào?"

Nghe Khương Hàn nói thời gian hắn giận, Vũ Tịch ngây ra mặt. Hắn còn tính toán thời gian, đúng giờ mới nguôi giận sao?

"Vậy khi nào anh mới hết giận?" Vũ Tịch tỏ vẻ nũng nịu: "Em không thích anh giận, mặt anh dữ muốn chết."

"3 ngày!"

Vũ Tịch: "..."

Nghe tin chủ tịch lạnh lùng tống cổ cô thư kí mới ra khỏi phòng, Cẩn Du nhếch môi hừ lạnh, tiện thể lướt ghế qua lại, gõ gõ đầu ngón tay chỏ xuống bàn, cố ý nhắc nhở: "Thư kí Vũ, giờ làm việc chứ không phải giờ xem phim và ăn uống."

Vũ Tịch ngồi im thinh thít, tay bóc khô trong hộp, tùy tiện đưa lên miệng, mắt chăm chú xem bộ phim Hollywood đang diễn ra cảnh bom tấn.

Thấy bản thân bị ngó lơ, Cẩn Du hết sức cẩn trọng nhìn xung quanh, không thấy ai nhòm ngó đến mình, anh ta đứng lên, ho nhẹ, giọng nói như rất nghiêm túc: "Thư kí Vũ, hiện đang giờ làm việc, đề nghị cô tháo tai nghe xuống và làm việc."

Mật Đào vẫn trân trân như bị tai nghe bịt kín lỗ tai, cũng như không hề thấy có người tới làm phiền.

Mọi ánh mắt cũng vì thế mà đổ dồn về đây.

Cẩn Du cật lực giữ bình tĩnh, vốn dĩ ngoài Khương Hàn thì anh ta chẳng thua kém ai, cư nhiên là chức vị dưới một trên vạn người. Cẩn Du vẫn giữ nếp hoà nhã và thoả hiệp để chứng tỏ anh ta là cấp trên xứng đáng: "Tôi xin nhắc lại, thư kí Vũ, nếu cô không dẹp dọn đống bừa bộn trên bàn thì tôi bắt buộc phải đuổi cô đi ngay buổi làm đầu tiên--"

"Đang giờ làm việc, anh đứng đây cũng có nghĩa là anh không đang làm trách nhiệm của mình."

Giọng nói đều đều không chứa thanh âm khiêm tốn nào vẳng lên, cả phòng đang liếc mắt xem kịch thì lập tức cảm nhận được có người đang nhìn, chắc chắn là đã bị sếp lớn quan sát từ trong, ai nấy đều nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi.

Ánh mắt Cẩn Du hiện lên tia khó xử, sau cũng có tia thống giận nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ uy nghiêm: "Tôi chuyên phụ trách quản lí mọi nhân viên trong công ty, Vũ tiểu thư nói thế này thì quả thực là hiểu lầm cho tôi. Bây giờ mời cô đứng lên, tự dọn đồ hay chờ tôi gọi cho chủ tịch?"

Mật Đào gõ gõ ngón tay trên bàn, đôi lông mày chau lại, mắt chăm chăm nhìn màn hình chiếu cảnh gay cấn. Trong mắt Cẩn Du, đó lại là cử chỉ phân vân và lo lắng của Vũ Tịch, anh ta được nước liền lấn chiếm: "Nể tình chúng ta từng là người quen, tôi gọn gàng thu xếp giúp cô, mời cô! Tôi sẽ cho người dọn đồ đạc, ổn thoả xếp đồ của cô về nhà, tránh làm phiền đến công ty."

Bị Cẩn Du làm phiền, Vũ Tịch gần như sắp dính hai đầu lông mày vào nhau, gương mặt biểu tình cực kì không vui: "Cút ra chỗ khác!"

"Sao?"

Vũ Tịch ấn chuột cho dừng đoạn phim, tháo tai nghe vắt trên vai, đưa ánh mắt lạnh thấu xương cho Cẩn Du: "Tôi đang làm việc, anh cút ra!"

"Làm việc?" Cẩn Du nhếch môi nửa cười nửa không, ý tứ rõ ràng là cười mỉa mai: "Thư kí Vũ, công ty chúng tôi không rỗi để trả công cho loại người tham ăn lười làm mà còn ngu ngốc, không được tích sự, nếu cô không muốn xấu mặt thì mau chóng đi ra khỏi đây--"

"Ai ngu ngốc?" Vũ Tịch nắm bắt trọng tâm, thanh âm trở về âm độ.

"Còn ai ngoài cô nữa?" Phong Thanh cất lên chất giọng cao vút, đầy ý vị soi mói: "Người tới đây dụ dỗ chủ tịch không thiếu, có duy nhất mỗi cô là dùng bộ mặt ngây thơ đơn thuần này thôi. Nói cho cô biết, chủ tịch ít nhiều cũng chứng kiến hết cả rồi, bộ mặt cô cất công bày ra rồi cũng bị lộ hết cả thôi."

Vũ Tịch không ngẩng đầu nhìn mặt người đàn bà đang xỉa xói mình, tịnh tâm thả lỏng, cầm tai nghe vặn vặn điều khiển gì đó rồi tiếp tục đeo lên tai, đây là đồ Vũ Hoan tặng, chỉ cần vặn vài vòng, mọi âm thanh xung quanh sẽ không thể gây nhiễu nữa.

Quả thực chẳng còn âm thanh nào làm phiền tới việc xem tình tiết phim nữa, Vũ Tịch an tâm quan sát màn hình, đến độ bên ngoài cãi cọ ầm đùng, Cẩn Du bị chọc tức đến sôi máu, mặt đỏ bừng bừng như núi lửa sắp phun trào.

Đến cuối buổi, Vũ Tịch viết xong báo cáo về bộ phim mà mình cần nộp cho Khương Hàn. Cũng là vào giờ cơm trưa, Vũ Tịch vứt xấp giấy dày như viết văn cho Cẩn Du rồi bỏ đi một mạch ra khỏi công ty.

Thảm nhất không phải Cẩn Du mà là Khương Hàn, tỏ ra giận dữ nhưng thực chất trong lòng đã mềm từ lâu, ở trong phòng cũng nhìn ra xung đột, cảm thấy chẳng có gì nhưng hắn để ý rõ ai cố tình khiến Vũ Tịch khó chịu. Sau khi êm ái, hắn mới quay đầu làm việc, được một lúc thì Vũ Tịch đã biến mất giống như chưa từng hiện diện.

Khương Hàn gọi liên tục 4 cuộc gọi nhỡ, nhắn 3 tin hỏi xem Vũ Tịch đang ở đâu nhưng đầu dây của cô hoàn toàn im lặng.

Cẩn Du thấy hết giờ nghỉ trưa mà Vũ Tịch vẫn chưa quay lại thì lập tức xông vào phòng, một luồn báo cáo và xem như bản thân vừa lập được trạng lớn.

Khương Hàn không thèm nhìn tới, lạnh lùng phán một câu: "Tiền lương tháng này không chi trả, tăng ca làm hết việc của nhóm rồi mới nghỉ!"

Thấy thái độ dứt khoác của Khương Hàn, Cẩn Du hớn hở tuân lệnh, nhưng đến chiều tối bị bắt ở lại cùng đống tài liệu dày cộm, cao hơn cái đầu thì mới biết người thất thế là mình.

***

Khương Hàn về nhà sau một ngày đầy tiêu cực.

Vũ Tịch tự cho bản thân xong việc thì đã về biệt thự ở phố nhà giàu, một mình an tĩnh nấu nướng trong phòng bếp. Cô không giỏi nhớ công thức nấu nướng nên mỗi lần muốn nấu đều phải lật sách, vì thế mọi thứ khó nằm trong tầm tay, tuy vậy thì bữa tối vẫn thịnh soạn dù rằng không đẹp mắt như trong nhà hàng.

Thấy bản thân được một "cô vợ nhỏ" chăm sóc, Khương Hàn nhất thời hồ đồ, quay ra mỉm cười hiền lành. Vũ Tịch đắc ý, chống nạnh đứng trên ghế, hất cằm ra lệnh: "Anh không được giận nữa!"

Khương Hàn lập tức thu nụ cười lại, hờ hững nhún vai, tỏ ý rằng "không thích", sau đó tự nhiên ngồi xuống, cầm đũa cầm bát ăn cơm.

"Anh ơi!"

"..."

"Anh không được giận nữa nha?"

"..."

"Anh ăn đồ ăn của em là anh nghỉ giận rồi đó?"

"..."

"Anh đẹp trai mà anh giận là anh xấu lắm--"

"Tôi đẹp trai thì tôi giận vẫn sẽ đẹp trai, cảm ơn em!"

"..."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!