Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Hôm nay Vũ Tịch mặc quần jeans cao, áo thun tay dài phồng, ngắn ngang eo, mái tóc búi gọn gàng trên đỉnh đầu khiến cô trong mắt Khương Hàn là một cô gái trẻ trung, năng động cũng không kém phần trẻ con bởi gò má bầu bĩnh mà hắn yêu nhất.

Chiếc ghế lớn lưng dựa và bộ máy vi tính màu hồng đào cũng được gửi đến trong lúc Khương Hàn ở nhà tận hưởng bữa sáng mà Vũ Tịch làm.

Lúc hắn nhìn thấy, sự hồ nghi bắt đầu có miễn giảm. Vũ Tịch ăn mặc không có kiểu dáng nhất định, giống như hôm đó nhìn thấy một bộ quần áo đẹp thì cứ tùy tiện mặc lên người. Còn những món đồ màu hồng đào của cô--Vũ Hoan là người chi tiền.

Nói cách khác, Vũ Tịch có một người ba cuồng con gái. Ông ấy nghĩ rằng Vũ Tịch nhỏ nhắn xinh xắn nên nhất quyết cải tiến thành hình dạng bánh bèo, tươi trẻ, khiến Vũ Tịch trở thành một cô bé ngây thơ đơn thuần như trong mắt của ông nhìn thấy.

Khương Hàn ôm ngang xương sườn Vũ Tịch cùng đi lên toà cao ốc, đổ bộ bằng thang máy riêng trước sự chứng kiến của những người xung quanh.

Nhận thấy nhiều ánh mắt thù địch, Vũ Tịch không khỏi thở dài. Đụng trúng người chồng quốc dân này rồi, cái giá phải trả đương nhiên cũng rất đắt. Dù vậy thì công dụng hết sức tuyệt vời, cô rất ưng bụng!

"Chà, xinh quá ta!" Thấy góc làm việc màu hồng đào của Vũ Tịch, Khương Hàn mở miệng cười trừ. Từ một nơi đều đặn, gọn gàng đột nhiên chen vào một góc màu hồng. Công ty của hắn có dự cảm chẳng lành.

Vũ Tịch lon ton chạy chạy tới cái ghế ngồi lớn, lớn bằng cái ghế của Khương Hàn nhưng được phủ màu hồng đào ngọt ngào. Người đi quanh gần đó phải buộc miệng thốt lên rằng: "Chủ tịch mà tới thì thế nào cô gái đó cũng bị vứt."

Vẫn chưa đến giờ làm việc nên ai nấy rất thảnh thơi ngồi tụm ba tụm bảy, nhìn thấy Vũ Tịch từ vách tường phóng lên ghế, ai nấy lập tức đứng lên có ý định nhắc nhở. Nào ngờ Khương Hàn cũng xuất hiện, họ bất ngờ nhìn cảnh chủ tịch giúp cô thư kí mới cắm dây điện máy tính, giúp luôn việc xếp bút viết và giấy tờ vào góc sau đó nựng nịu, vuốt ve cô gái.

"Vào chơi cùng anh không? Hửm?"

Vũ Tịch đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính, cô đang chơi trò "con khủng long" trong lúc chưa mở kết nối mạng. Nghe Khương Hàn gọi, cô không thể trả lời, trò này yêu cầu độ tập trung cao, mở miệng nói chuyện sẽ dễ bị phân tâm!

Khương Hàn đứng cạnh nhẫn nại chờ con khủng long trong màn hình bị đụng vào cây xương rồng hoặc con chim để Vũ Tịch rời khỏi máy tính. Thời gian không qua bao lâu, con khủng long như cái máy nhảy, liên tục liên tục, đã hơn 3000 điểm..

Cuối cùng là vì đụng phải bụi xương rồng, Vũ Tịch chơi được 4782 điểm, cô bĩu môi bỏ tay khỏi bàn phím.

"Đi, đi vào đây chơi với anh." Khương Hàn nắm tay Vũ Tịch kéo đứng dậy. Vũ Tịch cư nhiên không chịu, xoè tay nhìn hắn: "Tài liệu đâu?"

"Hử?"

"Công việc của em!"

"..." Khương Hàn khựng vài giây. Hắn chưa nghĩ tới việc này, đoán chừng Vũ Tịch tới chỉ để chơi hoặc là quậy phá hắn, công việc đầy đống, đưa cho cô chẳng khác nào là giao trứng cho ác.

Vũ Tịch vẫn chằm chằm nhìn Khương Hàn, tay nghiêm túc để đó chờ đợi.

"Ở trong phòng anh!" Trước sau gì cũng không muốn cho Vũ Tịch động tay làm việc, tốt nhất là để cô làm "con mèo nhỏ" chạy lon ton quanh đây để hắn "chơi đùa" là đủ.

"Anh lấy ra đây đi!"

"Vào phòng anh lấy!"

"..." Vũ Tịch trừng mắt nhìn Khương Hàn. Nghĩ cô dễ dụ chắc? Bảo cô vào đấy chẳng khác nào là vào hang sói, cô mà vào thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện được ra sớm. Vũ Tịch rành mạch phun ra vài chữ: "Em không đi. Anh mang ra đây!"

Thấy điệu bộ lúc nào cũng kiên định, quả quyết của Vũ Tịch, Khương Hàn chẳng mảy may gì lay động được cô. Ý chí luôn bị vùi dập bất ngờ, tới độ bản thân bất lực.

"Còn 15 phút nữa mới vào làm." Khương Hàn đưa tay nhìn chiếc đồng hồ nam, kim chỉ đúng 7 giờ 15 phút sáng. Hắn giương mắt nhìn Vũ Tịch: "Vào phòng anh ngắm cảnh!"

Đối diện với sự mời gọi của Khương Hàn, Vũ Tịch nhất quyết ôm lấy bàn phím, kiên quyết nói: "Không đi!" Cô tới để làm việc chứ không phải để quyến rũ chủ tịch, đừng hòng lấy sắc dụ dỗ cô!

Khương Hàn sống trên đời mấy mươi năm, lần đầu tiên hắn chứng kiến một cô bé có gan trèo lên giường hắn, trèo lên đầu hắn và cả việc làm hắn vô cùng bất lực.

"Được rồi, em không đi thì thôi vậy." Khương Hàn tỏ vẻ tiếc nuối, quay lưng đi vào trong phòng của mình. Hắn thật sự tiếc nuối sao? Đừng mơ, không có cách này thì có cách khác! Hắn không tin là cô bé này không ngoan ngoãn.

Vũ Tịch mò mẫm mở mạng máy tính lên, mấy ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt thoăn thoắt trên bàn phím khiến cô gái trẻ gần đó không khỏi liếc mắt: "Không tin được là công ty này chứa chấp con nít vào đó nha!"

Nghe thấy lời mỉa mai đầy ác cảm và thù địch, Vũ Tịch giả vờ không nghe thấy. Cô hẳn cũng biết trước, đây là cô gái trẻ duy nhất trong phòng làm việc này. Cô ta đeo kính dày, dáng người tương đối, mái tóc dài lúc nào cũng bung xoã. Bởi lẽ cô ta kiêu căng là vì bản thân rất giỏi, ngoại hình không xuất chúng nhưng vẫn là người con gái duy nhất ở đây, còn lại đều là phụ nữ trung niên.

"Người mới mà không biết điều rồi, Hàn tổng trước sau gì cũng xa thải cô nhanh thôi." Bị Vũ Tịch làm lơ, cô ta không phiền tức tối.

Đương nhiên, cô ta sẽ chẳng biết được vừa nãy Khương Hàn đối xử nhẹ nhàng, dịu dàng với Vũ Tịch như đối xử với thỏi vàng. Cố ý khiêu khích trước mặt nhiều người đang ở trong phòng cũng là điều mà cô ta không ngại. Tuy vậy, ai nấy đều không muốn động đậy tới, bởi cái tính cao ngạo của cô ta.

Vũ Tịch đang ngồi một mình buồn chán lướt web thì thấy có người quen, tay anh ta cầm túi to túi nhỏ, lúc vô tình nhìn sang đây, anh nhếch môi miễn cưỡng cười chào hỏi. Đó là Cẩn Du, tay cầm đầy túi khô ướp được đặt trong hộp. Đấy chẳng phải là những món cô thích hay sao? Khương Hàn biết cô thích món này à?

Cẩn Du đi vào rồi đi ra ngay, Vũ Tịch liếm liếm môi nhìn anh ta khuất dạng, cái ghế khẽ đong đưa chuyển hướng qua cánh cửa, cô dè chừng Cẩn Du bất ngờ quay lại, cảm thấy an toàn rồi liền lập tức lẻn vào phòng chủ tịch.

Ý tứ Vũ Tịch vô tình để lộ ra, rất nhanh đã khiến cô gái đeo kính vừa nãy chú ý đến, đoạn cô ta nhếch môi cười khinh bỉ.

Cạch.

Khương Hàn giương mắt nhìn ra cửa, tỏ vẻ như chưa từng thấy Vũ Tịch lăm le từ bên ngoài: "Sao vậy?"

Sao vậy? Không phải mua cho mình sao?

Vũ Tịch vô thức nhíu mày nhưng sau đó lập tức bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, hai tay nắm sau lưng, lon ton nhún nhảy chạy về phía bàn làm việc: "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang tìm việc cho em làm!" Khương Hàn nhanh gọn đáp lời.

Nghe tìm việc cho mình làm, Vũ Tịch ngó nghiên sang đống đồ ăn vặt ở trên bàn, gặm môi dưới cười tủm tỉm: "Anh ăn sáng rồi mà sao anh mua nhiều đồ quá vậy?"

Khương Hàn tỏ vẻ không vui: "Không được sao?"

"..." Thấy thái độ quá đáng của Khương Hàn, Vũ Tịch phẳng mặt đứng im. Qua vài giây lập tức ngoảnh mặt bỏ đi.

"Tịch! Anh đùa đấy, quay lại đây!" Khương Hàn đứng dậy định chạy theo, nhưng mà cái chân Vũ Tịch đã ra tới cánh cửa và "cạch" một tiếng. Dáng người nhỏ nhỏ ở bên ngoài rõ ràng cực kì không vui.

Khương Hàn cầm theo vài hộp nhỏ gọn, đảm bảo để vừa ngăn bàn của Vũ Tịch. Ở trước mặt đám đông đang tụm nhau, hắn thở mạnh ra một hơi lấy dũng khí, ban nãy làm gì cũng làm hết rồi, hắn lại là sếp lớn ở đây, có gì phải ngại?

Cạch. Cánh cửa mở ra.

Bất tri bất giác, tứ phía ánh mắt đổ dồn về Khương Hàn, duy chỉ có cô bé gái ngồi nghiêm túc xoay lưng với hắn, không một chút lay động.

Thì ra bản thân hắn cũng biết sốt ruột!

Khương Hàn đi tới góc làm việc màu hồng, chỉ cách vài bước chân nhưng có cảm giác xa xôi ngàn dặm. Hắn nín thở, nắm lưng ghế xoay nhẹ, đối diện với ánh mắt đo đỏ của Vũ Tịch, đột nhiên thần sắc hắn trắng bệch.

"Em sao vậy?" Nhìn gương mặt mếu mó của Vũ Tịch, Khương Hàn giật mình mở to mắt. Cô gái này có bị hắn làm cho chảy máu ròng rã cũng không rơi giọt nước mắt nào, hôm nay hắn chọc ghẹo một chút mà sắp khóc đến nơi rồi?

"Đây đây, anh đùa đấy, anh mua cho em đấy." Khương Hàn đặt mấy hộp đồ ăn vặt vào lòng Vũ Tịch, nhẹ nhàng miết dưới mí mắt của cô, đôi chân mày hắn hơi nhíu lại vẻ xót xa: "Thôi nào, anh đùa chút thôi mà, đừng khóc!"

Vũ Tịch không nói lời nào, đạp không khí lăn bánh xe về chỗ bàn của mình, trong tay mò mẫm mở nắp hộp ra.

Cẩn Du đứng từ trong đám đông gần đó, mặt đầy sát khí chằm chằm nhìn Vũ Tịch: "Con nhóc đó bỏ bùa sếp rồi, nếu không thì làm sao sếp bỏ mặt mũi chạy đi theo nó ra tới đây như vậy được."

Cậu thanh niên gần đó cười cười, nói nhỏ: "Tình yêu mà, ai biết trước được điều gì."

Người phụ nữ trung niên đứng cạnh nhấp ngụm cà phê, nở nụ cười hiền lành: "Giới hạn không có nhất định nhưng nó sẽ khó ai đạt được, Hàn tổng lần này đã có người phá được giới hạn rồi."

Cô gái trẻ đeo kính có thái độ không hài lòng về hành động của Khương Hàn: "Hừ, con nhóc vô danh nào bước vào đây rồi phá giới hạn? Tôi thấy giống như trợ lí Cẩn Du nói thì đúng hơn."

Khương Hàn kéo chiếc ghế gần đó ngồi cạnh, nắm ở đầu gối Vũ Tịch miết nhè nhẹ, ánh mắt sinh tầng mờ ảo, cứ như xung quanh cô gái phủ đầy hoa anh đào mùa xuân. Hắn thấp giọng: "Tịch à, em giữ thể diện giúp anh được không? Đi vào trong nói chuyện, nhé?"

Vũ Tịch phồng má ngậm khô mực, thẳng thắng nói chữ "không".

Khương Hàn: "..."

Nhìn Vũ Tịch ăn một lúc, Khương Hàn chịu không nổi nữa, đứng dậy nắm tay nắm ghế màu hồng kéo đi cùng vào trong phòng. Hắn không muốn bày ra bộ mặt nghiêm khắc để la mắng đám nhân viên khi có Vũ Tịch ở đây.

Vũ Tịch tròn xoe mắt, nhanh tay chụp theo hộp khô ở trên bàn rồi ngồi ngoe nguẩy chân chơi trò xe kéo.

Không gian bên trong im lặng đến mức có thể nghe được tiếng Vũ Tịch khục khịt cười. Khương Hàn hơi nhíu mày: "Em giả vờ?"

Vũ Tịch gật đầu.

"..."

"Hề hề." Nhìn bộ mặt lạnh tanh của Khương Hàn, Vũ Tịch tự thân đạp chân lê bánh xe chạy loạn khắp phòng của hắn, miệng nhoẽn ra cười khúc khích.

Biết mình bị lừa, người ta sẽ cười vì trò đùa quá vô tư của trẻ nhỏ. Nhưng đây là Khương Hàn-là sếp tổng, là người đàn ông chức cao vọng trọng, ban nãy hắn hạ mình đi dỗ dành một cô gái, sau đó cô ta cười vì trêu được hắn..

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!