Lọc Truyện

Tổng Tài Được Vợ Cũ Bao Nuôi - Hạ Nhược Hy

Suốt khoảng thời gian đấy cô như người mất hồn, làm chuyện gì cũng không nên thân. Tử Linh thấy cô như vậy thì rất lo lắng, làm đủ chuyện để cho cô có thể quên đi nhưng tất cả đều công cốc.

Trái tim và lí trí bất đồng, cô cũng không rõ mình đang làm gì nữa.

“Nếu cậu lo lắng sao không tới thăm đi?”

“Tớ…”

Cô ngập ngừng, không biết nên trả lời ra sao cả.

“Haizz… yên tâm, anh ta đang được cứu chữa rất tốt. Tớ nghe nói là không bị nặng lắm đâu. Chỉ là không biết lý do gì mà tin tức này bị giấu kín, không có chút gì lọt ra ngoài cả.”

Cô hiểu ý của cô ấy. Nếu không phải nhờ người bạn trai và tin tức từ ba thì Tử Linh cũng sẽ không hề hay biết gì về vụ tai nạn. Nhược Hy cũng từng lên mạng tra và tìm kiếm nhưng không hề có tin tức gì. Chẳng có lấy một tin tức mới gì về anh cả.

Có ẩn tình gì ở trong đấy sao?

“À! Mà Hy Hy nè, cậu nói chuyện ly hôn cho ba mẹ chưa? Họ phản ứng sao?”

Tử Linh ngồi xuống kế bên cô, hỏi dồn dập liên tục. Thật ra cô ấy muốn nói chuyện khác, nhưng không hiểu sao nó cứ vòng vòng rồi lại liên quan tới anh ta.

Thật sự là muốn đấm bản thân vào cái vì tội mồm nhanh hiện não mà.

“Tớ nói rồi, họ nói tôn trọng quyết định của tớ. Chỉ cần bản thân thấy đúng và hạnh phúc là được.”

Khi gọi điện thoại nói cho ba mẹ cô đã rất sợ hãi. Ở với ba mẹ lâu nên cô hiểu, họ chắc chắn không ham giàu mà bắt cô tiếp tục bám dính lấy anh. Hay đại loại như chửi bới các kiểu.

Mà cô cũng không hẳn là sợ mà là nhiều hơn phần mặc cảm. Kết hôn chớp nhoáng rồi ly hôn cũng vậy. Cô cảm thấy hổ thẹn với ba mẹ về sự tuỳ hứng của mình.

Nhưng đáp lại cô thì ba mẹ lại động viên, khuyên nhủ cô nên cố gắng tiếp tục đi về phía trước. Còn ủng hộ cô hết mình.

Khi ấy thật sự cô đã rất cả động. Bản thân có bố mẹ đẻ tuyệt vời. Luôn ở bên, là nơi cho bản thân dựa vào. Điều đấy còn gì tuyệt hơn?

“Hôm nay mọi người vất vả rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

“Vâng, mai gặp chị Hạ.”

Nhược Hy mở một quán coffee cho riêng mình, tuy không được xem là quá lớn nhưng cũng là một thành tựu rất lớn đối với cô.

Quán hiện tại có bốn nhân viên, cộng thêm cả cô là năm người. Buổi tối đến, cô để họ về trước còn bản thân ở lại kiểm tra rồi tự tay khoá cửa sau.

Kiểm tra mọi thứ xong, cô cất bước trở về căn chung cư đang ở. Với số tiền đi làm tích cóp và Kỳ Dương cho nên cô đã mua lại một căn chung cư và đầu tư làm ăn.

Có lẽ ông trời thương xót và phù hộ nên mọi thứ cô làm đều rất tốt.

Trên đoạn đường về nhà, cô cảm giác có ai đó đang đi theo mình. Nhìn qua ngó lại mấy lần vẫn không thấy ai làm cô hơi sợ, bước chân cũng nhanh hơn trước.

May mắn về đến nhà, cô nhanh tay đóng sầm cửa lại.

“Phù! Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi.”

Cô đưa tay vuốt vuốt ngực rồi tự chấn an mình. Một tháng kể từ khi Kỳ Dương bị tai nạn cô hồn vía trên mây, đầu óc cũng không còn tỉnh táo. Đôi khi còn hay làm quá mọi chuyện lên. Việc ngày hôm nay cũng không phải hiếm gặp gì.

Nhưng với tâm lý một người sống một mình thì phòng còn hơn chống.

Nhược Hy tháo giày rồi bỏ túi xách xuống. Cô nên chuẩn bị làm việc nhà và bữa tối thôi.

Tít… Tít… Tít...

Ngoài cửa có tiếng chuông liên hồi, cô ngờ vực tiến lại gần xem. Qua màn hình điện tử cô thấy được hình bóng của một người đàn ông. Anh ta đứng quá sát lấp vào làm cô không thấy rõ. Chỉ có thể qua màn hình thấy được bộ đồ anh ta mặc.

“Ai vậy nhỉ?”

Nhà hiện tại của cô không mấy người biết, đặc biệt là đàn ông lạ thì càng không.

Dù sao cũng phải kiểm tra trước khi mở cửa. Ấn vào nút kết nối, cô nói với người bên ngoài:

“Xin hỏi ai vậy ạ?”

Người bên ngoài cứng đờ người, không nhạc nhích. Mãi sau một hồi mới non nớt lên tiếng.

“Mẹ!”

Giọng nói này…

“Thẩn Kỳ Dương? Là anh sao?”

Cô hoảng loạn, hét lớn qua màn hình. Giọng nói này chắc chắn không thể nào sai được. Dù anh có nói với giọng lạnh lùng, nhỏ nhẹ hay non nớt cô cũng có thể nhận ra.

“Mẹ…”

Anh ló đầu ra, dí sát mặt vào camera ở bên ngoài. Đến bây giờ cô mới có thể thấy rõ, đúng là khuôn mặt ấy rồi.

Bỏ qua chuyện tại sao anh lại gọi cô là mẹ, cô chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ tới chuyện đó. Ấn nút mở cửa, cô vừa mong chờ vừa bối rối nhìn anh.

Chỉ mới hơn hai tháng không gặp, anh có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Không còn bộ vest bí bách, không còn khuôn mặt vô cảm khó tính. Giờ anh đang hiện ra trước mặt cô vẻ ngờ nghệch trong bộ đồ ngủ và tay ôm con gấu.

Khoan đã…

Ngờ nghệch? Thẩm Kỳ Dương ngờ nghệch sao? Còn con gấu kia nữa. Rốt cuộc là sao vậy?

“Mẹ… yêu.”

Chưa kịp để cô tiêu hoá những chuyện xảy ra thì đã có một thứ gì đó lại tới, xà vào lòng cô ôm thật chặt.

Nhược Hy:”…”

Cái quái gì vậy?

“Nhớ… con nhớ mẹ.”

Anh nũng nịu nói còn không quên áp mặt vào ngực cô mà cạ cạ.

Cái tên lợi dụng này…

“Nè! Anh bị sao vậy?”

Cô đưa tay, đẩy anh ta ra mà mãi không được. Rốt cuộc sau vài lần thử nghiệm không thành cô đành buông bỏ hai tay đầu hàng bỏ mặc anh ta ôm.

Người gì đâu mà sức như voi vậy.

“Khoan đã. Vào nhà nói chuyện trước được không?”

Từ trong lòng cô ngẩng mặt lên, anh ta miễn cưỡng gật gật cái đầu. Để anh ta xuống ghế ngồi, cô bắt đầu tra khảo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!