Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

“Sau đó, cũng có người muốn thừa dịp Đường Khải Hiên đau lòng mà nhân cơ hội nhét phụ nữ vào, nhưng anh ta đều từ chối.”

“Chỉ là càng về sau…”

Giọng nói của Tịch Thần Hạn bỗng nhiên thu lại, không có nói tiếp nữa, mà đổi sang đề tài khác.

“Khải Hiên quả thật không tệ, rất trọng tình cảm, nếu như có thể, Tử Dụ hẳn là nên quý trọng.” 

“Tử Dụ của chúng ta cũng rất tốt đó có được không.” Vũ Tiểu Kiều giơ giơ nắm đấm với Tịch Thần Hạn.

Nghĩ lại thì, cô cảm thấy có chút kỳ quái, nửa câu sau mà mới nãy Tịch Thần Hạn không nói nữa là cái gì?

Cô muốn hỏi tới, nhưng Tịch Thần Hạn đã đứng lên: “Tiểu Kiều, anh còn có chút chuyện, tối một chút sẽ lại tới chơi với em, em phải nằm yên không được lộn xộn.”

“Ồ ồ, được.”

Tịch Thần Hạn mới vừa đi không lâu, An Tử Dụ liền chạy tới thăm Vũ Tiểu Kiều, nhưng mà một mặt đều dáng vẻ như đi tránh nạn.

Vũ Tiểu Kiều đang muốn hỏi thăm An Tử Dụ có chuyện gì, cô ấy lại liên tục lắc đầu nói với Vũ Tiểu Kiều.

“Nơi này buổi tối không có ai ở đúng không, một mình cô ở lại một phòng bệnh lớn như vậy, cũng rất cô đơn đúng không.”

“Tối nay tôi sẽ ở đây chơi với cô và bảo bối nhỏ.” An Tử Dụ cười hì hì, trực tiếp leo lên giường lớn của Vũ Tiểu Kiều.

“Ai da da, chúng ta đều rất lâu rồi không có ngủ chung với nhau, thật hoài niệm cuộc sống lúc còn đi học.”

Lúc đi học, các cô ở cùng một kí túc xá, sau đó phòng của Vũ Tiểu Kiều bị chiếm đoạt, Vũ Tiểu Kiều đã ngủ ở trong phòng ngủ của An Tử Dụ.

Hai người các cô cùng một giường, mặc dù có chút chậc, nhưng mà lại rất vui vẻ.

Vũ Tiểu Kiều nhìn ra được, An Tử Dụ nhất định là đang né tránh Đường Khải Hiên.

Đúng như dự đoán.

An Tử Dụ còn chưa có nằm yên ổn, Đường Khải Hiên đã đuổi giết tới nơi rồi.

“An Tử Dụ, trở về nhà với tôi!” Đường Khải Hiên một điệu bộ giống như đang đi tìm một đứa trẻ không muốn trở về nhà, rất giống với một phụ huynh nghiêm nghị.

“Tôi không muốn về.” Dáng vẻ An Tử Dụ như một bạn nhỏ hoảng sợ, cọ lên người của Vũ Tiểu Kiều một cái.

“Nghe lời nào, nhanh lên mau cùng tôi về nhà.”

Khí thế kia của Đường Khải Hiên, mặc dù là giọng nói đang mềm mỏng, nhưng vẫn là một điệu bộ ‘chờ cô về nhà sẽ xử lý cô’.

An Tử Dụ càng sợ hơn, lại né tránh ở phía sau của Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều bất đắc dĩ đưa tay ra ngăn ở giữa hai người bọn họ: “Ngừng! Hai người đợi một lát nữa rồi lại cãi nhau, trước tiên trả lời một vấn đề của tôi.”

“Vấn đề gì?”

Đường Khải Hiên và An Tử Dụ hai miệng một lời, đồng loạt nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.

“Hai người vì sao lại cãi nhau?” Vũ Tiểu Kiều tò mò nhìn bọn họ.

An Tử Dụ không nhịn được châm chọc nói: “Chúng tôi lúc nào mà lại không cãi nhau chứ?”

“Tôi cũng không muốn cùng cãi nhau với cô, là chính cô tự mình muốn cãi nhau.” Đường Khải Hiên không cam lòng nói.

Người phụ nữ này, lại không chịu sinh con với anh ta, một chân đá văng anh ta từ nhà chạy ngoài.

“Tôi chính là nhìn không quen anh vui vẻ đó, chính là muốn cãi nhau với anh đó, khiến cho anh tức giận, thì như thế nào! Anh cắn tôi đi!” An Tử Dụ cũng phát cáu lên, hoàn toàn không có ý nhượng bộ.

Hai người lại cãi nhau, nhưng mà Vũ Tiểu Kiều không còn tâm tình khuyên can nữa, trầm mặc xuống.

Cô nhìn Đường Khải Hiên trong lòng suy nghĩ, cái cô bạn gái mà Đường Khải Hiên đã từng qua lại, bây giờ ở trong lòng anh ta, còn có bao nhiêu vị trí?

Có phải đã thật lòng buông xuống hay không, dùng một trái tim không có một chút tạp chất nào, để đối mặt với cuộc hôn nhân này với An Tử Dụ chứ?

Giữa hai người không có tình cảm gì là một chuyện, nếu như trong lòng của hai người đều cất giấu một người khác, mà không có cách nào nảy sinh ra tình cảm đối với nhau, vậy thì đó cũng là một chuyện khác nữa.

Dẫu sao thì Đường Khải Hiên đã từng có người phụ nữ mình yêu nhất, bởi vì qua đời mà xa nhau, mà không phải là nguyên nhân không còn tình cảm nữa mà xa nhau.

Cái loại thống khổ của âm dương cách biệt thế này thì càng khắc cốt ghi tâm, càng khó quên hơn đúng không?

Mười năm qua âm dương đôi ngã, nào muốn nhớ, lại khó quên*

* Đây là bài hát theo điệu Giang Thành Tử của Tô Đông Pha có lời tựa "Ất Mão Chính Nguyệt Thập Nhị Nhật Dạ Ký Mộng"

Vậy thì bây giờ Đường Khải Hiên kết hôn cùng với An Tử Dụ rồi, có phải mong muốn phần tình cảm này của mình tìm một nơi khác để gửi gắm hay không, hay là làm một loại kết thúc, muốn bắt đầu một cuộc sống mới?

Vũ Tiểu Kiều lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Gần đây hình như rất thường xuyên cứ suy nghĩ loạn lên, lại thích xúc động, chẳng lẽ là bởi vì mang thai, nên cô trở nên cảm tính hơn sao?”

An Tử Dụ và Đường Khải Hiên vẫn cãi nhau như cũ, giống như là oan gia lớn nhất ở kiếp trước với Đường Khải Hiên vậy, ai cũng không chịu lùi bước nào.

“Tôi nói rồi, chính là không muốn có con. Ai nói cũng đều vô ích! Anh đã hạn chế tự do trên người tôi rồi, không có lý do cưỡng ép tôi làm bất cứ chuyện gì nữa.”

“Kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường, bây giờ cô đã kết hôn với tôi rồi, chính là người của tôi! Huống hồ người nói mang thai, là bản thân cô, cô phải chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân mình.

An Tử Dụ tự giễu nở nụ cười đau khổ: “Tôi đây không phải là vì giúp anh sao? Anh đừng có không nói đạo lý như vậy!”

“Trước kia anh làm những chuyện gì với tôi, tôi đều không tìm anh tính sổ, anh còn có tư cách cưỡng ép tôi làm chuyện mà tôi không thích sao?”

Vũ Tiểu Kiều kéo tay An Tử Dụ, bắt đầu khuyên can: “Tử Dụ, yêu một người cũng nên bao dung cho quá khứ của anh ta, quý trọng anh ta của hiện tại, bầu bạn với tương lai của anh ta.”

“Tôi mới không có yêu anh ta đâu!” An Tử Dụ hất tay Vũ Tiểu Kiều ra.

“Khải Hiên, Tử Dụ là phụ nữ, anh không nên cãi nhau với phụ nữ, anh phải có phong độ của người đàn ông.” Vũ Tiểu Kiều lại nói với Đường Khải Hiên.

“Cô ta nơi nào có nửa điểm dáng vẻ của phụ nữ chứ! Giống như một con cọp cái vậy!”

Đối với sự khuyên giải của Vũ Tiểu Kiều, Đường Khải Hiên cũng không chấp nhận.

“Hai người phải hiểu rõ được trái tim của chính mình, kiên định một đường không thay đổi, chứ không phải một lời không hợp liền cãi nhau!”

“Chỉ cần hai bên nương tựa lẫn nhau, vấn đề gì cũng từ từ giải quyết thì đều sẽ hòa hợp một chỗ, cần gì phải tranh luận không ngừng như thế, cuối cùng cũng không cãi ra được kết quả gì cả.”

Vũ Tiểu Kiều đẩy đẩy một cái về hướng của An Tử Dụ và Đường Khải Hiên.

“bây giờ Tôi đang nghỉ dưỡng, hai người cãi nhau ồn ào như vậy, Thần Hạn thấy được, sẽ tức giận với hai người đó.”

Đường Khải Hiên và An Tử Dụ vẫn tức giận như cũ, không ai để ý ai.

An Tử Dụ còn đi vòng qua một đầu giường khác, kéo ra một khoảng cách xa với Đường Khải Hiên.

Mà Vũ Tiểu Kiều vào giờ khắc này, thật sự rất hy vọng có Tịch Thần Hạn ở đây, anh nhất định có biện pháp  kết thúc sự tranh đấu của bọn họ.

“Bây giờ hai người đang trong giai đoạn trắc trở, phải biết quý trọng mọi thứ trước mắt, còn có hôn nhân của hai người.” Vũ Tiểu Kiều khuyên giải an ủi.

An Tử Dụ và Đường Khải Hiên liếc nhìn nhau, lại đều hừ lạnh một tiếng không ai nhìn ai, nhưng cũng ăn ý không nói gì nữa.

Cuối cùng, Đường Khải Hiên tức giận phất tay áo bỏ đi.

An Tử Dụ buồn buồn ngồi ở trên giường, vẻ mặt đầy tủi thân.

“Tử Dụ, tôi biết cô không thích anh ta, nhưng mà hai người cũng đã kết hôn rồi, cô sẽ không hy vọng mình sẽ ly hôn một lần nữa chứ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!