Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Lương Thục Mẫn bị An Tử Dụ chọc cho tức giận bỏ đi. 

Đường Khải Hiên thật sự rất vui mừng, An Tử Dụ đã vậy còn vô cùng quyết tâm và nghiêm túc giúp anh ta diễn hết vở kịch vui này. 

"Nếu như không phải tôi biết rõ cô đang ở đây diễn kịch, tôi còn thật sự tin rằng, trong bụng của cô đã có cốt nhục của tôi cơ đấy." Đường Khải Hiên cười đùa nói với An Tử Dụ. 

Ông cụ Đường trợn trừng mắt: "Cái gì? Hai đứa đang nói dối? Vốn dĩ ông không hề có đứa chắt nội nào?" 

Ông cụ Đường tức giận đến không thở được, nặng nhọc thở dốc từng hơi một. 

"Ông nội, ông nội!" Đường Khải Hiên vội vàng đỡ ông cụ Đường vào lòng, sau đó không ngừng liếc mắt ra hiệu với An Tử Dụ. 

An Tử Dụ cũng hoảng sợ, vội vàng nói: “Ông nội, cháu không có nói dối ông, cháu có rồi, thật sự có rồi..." 

An Tử Dụ hận không thể tự mình đập đầu vào đậu hũ chết đi cho xong. 

Không ngờ ông cụ Đường lại khôi phục tinh thần một cách thần kỳ, cười nói với An Tử Dụ: “Có là tốt rồi, có là tốt rồi." 

Hai người An Tử Dụ và Đường Khải Hiên nhìn nhau, có cảm giác, họ bị ông cụ Đường chơi xỏ rồi. 

Thế nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo ông cụ Đường lại bị bệnh cơ chứ. 

An Tử Dụ trở lại nhà họ Đường, cô ấy lập tức bị ông cụ Đường thúc giục, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, người phụ nữ đang mang thai sợ nhất là mệt mỏi, ông còn để cho người làm nhanh chóng hầm cách thủy để bồi bổ cơ thể cho An Tử Dụ. 

An Tử Dụ vô cùng xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn trở về phòng, hưởng thụ đãi ngộ của hoàng hậu trong giai đoạn "mang thai". 

An Tử Dụ ở trong phòng, tìm thấy giấy đăng ký kết hôn của cô ấy và Đường Khải Hiên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không chút khuyết điểm của anh ta, trong đầu lại hiện ra khung cảnh bên trong tấm hình đó. 

Tâm trạng của cô ấy đột nhiên có chút khó chịu.

Nhìn trong căn phòng này, khắp nơi đều có dấu vết của Đường Khải Hiên, bỗng nhiên tâm trạng trở nên vô cùng buồn bã. 

Cô ấy vuốt ve ngón tay của mình, trên đó có chiếc nhẫn cưới mà Đường Khải Hiên trao cho cô ấy, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp, rồi lại buồn đến không hiểu được. 

Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân đang đi đến, cô ấy vội vàng nhét giấy đăng ký kết hôn xuống phía dưới gối, rồi nằm trên giường giả bộ ngủ. 

Đường Khải Hiên đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhận ra An Tử Dụ đang giả bộ ngủ: "Thừa dịp trong khoảng thời gian này, chúng ta phải nắm chặt cơ hội này nhanh chóng làm chút gì đó." 

"Cái gì?" An Tử Dụ thật sự mở mắt ra. 

"Cái gì là cái gì?" Đường Khải Hiên cười hỏi cô ấy. 

"Tôi nói, an muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này làm cái gì?" 

Ánh mắt nóng rực của Đường Khải Hiên nhìn về phía bụng của cô: "Đương nhiên là mau chóng mang thai một đứa con, để cho ông nội đạt được ước muốn." 

Hai má An Tử Dụ lập tức ửng đỏ: "Anh anh... Không được!" 

"Là cô tự mình nói mà, cô đã mang thai con của chúng ta, nếu như mẹ và ông nội biết được cô đang nói dối, nhất định sẽ không tha thứ cho cô đâu." 

"Còn không phải vì tôi giúp anh à!" 

"Tại sao không phải là đang tự giúp chính cô?" Đường Khải Hiên cúi người xuống, giọng nói khàn khàn lại nóng bỏng. 

"Tịch Thần Hạn đã có con rồi, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ bỏ lại chúng ta quá xa được." 

Đường Khải Hiên cách An Tử Dụ càng lúc càng gần, An Tử Dụ càng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng cầm lấy chăn bông che kín mình lại, chặn Đường Khải Hiên ở bên ngoài. 

"Không được, tôi không đồng ý." 

Anh ta cầm chặt tay của cô ấy, xốc chăn bông lên: "Không cho phép cô nói không đồng ý." 

An Tử Dụ nhíu mày: "Cái gì mà anh không cho phép tôi nói không đồng ý? Mang thai là chuyện của hai người, tôi không đồng ý, anh đừng có mơ tưởng đơn phương hoàn thành."

"Kết hôn cũng là chuyện của hai người, tôi cũng không hoàn thành một mình." 

Hai má An Tử Dụ bỗng nhiên ửng đỏ lên: "Anh anh... Anh lại muốn làm?" 

"Không được sao? Với mối quan hệ của chúng ta bây giờ, cô cũng không có lý do gì để từ chối tôi, hay là kiện cáo gì tôi cả." 

"..." 

Đúng vậy! 

Bây giờ bọn họ là vợ chồng, cho dù Đường Khải Hiên dùng sức làm, cô ấy cũng không làm gì được anh ta. 

Đường Khải Hiên nhìn chăm chú vào đôi má đang ửng đỏ An Tử Dụ, giọng nói  như đã đè nén đến cực hạn. 

"Tử Dụ, cô phải rõ ràng một chuyện, chính là chúng ta bây giờ đã là vợ chồng, có con cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!" 

Thật sự An Tử Dụ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện mang thai này, nhưng nghe Đường Khải Hiên nói như vậy, hình như cũng có chút mong chờ. 

Cô ấy thật sự rất thích trẻ con. 

Khi nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều mang thai, cô cũng cực kỳ hâm mộ. 

Thế nhưng với mối quan hệ của bọn họ bây giờ, liệu có thật sự thích hợp để mang thai sinh con hay không? 

Ngay lúc cô ấy còn đang nghĩ ngợi lung tung, nụ hôn của Đường Khải Hiên, đã rơi xuống...

...

Cuộc chiến giữa Tịch Thần Hạn cùng Cung Cảnh Hào bắt đầu, đã không phải là ngày một ngày hai nữa rồi. 

Bây giờ Tịch Thần Hạn đã nắm chắc vị trí cao nhất trong tập đoàn Tịch Thị, Cung Cảnh Hào quả thật có chút đố kỵ. 

Anh ta luôn hy vọng có được Vũ Tiểu Kiều. 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tịch Thần Hạn đối xử tốt với Vũ Tiểu Kiều như vậy, anh ta vừa vui mừng, lại vừa có chút tức giận. 

Trong tiềm thức của anh ta, vẫn hy vọng Vũ Tiểu Kiều có thể ở bên cạnh mình, chứ không phải là Tịch Thần Hạn. 

Tịch Thần Hạn nhìn lướt qua cụ bà đang nằm trên giường bệnh, thấy có Tịch Mộ Quyên đang ở đó, anh không nói gì cả, quay người rời đi. 

Tịch Mộ Quyên bỗng nhiên gọi Tịch Thần Hạn lại. 

"Thần Hạn." 

Ánh mắt Tịch Mộ Quyên có chút lo lắng: "Đừng giận dỗi với mẹ nữa, tuổi tác của bà ấy cũng lớn rồi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ, dù sao cũng là bà ấy đã nuôi lớn chúng ta từ nhỏ." 

Tịch Thần Hạn không nói gì, bước đi ra ngoài, sau đó đi đến chỗ Vũ Tiểu Kiều, yên tĩnh một lúc. 

Anh cũng không hy vọng gây rắc rối với Dương Tuyết Như đến mức như nước với lửa, nhưng Dương Tuyết Như cứ luôn ép anh đến bước đường cùng. 

"Sao vậy? Thần Hạn." Vũ Tiểu Kiều chống người lên. 

Tịch Thần Hạn vội vàng đỡ cô nằm xuống: “Không có việc gì, tới đây với em và con." 

Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười: "Có phải tâm trạng của anh không tốt hay không?" 

"Nhìn thấy em và con, tâm trạng tốt hơn rồi." Bàn tay của anh đặt lên bụng Vũ Tiểu Kiều. 

Vũ Tiểu Kiều hé miệng cười, trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ: "Thần Hạn, cục cưng của chúng ta rất hoạt bát, mấy ngày nay vẫn luôn nhích tới nhích lui." 

Tịch Thần Hạn cũng cười lên: "Đến lúc đó lại sinh cho anh thêm mười đứa tám đứa nữa đi." 

"Anh thật sự coi em là heo à?" 

Tịch Thần Hạn nhéo đôi má của Vũ Tiểu Kiều: "Em không phải heo, em là bé thỏ trắng." 

"Đáng ghét, đang ở trước mặt con đấy, sao anh lại có thể nói mấy lời này." 

"Đứa bé còn nhỏ, nghe không hiểu đâu." 

Vũ Tiểu Kiều lại mỉm cười, sau đó hỏi Tịch Thần Hạn: "Thần Hạn, anh và Khải Hiên quen biết lâu như vậy, tính cách của anh ta như thế nào, chắc là anh hiểu rõ nhất ha." 

“Sao đột nhiên lại hỏi tới anh ta?”

"Em vẫn luôn rất lo lắng cho Tử Dụ, tuy bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng em vẫn lo Khải Hiên sẽ làm gì có lỗi với Tử Dụ." 

"Đúng rồi Thần Hạn, trước kia Khải Hiên có bạn gái gì không?" 

Khóe môi của Tịch Thần Hạn cong lên, anh cười đùa nói: "Là An Tử Dụ nhờ em hỏi à? Cô ấy bắt đầu quan tâm đến lịch sử tình trường của Khải Hiên rồi à? Không phải cô ấy rất tự tin sao, hơn nữa còn tuyên bố không thích Khải Hiên đấy?" 

"Ai da, anh không hiểu tâm tư của con gái đâu! Nếu như đã kết hôn rồi, ai cũng không hy vọng mình trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân cả, nếu như có cơ hội để phát triển, vẫn nên phát triển tình cảm hơn nữa thì tốt hơn nhiều." 

"Đường Khải Hiên có rất nhiều chỗ, mà anh không thể hiểu được." 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!