Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Lương Thục Mẫn chỉ tay vào Đường Khải Hiên và An Tử Dụ, quát to.

“Tôi không chấp nhận mối hôn sự của hai người, hai người tốt nhất nhanh ly hôn đi!”

Đường Khải Hiên cau mày, ánh mắt nhìn Lương Thục Mẫn dần trở nên chán ghét.

An Tử Dụ cũng nhíu mày, nhưng trái lại trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc hay phẫn nộ nào.

Vốn dĩ cô ấy không muốn gả cho Đường Khải Hiên, bây giờ mẹ Đường Khải Hiên phản đối kịch liệt như thế, với cô ấy là một chuyện tốt.

Xem ra mẹ Đường Khải Hiên biết tin bọn họ kết hôn nên mới vội trở về từ nước ngoài để ngăn cản hai người họ.

“Khải Hiên, mẹ biết trong lòng con hận mẹ, nhưng dù con có hận mẹ cỡ nào thì mẹ vẫn là mẹ ruột của con.”

“Đây là chuyện của tôi, không hề liên quan gì đến bà!” Đường Khải Hiên tức giận nói.

Lương Thục Mẫn tức giận đến độ sắc mặt thay đổi, giọng nói càng trở nên hung ác hơn: “Là tôi đã mang nặng mười tháng, vất vả sinh ra anh đấy! Chuyện anh cưới vợ nhất định phải cần sự đồng ý của tôi chứ! Tôi không cho phép hai người muốn làm gì thì làm!”

Giọng điệu khinh khỉnh ngang ngược này đúng là không khác gì Đường Khải Hiên.

Sau đó, Lương Thục Mẫn trừng mắt với An Tử Dụ, dùng giọng điệu uy hiếp nói với cô ấy.

“Cô nhất định phải rời khỏi Khải Hiên! Bây giờ, ngay lập tức! Vợ của Khải Hiên đâu phải cứ tùy tiện là ai cũng được!”

An Tử Dụ cảm thấy bản thân thật vô tội, là Đường Khải Hiên ép buộc cô ấy kết hôn, đâu phải việc cô ấy mong muốn.

Nhưng Lương Thục Mẫn thật đúng là biết cách tổn thương người khác, khiến trong lòng người ta cảm thấy bức bối không thoải mái.

“Có nghe thấy không!” Lương Thục Mẫn lại quát thêm lần nữa.

Trong tiềm thức An Tử Dụ thì muốn đi, nhưng cô ấy vẫn hơi do dự.

Cô ấy nhìn về phía Đường Khải Hiên sắc mặt đã xấu đi ở bên cạnh, cô ấy nắm tay lại thành nắm đấm, sau đó lập tức thả ra.

Dù cô ấy đi hay ở thì tuyệt đối không thể rời đi bằng cách này, bỗng nhiên lại bị mẹ chồng đuổi đi.

An Tử Dụ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, lưng thẳng tắp.

Lương Thục Mẫn nheo mắt, ánh mắt như dao: “Được! Người trẻ tuổi bây giờ đều mặt dày thế sao?”

An Tử Dụ chịu đựng sự không thoải mái trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, không cao không thấp nói: “Bây giờ con đã là vợ Khải Hiên, không phải cứ nói đuổi con đi thì con nhất định phải đi.”

Đường Khải Hiên không ngờ An Tử Dụ sẽ nói ra lời như thế, trong lòng xuất hiện chút vui vẻ.

Anh ấy còn tưởng rằng An Tử Dụ sẽ dứt khoát xoay người rời đi ngay, nhưng cô ấy không rời đi, vẫn đứng bên cạnh anh ấy, quả thực đã khiến anh ấy vô cùng vui mừng.

Đường Khải Hiên nắm chặt tay An Tử Dụ, cố gắng nắm trọn tay cô ấy vào lòng bàn tay mình, nhìn về phía Lương Thục Mẫn, vẫn giọng điệu lạnh lùng như cũ.

“Tử Dụ là con gái lớn của nhà họ An, không phải người nào tùy tiện cả! Cô ấy có giá thế, cũng có cả thân phận, bây giờ là vợ của tôi, mợ chủ nhà họ Đường, nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Đường.”

“Con…”

Lương Thục Mẫn chán nản, đôi mắt đẹp trừng to, hiện lên vẻ giận dữ.

“Xem ra mẹ đã quá sơ suất, thế mà lại để một người phụ nữ như vậy chen được vào trái tim con. Thân phận của cô ta vốn không xứng với con, con đừng để cô ta lừa!”

An Tử Dụ đè nén lửa giận trong lòng, rất muốn nói với Lương Thục Mẫn rằng cô ấy không hề lợi dụng sơ hở gì cả, càng không chơi mưu mô đen tối gì.

Cô ấy lại càng không lừa gạt gì Đường Khải Hiên.

Nhưng mà những lời thế này, ngay tại lúc này đây, cô ấy không muốn nói ra.

Dù sao bây giờ Lương Thục Mẫn cũng là mẹ chồng cô ấy, nên phải có sự tôn trọng dành cho người lớn trong nhà.

“Tử Dụ là cô gái tôi yêu, tôi yêu cô ấy! Huống hồ người mưu mô như bà thì càng không nên cho rằng tất cả mọi người đều giống như bà mới phải.” Đường Khải Hiên nói với giọng điệu xem thường.

“Tôi nghĩ bà cũng biết thân thế của Tử Dụ, không phải là người nào tùy tiện hết!” Đường Khải Hiên nhấn mạnh lần nữa, bàn tay nắm lấy tay An Tử Dụ càng chặt hơn.

Lương Thục Mẫn tức giận đến mức sắc mặt cũng xanh mét, chỉ tay vào Đường Khải Hiên, ánh mắt lạnh lẽo.

Lương Thục Mẫn tức giận một lúc lâu, không nói nổi thành lời.

Ngay sau đó, bà ấy giận quá hóa cười, khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, khóe miệng hơi cong cong, yếu ớt mở miệng.

“Không phải kẻ nào tùy tiện mà thật sự là một thiên kim tiểu thư sao? Là do mẹ đã lâu rồi không trở về? Thật sự không ngờ được, hào môn danh giá mà lại có người như thế này nữa.”

Chửi xéo An Tử Dụ, người phụ nữ này đúng là lợi hại.

Chỉ nói chuyện thôi mà đã có thể giẫm nát người khác dưới chân, khiến người ta không thở nổi, trong lòng khó chịu.

Nhất là cái vẻ lật mặt trong chớp mắt của Lương Thục Mẫn, chắc chắn cần có năng lực nhất định!

Đối đầu với một người phụ nữ như thế, chỉ sợ An Tử Dụ đây sẽ chết thảm cho xem.

“Tử Dụ không giống những người con gái nhà giàu suốt ngày chỉ biết phô trương danh tiếng, trang điểm lộng lẫy, mặc lên người hàng hiệu, chạy xe sang đi tham gia tiệc tùng khắp nơi.”

“Cô ấy rất khiêm tốn, cho nên bà không biết đến cô ấy cũng là chuyện không có gì lạ.” Đường Khải Hiên nói.

Lương Thục Mẫn nghe ra được sự che chở từ lời nói của Đường Khải Hiên, điều đó càng làm bà ta thầm khó chịu trong lòng hơn nữa.

Xem ra con trai của bà ta đã quyết tâm ở bên cô ta rồi.

Lương Thục Mẫn cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào An Tử Dụ ở sau lưng Đường Khải Hiên: “Tôi thật sự rất hiếu kì, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để làm con tôi mê mẩn đến thần hồn điên đảo như vậy.”

Khóe môi An Tử Dụ hơi cong lên, vừa định giải thích thì Đường Khải Hiên lại mở miệng nói trước.

“Tính cách Tử Dụ dịu dàng ngoan hiền, là một cô gái đơn giản, xưa nay không biết tính toán ai là gì. Nếu như bà muốn dạy cô ấy, ngược lại tôi cũng rất tình nguyện để cô ấy học hỏi ở bà.”

An Tử Dụ nghe thấy Đường Khải Hiên nói cô tính cách dịu dàng ngoan hiền, suy nghĩ đơn giản, không khỏi đỏ mặt.

Nói cô ấy suy nghĩ đơn giản thì cô ấy thừa nhận.

Nhưng tính cách dịu dàng ngoan ngoãn thì…

Chính cô ấy cũng thấy buồn cười.

Lương Thục Mẫn thấy Đường Khải Hiên nói gần nói xa châm chọc mình, nhưng nói về An Tử Dụ lại đầy sự bao che, lửa giận trong lòng càng ngày càng dữ dội.

“Khải Hiên, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi! Con kết hôn với cô ta sẽ chỉ làm thanh danh của con càng rớt xuống ngàn dặm, con nói xem người ngoài đang nói thế nào về con kia kìa!” Lương Thục Mẫn đổi chiến thuật, giọng điệu lo lắng thương xót.

“Con dù sao cũng là con của mẹ, dù trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì không vui thì mẹ vẫn hy vọng con sống tốt.”

“Bây giờ tôi sống rất tốt, bà không cần phải giả vờ quan tâm đến tôi! Còn về mấy lời đồn nhảm của người ngoài, chỉ là lời đồn mà thôi, vốn đâu phải thật.” Giọng điệu Đường Khải Hiên cứng nhắc, không hề nể mặt Lương Thục Mẫn chút nào.

An Tử Dụ cũng cảm thấy bà mẹ chồng này đúng là làm người ta không ưa nổi, cho dù có giả vẻ quan tâm người ta cũng làm người ta không ưa nổi.

Không trách được tại sao Đường Khải Hiên lại ghét bỏ mẹ của mình như vậy.

“Được rồi, Tử Dụ đói bụng rồi, tôi muốn dẫn cô ấy đi ăn.” Đường Khải Hiên kéo tay An Tử Dụ đi ra ngoài.

Lương Thục Mẫn không vui chỉ vào An Tử Dụ, giọng bén nhọn.

“Nói tóm lại, hôm nay con không chịu ly hôn với người phụ nữ này đúng không!”

Đường Khải Hiên dừng bước, trả lời một từ chắc nịch.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!