Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tình cảm giữa Đường Khải Hiên và An Tử Dụ dần tốt hơn.

Đường Khải Hiên lo Thẩm Tinh Châu đến gây rắc rối cho An Tử Dụ, mỗi ngày đi làm đều đưa An Tử Dụ đến tập đoàn nhà họ Đường.

Anh ấy không cần An Tử Dụ phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô ấy ngồi trong phòng làm việc, ở bên cạnh khi anh ấy làm việc, khi tan làm thì cùng về nhà là được.

Anh ấy sẽ đưa cô ấy cùng đi dự vài bữa tiệc, làm quen với vài nhân vật lão làng trong giới.

Mỗi lần xuất hiện, anh ấy đều nắm thật chặt tay An Tử Dụ, để tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ.

Mỗi lần dự tiệc, An Tử Dụ đều sẽ mặc váy, mang giày cao gót.

Cô ấy muốn dùng cách này để chứng minh rằng bản thân không hề mang thai.

Dù mọi người có lén lút bàn tán điều gì, An Tử Dụ đều có thể bác bỏ ngay.

Mặc kệ cô ấy có giải thích thế nào thì chuyện cô vượt quá giới hạn và mang thai trước khi cưới cũng đã được giải quyết.

Đường Khải Hiên cũng không quan tâm việc mọi người nói anh ta cưới đồ secondhand.

Lần đầu tiên của An Tử Dụ dành cho anh ấy, anh ấy không cần thiết phải giải thích với người ngoài.

An Tử Dụ cũng dần thích ứng với Đường Khải Hiên, dù anh ấy có quá ngang ngược, còn cô ấy thì không có năng lực phản kháng.

Thuận theo anh ấy là lực chọn duy nhất lúc này của cô ấy.

Nhưng vẫn còn may, sau khi bố cô ấy và mẹ kế biết chuyện kết hôn của cô ấy và Đường Khải Hiên, mẹ kế không làm loạn cãi nhau, bố cũng không vì thế mà đổ bệnh.

Trái lại bố An còn gọi điện thoại, cười nói vui vẻ chúc mừng An Tử Dụ cuối cùng cũng tìm được người chồng tốt.

Mối băn khoăn duy nhất treo trên đầu trái tim cô ấy cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Người trong nhà đã đồng ý, cô ấy lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Hiện giờ An Tử Dụ cũng dần dần thích nghi với việc mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc Đường Khải Hiên, thoải mái ngồi xem tạp chí, đọc sách.

Thỉnh thoảng Đường Khải Hiên sẽ nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi trên ghế salon, khoảng trống trong lòng cũng cảm thấy được lấp đầy.

Nếu như cuộc sống có thể bình yên mãi như thế thì anh ấy không còn cầu gì hơn.

Nhưng người kia sắp trở về, không biết khi nào sẽ tìm tới.

Đường Khải Hiên che giấu việc này trong lòng, không để An Tử Dụ nhìn ra chút manh mối nào.

Nhưng đời người chính là như thế, càng sợ hãi điều gì thì điều đó càng sẽ tới.

Một vị phu nhân mở cửa văn phòng Đường Khải Hiên ra, sau lưng còn có hai tên vệ sĩ đi theo.

Không ai có thể ngăn được vị phu nhân này, đến cả Đường Khải Hiên cũng không có tư cách ngăn cản bà ấy.

An Tử Dụ chậm rãi đứng dậy, đánh giá vị phu nhân sang trọng ngạo mạn này, cô thầm nghi hoặc.

Người phụ nữ này là ai?

Cô cũng có quen biết đa phần người trong giới thượng lưu, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bà ta.

Phu nhân nhướng mày, thoáng nhìn An Tử Dụ, ánh mắt lại chuyển sang Đường Khải Hiên.

Sắc mặt Đường Khải Hiên lập tức thay đổi, đen tối, lạnh lẽo, không còn chút ấm áp nào.

Trái tim An Tử Dụ âm thầm thấy thấp thỏm.

Bởi vì cô ấy cảm thấy tình cảnh hình như hơi kỳ quái, dường như có dự cảm gì đó không tốt.

Vị phu nhân đó đi về phía Đường Khải Hiên, khẽ cười: “Đã lâu không gặp, không chào hỏi gì à.”

“Sao bà lại trở về.”

“Mẹ nhớ con trai nên mới trở về! Nếu không phải ở nước ngoài còn một số việc chưa xử lý xong thì mẹ đã trở về thăm con từ lâu rồi.”

Đường Khải Hiên cười khẩy.

Nói cứ như tình mẹ bao la lắm, bà ta quan tâm anh ấy như thế nào, anh ấy rõ ràng hơn người khác nhiều.

“Bà đi đường xa chắc đã mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đã.” Giọng điệu Đường Khải Hiên lãnh đạm.

An Tử Dụ giật cả mình, suýt chút thì há hốc mồm.

Người phụ nữ này lại là mẹ của Đường Khải Hiên!

Không phải người ngoài đều nói, nhiều năm trước cha mẹ Đường Khải Hiên không may qua đời trong một vụ tai nạn máy bay hay sao?

Lương Thục Mẫn cười dịu dàng, nói: “Mẹ không mệt chút nào, mẹ muốn gặp con nhiều hơn chút.”

“Bà đã gặp rồi đấy.” Sắc mặt Đường Khải Hiên càng lạnh lẽo hơn.

An Tử Dụ nhìn Đường Khải Hiên, lại xoay sang nhìn Lương Thục Mẫn.

Xem ra mối quan hệ giữa hai mẹ con không hề hòa thuận.

Chỉ là điều làm An Tử Dụ kinh ngạc hơn hẳn là chẳng phải tất cả mọi người đều nói mẹ Đường Khải Hiên đã qua đời, tại sao vẫn còn sống?

Nếu còn sống, thế tại sao nhà họ Đường lại xác nhận rằng bà đã qua đời?

Lương Thục Mẫn cũng không tức giận, chỉ cười dịu dàng nhìn về phía An Tử Dụ.

“Còn vị đây là?” Lương Thục Mẫn cố ý vờ như không biết.

“Tin tức chúng tôi kết hôn đã truyền đi khắp nơi, đừng nói là bà không nhìn thấy nhé? Có điều, vì sao bà lại sốt ruột trở về vậy?” Giọng điệu Đường Khải Hiên càng trở nên khó nghe.

Lương Thục Mẫn vẫn cười dịu dàng như cũ, ánh mắt vẫn dừng trên người An Tử Dụ, giống như đang dùng thiết bị tinh vi soi xét cô ấy.

An Tử Dụ bị dò xét nên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể chịu đựng.

Dù quan hệ Lương Thục Mẫn và Đường Khải Hiên có như thế nào thì cũng là mẹ của Đường Khải Hiên, là mẹ chồng của cô ấy.

An Tử Dụ cười với Lương Thục Mẫn.

Lương Thục Mẫn dùng giọng điệu đều đều đánh giá: “Nhìn thì có vẻ đoan trang đấy, nhưng lại nghe nói nhân phẩm không tốt lắm.”

An Tử Dụ hơi run lên, xem ra vị mẹ chồng này không vừa mắt cô ấy.

Ánh mắt Lương Thục Mẫn nhìn về phía hoa hồng nằm trên bàn trong văn phòng, cười nho nhã.

“Từ khi nào Khải Hiên lại thích hoa thế này? Mẹ nhớ khi còn bé con bị dị ứng phấn hoa mà.”

Lương Thục Mẫn ưỡn thẳng lưng, giẫm lên giày cao gót bước về trước.

“Không phải để tặng cô ta đấy chứ?” Lương Thục Mẫn chỉ An Tử Dụ: “Đúng là biết hâm nóng tình cảm, rất biết cách tạo cảm giác lãng mạn.”

“Không! Không phải! Là… Là…” An Tử Dụ vội sắp xếp lại câu chữ giải thích: “Là đạo cụ đã chọn để quay clip quảng cáo thôi ạ.”

An Tử Dụ lau mồ hôi, đây là cái cớ gì thế này!

Đường Khải Hiên liếc nhìn An Tử Dụ, An Tử Dụ cúi đầu xuống.

Cô ấy cũng vì lo lắng bà mẹ chồng này có ấn tượng lần đầu không tốt về cô ấy mà!

“A! Không biết là clip gì, chắc là rất sáng tạo nhỉ.” Con người Lương Thục Mẫn hơi co lại, ánh mắt sắc bén, có vẻ vô cùng uy nghiêm.

Giờ phút này An Tử Dụ biết rằng quãng thời gian sau này của cô ấy e là sẽ không dễ dàng gì rồi.

Lương Thục Mẫn liếc mắt nhìn An Tử Dụ rồi nói: “Khải Hiên, trái lại mẹ cảm thấy nếu cô An làm nhân viên của công ty thì rất thích hợp đứng trước ống kính, quay phim chụp ảnh.”

“…”

Nói thế rõ ràng là xem thường!

An Tử Dụ cảm thấy tức giận, vẻ mặt trở nên xấu hổ.

Lần đầu tiên con dâu gặp mẹ chồng thì đã bị chế nhạo như thế, đúng là khiến người ta cảm thán trước thái độ không để người khác vào mắt của mình.

“Đây là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn, sao có thể để cô ấy đóng phim, chụp ảnh gì chứ!” Đường Khải Hiên nổi giận.

Sau đó anh ấy lập tức đứng dậy, giọng điệu dịu dàng: “Tử Dụ, quên giới thiệu với em, bà đây là mẹ ruột của anh.”

Bốn chữ cuối cùng gần như Đường Khải Hiên đã nghiến răng nói ra.

“Tử Dụ, có phải em đói rồi không? Anh dẫn em đi ăn cơm.” Đường Khải Hiên vẫn dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!