Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

“Con có muốn biết tại sao bà ấy lại biến thành bộ dạng giống như hiện tại không?”

Sắc mặt Tịch Thần Hạn bỗng nhiên trở nên kinh ngạc.

Ngay đến cả Vũ Tiểu Kiều cũng không tránh khỏi bất ngờ.

Vũ Tiểu Kiều sửng sốt nhìn về phía Cao Thúy Cầm, lẽ nào mẹ biết quá khứ của Tịch Thần Hạn?

Nghĩ đến trước đây, mẹ từng truy hỏi cô, trên cánh tay Tịch Hàn Thần có phải có một vết sẹo rất dài không...

Xem ra, mẹ cô quả thực đang cất giữ một vài bí mật không thể để người khác biết.

“Mẹ, mẹ biết chuyện gì?” Tịch Hàn Thần híp đôi mắt lại, đáy mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Cao Thúy Cầm mấp máy môi, đôi mắt yếu ớt liếc nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, ánh sáng trong đôi mắt dần trở nên ảm đạm.

Nhìn thấy Cao Thúy Cầm chần chừ không lên tiếng, trong lòng Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đều vô cùng nôn nóng.

Tịch Thần Hạn bước lên trước một bước, cúi người xuống gần Cao Thúy Kiều, âm thanh trầm thấp mang theo sự mạnh mẽ của một vương giả.

“Mẹ biết được chuyện gì thì nói với con, nếu như mẹ thấy sợ thì con có thể bảo vệ mẹ.”

Sắc mặt Vũ Tiểu Kiều bỗng chốc trở nên trắng bệch, trái tim đập thùm thụp trong lồng ngực.

Cô nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, để đề phòng phòng bên cạnh có người ở đó, lại nghe thấy những chuyện không nên nghe.

Cao Thúy Cầm chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.

“Mẹ có thể nói cho con nghe mọi chuyện mà mẹ biết, nhưng mẹ có một thỉnh cầu.”

“Mẹ nói đi.”

Cao Thúy Cầm lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Tịch Thần Hạn, đôi mắt yếu ớt vì bệnh tật dần có thêm một chút sức sống: “Đừng đến làm phiền Phi Phi nữa, mọi chuyện đều là lỗi của mẹ, bất kì sự căm giận nào của con, mọi chuyện mà con bé gây ra cho Tiểu Kiều, mẹ tình nguyện tiếp nhận mọi sự trừng phạt.”

“...”

Vũ Tiểu Kiều nghe thấy mẹ nói như vậy, trái tim cô như vừa bị vớt ra từ chảo dầu nóng.

Nhưng đứng dưới góc nhìn là một người mẹ ruột như Cao Thúy Cầm, dường như đưa ra một yêu cầu như vậy cũng chẳng có gì là không đúng.

Đôi đồng tử của Tịch Thần Hạn ảm đạm đi vài phần, anh suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, coi như đã đồng ý với yêu cầu của bà.

Cao Thúy Cầm nhìn thấy anh đồng ý, lúc này mới từ tốn lên tiếng.

“Vốn dĩ đó chỉ là nghi ngờ của mẹ, nhưng bây giờ gặp được Lê Mai rồi, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của bà ấy, mẹ mới dám chắc chắn, nhiều năm về trước, hai mẹ con con và mẹ đã sống trong cùng một con ngõ nhỏ.”

“Lúc đó con còn rất nhỏ, mẹ con thường đứng trước cửa nhà ôm lấy con rồi trông ngóng nhìn ra ngoài.”

“Hàng xóm láng giềng xung quanh đều không biết bà ấy đang nhìn cái gì, nhưng cũng đoán ra là bà ấy đang trông ngóng chồng của mình, mong ngóng ba của đứa bé.”

“Bà ấy rất ít nói, tích cách lại có phần hướng nội cùng cổ quái, cộng thêm việc bà ấy thường không dưng lại nổi nóng, nên mọi người cũng không dám nói chuyện nhiều với bà ấy.”

“Mẹ không biết con có còn nhớ không, đầu ngõ có một quán mỳ Điền Ký, chủ quán là một cặp vợ chồng già, hai người bọn họ thường xuyên đem mỳ hành đến cho mẹ con.”

“Vào những lúc mẹ ruột của con nổi nóng, cặp vợ chồng già đó thường ôm lấy con về quán mỳ để chăm sóc.”

Tịch Thần Hạn không nói chuyện, yên lặng đợi Cao Thúy Cầm nói tiếp.

Vũ Tiểu Kiều nghe đến mấy chữ “Quán mỳ Điền Ký’, cũng chắc chắn thời thơ ấu của Tịch Thần Hạn quả thực sống trong cùng một con ngõ với mẹ.

Chỉ là thời đó, cô còn chưa ra đời mà thôi.

“Sau đó có một lần, mẹ đến nhà con tìm Tùng Tùng thì nhìn thấy mẹ con đang uống thuốc. Bà ấy nói đây là loại thuốc có thể khống chế tinh thần ở mức ổn định, lúc nói chuyện bà ấy còn nở nụ cười rất dịu dàng, nhìn vào cũng không đáng sợ đến vậy.”

“Đó cũng là lần đầu tiên mẹ tiếp xúc với mẹ con, tuy là đã sống trong cùng một con ngõ nửa năm trời rồi, cũng là lần đầu tiên nói chuyện với mẹ con.”

“Vốn dĩ mẹ cảm thấy, thật ra tính cách của bà ấy vẫn rất ổn, lại còn làm mẹ đơn thân nên rất vất vả, không hề đáng sợ hay khó tiếp xúc như hàng xóm xung quanh đồn thổi.”

“Nhưng qua vài lần giao tiếp, mẹ phát hiện cứ sau mỗi lần uống thuốc, một lúc sau mẹ con lại bắt đầu nổi nóng, trở nên rất nóng nảy, hay đánh mắng con, lại còn đập phá đồ đạc.”

“Dần dà mẹ cũng không dám tiếp xúc thân thiết hơn với mẹ con nữa, bà ấy rất hay khóa trái cửa, không để mọi người xung quanh đến gần con và bà ấy.”

“Hàng xóm láng giềng đều nói, bà ấy bị thần kinh, nhưng mẹ lại thấy bà ấy hình như...”

Âm thanh của Cao Thúy Cầm hơi dừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Cũng có thể đó là ảo giác của mẹ, nhưng mẹ vẫn luôn nghi ngờ lọ thuốc giúp bà ấy ổn định tinh thần đó, tại sao mỗi lần dùng xong lại càng trở nên nóng nảy hơn?”

“Mãi cho đến lần đó, là một đêm bão táp mưa giông, tiếng sấm rất to, mưa cũng rất nặng hạt, nhưng hàng xóm vẫn nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền ra từ nhà con cùng với tiếng gào thét chửi mắng của người phụ nữ.”

“Còn có cả tiếng đập vỡ đồ đạc...”

“Mọi người thấy mẹ con lại đang phát bệnh, càng không dám đến gõ cửa nhà con, sau này...”

Giọng nói của Cao Thúy Cầm bỗng trở nên nghẹn nghào, bà nặng nề khép chặt đôi mắt, không chịu lên tiếng nói tiếp.

Sắc mặt của Tịch Thần Hạn cũng dần trở nên cứng ngắc cùng trắng bệch, nhìn có vẻ như đang không được thoải mái.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu hun hút của anh dường như phảng phất sự sợ hãi và cảnh giác, giống như anh ở trong đêm tối mưa gió không nơi nương tựa khi đó.

Lẽ nào nỗi ám ảnh trong lòng anh chính là đêm mưa bão trong lời mẹ kể?

Trái tim Vũ Tiểu Kiều cứ chốc chốc lại bị thắt chặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tịch Thần Vũ, rất muốn ôm anh vào trong lòng, để phân tán nỗi ám ảnh trong lòng anh.

Cao Thúy Cầm trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng, âm thanh yếu ớt tràn đầy sự đấu tranh: “Khi hàng xóm cứu được con ra ngoài, khắp người con toàn là máu...cánh tay bị lưỡi dao rạch một đường rất dài.”

“Mà trong tay mẹ con, lại đang nắm lấy một con dao dính máu, còn nhìn theo như muốn giết chết con...”

“Đừng nói thêm gì nữa!” Tịch Thần Hạn đột nhiên hạ giọng quát một câu, sắc mặt anh đen lại, ánh mắt lạnh đến dọa người.

Anh quay người đi, bước từng bước lớn xông ra ngoài cửa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Cao Thúy Cầm vẫn nhìn theo hình bóng của anh, lớn giọng nói: “Chính vì mẹ con hai người, Tùng Tùng của tôi mới biến thành bộ dạng như bây giờ!”

“Cậu có biết, tôi hận mẹ con hai người đến mức nào không?”

Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều trắng bệch không còn giọt máu, vừa kinh hãi vừa chấn động nhìn về phía Cao Thúy Cầm.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Cao Vũ Cầm nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, trong mắt toàn là sự câm giận cùng oán hận, còn có đấu tranh, cuối cùng tích tụ thành hai hàng nước mắt, nước mắt dọc theo hai má dần dần rơi xuống.

Cao Thúy Cầm ôm lấy mặt, quay người đi lặng lẽ rơi nước mắt.

“Mẹ, mẹ nói lại lần nữa đi, anh trai là vì ai?”

“Tại sao? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

“Mẹ! Mẹ nói gì đi chứ!”

Cao Thúy Cầm khóc đến mức hai vai ướt nhèm, âm thanh nức nở: “Đừng hỏi nữa, đừng hỏi thêm bất cứ chuyện gì nữa...”

Vốn dĩ Cao Thúy Cầm không muốn nhắc lại chuyện này, đây là mối hận đã cất giấu trong lòng bà hai mươi mấy năm trời.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều lại gả cho Tịch Thần Hạn, lại còn yêu Tịch Thần Hạn một cách sâu sắc, bọn họ còn có với nhau một đứa con.

Đến cả con gái ruột của bà, Vũ Phi Phi, cũng yêu Tịch Thần Hạn một cách sâu sắc.

“Tất cả đều là tội nghiệt cả đấy! Tội nghiệt! Coi như kiếp trước nợ hai mẹ con bọn họ, kiếp này phải giả lại đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!