Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Dương Tuyết Như rõ ràng chê chuyện chưa đủ lớn!

Cảm xúc bà cụ Tịch vừa mới ổn định lại, bởi vì một câu nói của Dương Tuyết Như mà lần nữa trở nên kích động.

“Cái gì? Các cháu đang đòi ly hôn? Phải biết, con cháu nhà họ Tịch không được phép ly hôn!”

Bà cụ Tịch thần sắc kích động chỉ vào Tịch Thần Hạn cùng Vũ Tiểu Kiều: “Cái thằng cháu không ra gì này, ai cho phép các cháu ly dị!”

“Đã có cốt nhục của nhà họ Tịch rồi còn muốn ly hôn!” Bà cụ Tịch khó chịu che ngực, bắt đầu hớp từng ngụm không khí.

Tịch Thần Hạn lo lắng nâng bà cụ Tịch lên, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Tuyết Như.

“Bà nội à, bọn cháu đâu có muốn ly hôn, là mẹ cháu không biết tình huống, chỉ hỏi thăm một câu, không có chuyện đó đâu.”

“Bà ngàn vạn lần không nên kích động! Bọn cháu không có ly hôn.”

“Đúng vậy bà nội, bọn cháu không có đòi ly hôn, thật không có.” Vũ Tiểu Kiều cũng lo lắng giải thích.

Vẻ tức giận chợt lóe lên trên khuôn mặt Dương Tuyết Như, không tình nguyện hiền hòa một câu: “Đúng vậy, mẹ à, con chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nên tưởng là thật.”

“Mẹ phải giữ gìn sức khỏe! Muôn ngàn lần không thể kích động.” Dương Tuyết Như nhưng vẫn chờ bà cụ ngoan ngoãn ký tên lên giấy chuyển nhượng quyền cổ phần.

“Mẹ cũng bớt tranh cãi đi, miễn cho lại kích thích bà nội.” Tịch Thần Hạn đen mặt, trầm giọng nói.

Dương Tuyết Như làm như không nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của anh, cười cười: “Lẽ nào mẹ không thể nói một câu sao?”

“Con là con của mẹ đấy! Phải chú ý tôn trọng bề trên.”

Tịch Thần Hạn thầm cười lạnh một tiếng: “Con đã rất tôn trọng mẹ rồi.”

Dương Tuyết Như trong lòng khinh thường, trên mặt lại không có quá nhiều biến hóa, vẫn cười đến đoan trang ưu nhã.

“Tôn trọng là tốt rồi! Dù sao con là do mẹ một tay nuôi nấng, mẹ rất hiểu con.”

Tròng mắt đen nhánh của Tịch Thần Hạn hơi co lại một chút, trên mặt bất động thanh sắc, khẽ vuốt cằm: “Con vẫn nhớ, không cần mẹ phải nhắc lại.”

“Mẹ đứng lâu như vậy cũng mệt rồi. Chi bằng mẹ về nghỉ trước đi, đợi thân thể bà nội khỏe lên một chút thì mẹ quay lại bảo bà ký tên.”

Vũ Tiểu Kiều bỗng dưng ngẩn ra.

Đây là Tịch Thần Hạn đồng ý với giấy chuyển nhượng quyền cổ phần này sao?

Vì sao Tịch Thần Hạn lại đồng ý Dương Tuyết Như làm như vậy? Giữa hai người họ đã đạt thành thỏa thuận riêng gì sao?

Dương Tuyết Như hơi nhướng mày một chút, lập tức ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon.

“Nơi đây cũng có thể nghỉ ngơi.”

Khóe mắt Dương Tuyết Như nhìn thoáng qua vệ sĩ đi theo, vệ sĩ vội vàng đem một cái chăn trắng tinh đắp lên trên đầu gối Dương Tuyết Như, sau đó cung kính lui sang một bên.

Vũ Tiểu Kiều hiện tại cũng coi như nhìn ra một ít đầu mối.

Trước đây khi Dương Tuyết Như ra ngoài, tuy là cũng sẽ có vệ sĩ đi cùng, nhưng chắc là sẽ không kè kè đi theo.

Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?

Ở trong phòng bệnh của bà cụ, Dương Tuyết Như cũng để cho vệ sĩ một tấc không rời sao?

Mâu thuẫn giữa bà ta và Tịch Thần Hạn đã gay cấn đến mức sợ bị thương tổn này rồi sao?

Tịch Thần Hạn đỡ bà cụ Tịch nằm xuống, sau đó đắp chăn cho bà cụ.

Trong phòng bệnh nhất thời lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương kiềm nén.

Vũ Tiểu Kiều đại khái có thể đoán được, sau này chỉ sợ không có cuộc sống yên ổn!

Không tới một phút đồng hồ, bà cụ Tịch liền ngủ say sưa, còn ngáy thật to.

Sắc mặt Dương Tuyết Như căng thẳng, khóe mắt hơi nhướng lên.

Bà ta đang chờ bà cụ ký tên, nhưng bà cụ lại cứ thế đi ngủ!

Nếu như bây giờ gọi bà cụ tỉnh lại, chắc chắn sẽ làm tức giận, mà cũng không thể khiến bà ta đạt được mục đích.

Dương Tuyết Như ở trong lòng suy nghĩ tính toán, nhưng giận dữ tiếp tục chờ đợi thì cũng không biết bà cụ ngủ tới khi nào.

Ký tên giấy chuyển nhượng quyền cổ phần là chuyện phải tranh đoạt từng giây!

Dây dưa thêm một ngày, ai cũng không biết giây kế tiếp, tình huống tập đoàn Tịch Thị lại chuyển sang thành thế nào.

Nhưng Dương Tuyết Như không tin, Tịch Thần Hạn có thể chuyển nhượng quyền cổ phần trong tay bà cụ cho bà ta nhẹ nhàng như vậy.

Không chừng Tịch Thần Hạn đã an bài gì đó.

Dương Tuyết Như càng suy nghĩ thì càng khó ngồi yên.

Dương Tuyết Như phủi đất đứng lên, giày cao gót đi về hướng bà cụ Tịch.

Vũ Tiểu Kiều tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt bà cụ, nói.

“Mẹ à, bà đang ngủ, không cần quấy rầy bà.”

Dương Tuyết Như không vui liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Mẹ có chuyện quan trọng, con tránh ra!”

“Bà đang nghỉ ngơi!” Vũ Tiểu Kiều kiên trì.

Dương Tuyết Như buồn cười quan sát Vũ Tiểu Kiều: “Có phải cảm thấy bà cụ từng hứa sẽ chuyển quyền cổ phần trong tay cho con nên con thấy thứ kia là của mình sao?”

“Mặc dù con là con dâu nhà họ Tịch, nhưng con không bằng cả công nhân trong nội bộ tập đoàn Tịch Thị! Càng không có quyền can thiệp chuyện này!”

Dương Tuyết Như nhìn về phía Tịch Thần Hạn, ra vẻ đợi Tịch Thần Hạn giải quyết Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều hiện tại càng thêm khẳng định, Dương Tuyết Như cùng Tịch Thần Hạn nhất định đã đạt thành một hiệp nghị nào đó.

Mà cái hiệp nghị này đang dễ dàng kiềm chế Tịch Thần Hạn.

Nếu không... Dương Tuyết Như sẽ không ở trước mặt Tịch Thần Hạn hùng hồn như vậy.

Khuôn mặt Tịch Thần Hạn lạnh lùng nghiêm nghị, trong tròng mắt đen nhánh lưu chuyển vẻ âm u lạnh lẽo, kéo tay Vũ Tiểu Kiều, nắm thật chặt trong lòng bàn tay của chính mình.

“Được rồi Tiểu Kiều, chúng ta đi ra ngoài đi, không nên quấy rầy mẹ làm việc.”

Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều ra khỏi phòng bệnh.

Rời khỏi phòng bệnh, Vũ Tiểu Kiều lo lắng hỏi anh.

“Anh cứ như vậy để quyền cổ phiếu chuyển nhượng sang cho bà ấy sao? Nếu bà trở thành cổ đông lớn nhất, anh có thể có cuộc sống tốt ở tập đoàn Tịch Thị sao?”

Tịch Thần Hạn không nói lời nào.

“Anh vì sao làm như vậy?”

Tịch Thần Hạn hơi quay đầu, nhẹ nhàng cười với Vũ Tiểu Kiều.

“Bà ấy không chiếm được chỗ tốt từ anh, đương nhiên muốn chuyển mục tiêu sang bà nội.”

“Nhưng chuyển mục tiêu sang lên bà nội cũng cần đúng lúc.”

“Được rồi, việc này anh sẽ xử lý, em không cần hao tâm tốn sức, hiện tại nhiệm vụ của em chính là dưỡng tốt thân thể của chính mình, còn có con của chúng ta nữa.”

Cánh tay dài của Tịch Thần Hạn duỗi một cái, liền kéo Vũ Tiểu Kiều vào trong ngực, mang theo nàng đi về phía phòng bệnh của Cao Thúy Cầm.

Cao Thúy Cầm vừa mới tỉnh lại, ý thức còn có chút không rõ ràng lắm.

Bà nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, trước hết suy yếu hỏi một câu: “Phi Phi thế nào? Có người chăm sóc con bé sao?”

Câu hỏi đau lòng cỡ nào.

Vũ Tiểu Kiều nỗ lực cười cười: “Con bé vẫn tốt, có hộ lý chăm sóc, hơn nữa Tôn. . .”

Vũ Tiểu Kiều trong lúc nhất thời cũng không biết xưng hô Tôn Hồng như thế nào, chỉ có thể bỏ qua.

“Chỗ con bé có người, mẹ yên tâm đi.”

Cao Thúy Cầm thở phào nhẹ nhõm, nặng nề nằm trên giường bệnh, thân thể bởi vì thuốc tê còn không thể động đậy, nhìn qua vô cùng suy yếu vô lực.

Vũ Tiểu Kiều vẫn là rất không đành lòng với Cao Thúy Cầm.

Dù sao nhiều năm như vậy, bà đều là mẹ nàng.

Vũ Tiểu Kiều bưng ly nước, đưa ống hút tới cạnh miệng Cao Thúy Cầm: “Mẹ uống nước đi, thoải mái một chút.”

Cao Thúy Cầm ngậm ống hút, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Khi Cao Thúy Cầm thấy đứng cách đó không xa, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!