Lọc Truyện

Tôi Chỉ Muốn Làm Một Công Tử Phong Lưu - Lý Quân Minh (FULL)

Cho đến khi Lâm Đông Cường bị Phùng Thương dẫn đi, phải rất lâu sau Trần Thanh Tuyết mới hoàn hồn lại.

Miệng cô ta mở to, mắt không chớp, dáng vẻ như không dám tin đây là sự thật!

“Anh... rốt cuộc là ai?” Trần Thanh Tuyết nhìn chăm chằm vào Lý Quân Minh.

“Ha ha, sợ rằng nếu tiết lộ thân phận của cậu chủ nhà tôi thì sẽ doạ cô chết khiếp mất".

Cẩu Phú Quý tự hào giành nói trước.

Sắc mặt Trần Thanh Tuyết càng trở nên phức tạp hơn, bởi vì trước đó cô ta đã coi Lý Quân Minh là người đang theo đuổi mình.

Thành thật mà nói, một Lâm Đông Cường đã đủ khiến cho cô ta cảm thấy phiền não rồi, bây giờ lại thêm một tên có bối cảnh còn to lớn hơn cả tên kia...

Cô ta thực sự không biết bản thân có thể thoát khỏi nanh vuốt của đối phương hay không!

Nhưng mà!

So với tên khốn Lâm Đông Cương kia thì anh chàng trước mặt này nhìn có vẻ thuận mắt hơn một chút.

Ngay sau đó, Trần Thanh Tuyết ổn định lại tâm trạng, nghiêm túc nói: “Anh Lý, tôi biết anh là nhân vật lớn, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, người đàn ông mà Trần Thanh Tuyết tôi không thích, cho dù có là hoàng thái tử cũng vô dụng!”

Sau đó cô ta định quay người rời đi.

Nhưng Lý Quân Minh đã nhấc chân bước lên trước chặn đường cô ta.

“Anh muốn làm gì?”

Trần Thanh Tuyết nhướng mày.

Lý Quân Minh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông cụ Trần - Trần Khánh An rốt cuộc là gì của cô?”

Hử?

Ánh mắt Trần Thanh Tuyết trở nên lạnh lùng, cảnh giác nói: “Là ông nội tôi, sao vậy?”

“Vậy thì không nhầm được rồi!” Lý Quân Minh gật đầu mỉm cười. Anh biết ông cố và ông nội sẽ không lừa anh mà, đổi chủ

đề rồi tiếp tục nói: “Dẫn tôi đi gặp ông nội cô, đến lúc cô sẽ biết chuyện gì đang xảy ra”.

Trần Thanh Tuyết đầy nghi ngờ, đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại trên người cô ta bỗng vang lên.

Cô ta lập tức nghe máy, không nói lời nào rồi mặt tối sầm lại.

“Chẳng phải anh muốn gặp ông nội sao? Đi theo tôi

Nói xong, Trần Thanh Tuyết đi vòng qua Lý Quân Minh rồi chạy đến bãi để xe, sau đó lên chiếc xe Maserati hoàng gia màu xanh!

“Đi”

Lý Quân Minh cũng không chút do dự, gọi Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đi theo.

Ba người lần lượt lên xe, vừa đóng cửa xe, Trần Thanh Tuyết liền đạp mạnh chân ga.

Sau khi vượt qua sáu cái đèn giao thông, chỉ sau mười phút, chiếc Maserati hoàng gia đã tới bệnh viện số 1 thành phố Tuyên.

Bốn người họ đến một phòng bệnh cao cấp. Một ông lão nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ oxi, hai mắt nhằm chặt, nhìn tần số của máy đo nhịp tim là có thể biết được tình trạng của ông lão đang rất nguy kịch.

“Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi!” “Ông nội thế nào rồi?”

Trần Thanh Tuyết vội vã hỏi. “Là anh!”

Trần Thanh Dao định nói tiếp, bỗng nhìn thấy ba người Lý Quân Minh đang đứng sau chị mình.

“Đúng là trùng hợp rồi!”

Lý Quân Minh gật đầu cười khế, không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Dù sao thì anh đã sớm nghĩ tới tới kết quả “Sinh đôi”! “Hai người quen nhau?” Trần Thanh Tuyết có chút kinh ngạc.

Trần Thanh Dao gật đầu, nói: “Hôm qua khi em trở về từ chuyến bay nối chuyến từ thành phố Hoàng, là người này đã cứu em”.

Trần Thanh Tuyết nghe xong có chút bối rối, nhưng cô ta cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện này, vội vàng hỏi: “Mau cho chị biết tình hình của ông đi!”

“Ông nội không có dấu hiệu cải thiện, bác sĩ chỉ có thể thực hiện bước cuối cùng là thử ghép gan”.

Trần Thanh Dao lo lắng nói.

Bệnh viện trước đây đã từng đề cập đến ca phẫu thuật này, chỉ là còn phải xem xét tuổi tác và trạng thái cơ thể ông cụ Trần, thực hiện ca phẫu thuật này rủi ro cực lớn, có rất nhiều cuộc phẫu thuật đã không thành công, nên bây giờ những bệnh nhân chỉ có thể nhận trị liệu lâu dài.

Trần Thanh Tuyết nhìn ông cụ với hơi thở yếu ớt, hai mắt lập tức đỏ lên.

Bố mẹ mất sớm, hai chị em họ lớn lên nhờ một tay ông nội nuôi dưỡng, nên tình cảm sâu sắc đến mức nào khắc không cần phải nói.

“Nhường một chút”.

Lúc này, một vị bác sĩ mặc áo trắng bước tới hỏi: “Người nhà bệnh nhân đã quyết định chưa?”

Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều do dự không biết nên quyết định thế nào.

Thấy vậy, bác sĩ không ngừng khuyên nhủ: “Bệnh nhân chỉ còn một con đường sống này thôi, cho dù chậm trễ một chút

thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!”

Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề hơn.

“Nếu thực hiện ca phẫu thuật này, sợ rằng sẽ càng đẩy bệnh nhân tới gần Quỷ Môn Quan”.

Lý Quân Minh đang trầm mặc bỗng dưng lên tiếng. Lời vừa dứt, hàng loạt ánh mắt liền đổ dồn vào anh. Bao gồm cả vị bác sĩ trong phòng!

“Người anh em à, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói linh tinh!”

Vị bác sĩ kiêu ngạo nói.

Lý Quân Minh liếc anh ta một cái với vẻ đầy khinh thường, nhưng anh cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp tiến đến trước mặt ông lão, từ trong người lấy ra một chiếc túi đựng kim châm.

“Anh muốn làm gì?”

Trần Thanh Tuyết lập tức ra tay ngăn cản.

Lý Quân Minh bình tĩnh nói: “Nếu không muốn để ông nội cô đến gặp Diêm Vương thì mau tránh ra”.

“Anh... Anh biết chữa bệnh?”

Trần Thanh Dao cũng tiến lại gần.

“Biết một chút”.

Lý Quân Minh trả lời qua loa.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong bốn mắt nhìn nhau.

“Phú Quý, cậu chủ lại bắt đầu nói khoác rồi, sao giời”

“Thì cứ để cậu ấy nói khoác thôi!”

Vật Tương Vong nói như thể đã quen với việc này.

Cẩu Phú Quý läc đầu nói: “Nhưng nhìn dáng vẻ đó của cậu chủ là đang muốn ra tay cứu người thật, lỡ như làm người †a xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

“Cho dù có làm người ta qua đời thì ông chủ cũng đền được, đừng lo lắng”.

Vật Tương Vong bình tĩnh nói.

Cẩu Phú Quý tỏ vẻ tán thành, tỏ vẻ như nói một cách rất có lý.

“Thưa anh, tôi nghĩ là anh đang nghi ngờ chẩn đoán của bệnh viện chúng tôi phải không?”

Bác sĩ nói với vẻ bất mãn. “Đừng hiểu lầm”.

Lý Quân Minh nhún vai nói: “Tôi không phải đang nghỉ ngờ, mà là đang phủ định!”

Sắc mặt bác sĩ đột nhiên tái mét, hừ lạnh một tiếng: “Bệnh viện chúng tôi có những trang thiết bị y tế tối tân nhất, kết quả chẩn đoán sao có thể bị một lời nói của anh phủ định chứ?”

Vội nhìn về phía hai chị em Trần Thanh Tuyết nhắc nhở: “Dù lời nói không hay nhưng tôi vẫn phải thông báo trước, sau khi được anh ta điều trị, bệnh nhân xảy ra mệnh hệ gì thì bệnh viện của chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm”.

Lời nói này khiến cho trái tim Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao như thắt nghẹn lại.

“Có xảy ra chuyện gì thì ông đây chịu trách nhiệm”. Lý Quân Minh hống hách nói.

Giữa bệnh viện và Lý Quân Minh, dù là ai thì cũng sẽ lựa chọn vế đầu tiên.

Nhưng mà... “Anh thực sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?” Trần Thanh Dao có chút gì đó không bình thường.

Nhìn dáng vẻ của em gái mình, Trần Thanh Tuyết hai mắt mở to: “Dao Dao, em muốn?”

“Chị à, để anh ấy thử đi?” Trần Thanh Dao có vẻ đã hạ quyết tâm.

Bác sĩ hơi lo lắng, lần nữa cảnh cáo: “Nếu xảy ra chuyện thì bệnh viện chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!” ”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!